Chương 29
Người đã gặp hết, lễ vật tặng cũng đã xong, nói chuyện thì đã nói cả ngày rồi, từ trong phòng ăn lan tỏa ra từng đợt mùi thơm của thức ăn, bên trong là một bàn ăn to tròn bằng gỗ lim, Nghiêm mẫu thân nấu ăn rất có tiêu chuẩn, trên bàn bày biện tất cả các món, so với nhà hàng bốn sao không hề kém chút nào.
Cũng đã tới lúc phải ăn cơm rồi...
Hạ Tuấn Lâm cắn miếng sườn được Nghiêm Hạo Tường đặt vào trong chén của mình, thuận tay lấy một miếng cá cho anh, có qua có lại thôi. Một khi đã quen thuộc với mọi người, cậu cũng không cần người khác phục vụ, đặc biệt xem nhà người ta như nhà mình.
Mọi người cùng ngồi xuống ăn uống, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng mà, vẫn còn một câu hỏi chưa có đáp án.
Gia đình Nghiêm tiên sinh bình thường như vậy, Nghiêm tiên sinh anh rốt ruộc gặp phải đả kích gì mà thành người ngoại đạo như vậy a?
Sau đó, đáp án rất nhanh đã tự đưa tới tận cửa.
........
"Tiểu Long, Tiểu Phượng, đi gọi ông nội bà nội xuống ăn cơm." Sau khi mọi người ngồi vào bàn, Nghiêm gia đại ca bảo hai đứa trẻ.
Hai tiểu ma tinh vừa mới leo lên ghế ngồi xong, nhìn bàn đầy đồ ăn nóng hổi mà chảy cả nước miếng, nghe xong lời này dĩ nhiên ấm ức trong lòng, cái miệng bĩu bĩu ra, bị ba ba nhà mình trừng đành phải miễn cường lết đi.
Đúng rồi, Nghiêm tiên sinh từng nói nhà anh còn có ông bà nội. Hạ Tuấn Lâm nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu nhìn về phía cầu thang cuốn.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Long, Tiểu Phượng đã đỡ hai vị lão nhân đi xuống....
Hai người đã hơn 70 tuổi, tóc mai đều đã bạc hết, nhưng thần sắc vẫn còn tinh anh minh mẫn.
Nghiêm mẫu thân đã sắp xếp những món ăn thích hợp cho hai vị lão nhân gia, đồng thời chuẩn bị cả ghế dựa.
Mọi người đều gật đầu chào, một bàn đều là người trong nhà, chỉ có gương mặt Hạ Tuấn Lâm là lạ hoắc. Nghiêm lão gia tử có khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén bỗng nhiên quét đến trên người cậu, thoạt nhìn như mấy bộ phim có mấy lão già phong kiến hay chia rẽ các đôi uyên ương vậy.
Hạ Tuấn Lâm bị nhìn đến phát run, tay theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay của Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường nhìn bàn tay bị cậu nắm gắt gao, nghiêng đầu qua, ghé sát tai Hạ Tuấn Lâm nhẹ giọng an ủi
"Không có gì đâu."
Nghiêm nãi nãi lấy khuỷa tay huých ông bạn già của mình một cái
"Ông đừng dọa đứa nhỏ này."
Vì thế Nghiêm gia gia cúi đầu, "Uh."
Ách? Hình như có điểm giống với người nào đó?
Nghiêm nãi nãi nở nụ cười hiền lành, "Tiểu Tường dẫn Tiểu Hạ về nhà ah."
Tại sao cả nhà họ đều biết mình vậy.... Nghiêm tiên sinh anh là cầm loa đi tuyên truyền sao? Hạ Tuấn Lâm là thanh niên ngoan ngoãn của thời đại mới biết kính già yêu trẻ, vì thế đứng lên cúi đầu,
"Nghiêm gia gia hảo, Nghiêm nãi nãi hảo."
Hai vị lão nhân gật gật đầu, chỉ là một người thì nghiêm mặt, một người thì cười híp mắt.
Nghiêm nãi nãi lại thọt Nghiêm gia gia,
"Ông cười một chút coi, đừng làm Tiểu Hạ căng thẳng."
Nghiêm gia gia lập túc quay qua mặt đối mặt Nghiêm nãi nãi, nghiêm túc biện giải,
"Tôi đang cười."
A a a a a a cảnh tượng rất quen thuộc, mình đã từng thấy ở nơi nào a, chẵng lẽ đây là trí nhớ về những chuyện đã mơ thấy trong tiểu thuyết hay sao?
"Cười lớn nữa." Nghiêm nãi nãi giống như nhìn mãi thành thói quen.
Vì thế khóe miệng Nghiêm gia gia run lên một chút.
Nội tâm Hạ Tuấn Lâm lệ rơi tuôn trào, cậu quay lại nhìn Nghiêm Hạo Tường với ánh mắt vô cùng thông cảm.
Nghiêm tiên sinh, tôi đã biết, tôi hiểu rồi, nguyên lai anh là di truyền cách lớp, hoàn hảo anh hiện tại bắt đầu hồi phục, bằng không sẽ trở thành cái khuôn y đúc như Nghiêm gia gia a!
Hạ Tuấn Lâm nghĩ lại mình lúc trước đã vô tình nhắc nhở Nghiêm Hạo Tường, thật sự làm được thật tốt quá. Cậu dương dương tự đắc nhếch môi nhìn Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường không hiểu rõ một loạt biểu tình đang biến hóa trên mặt cậu, hơi hơi quay đầu đi.
Dựa vào thói quen ăn cơm của người Trung Quốc, rượu là không thể thiếu.
Nghiêm lão nhị lấy ra một bình rượu, đầu tiên hướng tới Hạ Tuấn Lâm rót rượu
"Tiểu Hạ, đến đến, uống một chút."
Nghiêm Hạo Tường trực tiếp giúp Hạ Tuấn Lâm đón lấy "Cậu ấy không uống."
Trong đầu Hạ Tuấn Lâm bắt đầu hỏa tốc hiện ra hình ảnh của sự kiện lần trước, cũng một phen đè lại tay của Nghiêm Hạo Tường
"Anh cũng đừng uống nha!"
Anh khi say rượu thì mắc bệnh cuồng hôn môi, nếu ở nơi này mà phát bệnh thì sẽ xong đời đó!
Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm thật sự không nghĩ tới, nếu Nghiêm Hạo Tường có tật xấu kia, không phải tất cả mọi người trên bàn này sớm đã bị hại hết rồi sao, còn ai dám mời rượu Nghiêm Hạo Tường nữa.
Nghiêm tam tiểu thư nhìn từ đầu tới đuôi, cầm đũa gõ lên mu bàn tay của Nghiêm lão nhị
"Uống gì mà uống, dẹp đi."
Ở trong nhà này, Nghiêm lão nhị tương đối không có chút địa vị nào, trên thì có ông anh gia trưởng như cha, dưới thì có em gái thủ đoạn lợi hại, đành phải phẫn nộ đem chai bia cất đi.
Uống Vương Lão Cát, Hạ Tuấn Lâm cảm giác mình về sau sẽ hoàn toàn kiêng rượu, quên đi, coi như là dưỡng sinh.
Cơm nước xong thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người đều trở về nhà mình. Nghiêm Hạo Tường cũng lái xe trở Hạ Tuấn Lâm về nhà cậu.
Nghiêm phụ thân không biết từ đâu lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ nhét vào trong tay Hạ Tuấn Lâm
"Lần đầu tiên tới nhà của chúng ta, đây coi như là quà gặp mặt."
Nghiêm mẫu thân ở bên cạnh tiếp lời
"Đúng vậy đúng vậy, chỉ la chút quà mọn, Tiểu Hạ con đừng ghét bỏ nha."
Vấn đề đây không phải là ghét bỏ hay không?! Chỉ là đến ăn một bữa cơm còn có quà nữa? Nghiêm tiên sinh không phải là thiếu thốn bạn bè tới mức cần phải sử dụng tiền bạc để mua chứ?
Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng đẩy trở về,
"Không nên không nên, con sao có thể nhận được?"
"Chỉ là chút lòng thành, nhận lấy đi." Nghiêm phụ thân lại đưa tới.
Hai người cứ đứng đó giằng co một hồi, Nghiêm lão nhị sắc mặt có chút lạnh.
Nghiêm tam tiểu thư cầm hộp quà nhét vào trong túi Hạ Tuấn Lâm
"Đưa cho em thì em cứ nhận đi!"
Bị ánh mắt nàng trừng tới, Hạ Tuấn Lâm không khỏi bước lui vài bước, đụng phải Nghiêm Hạo Tường đang đứng phía sau.
Nghiêm Hạo Tường đỡ lấy cậu, nhìn nhìn Nghiêm tam tiểu thư, sau đó nói với Hạ Tuấn Lâm
"Cầm lấy đi."
"Nhưng mà..."Cho dù không mở ra cũng có thể khẳng định ở trong đó nhất định một vật rất quý giá, cậu sao có thể nhận được cơ chứ?
"Không sao đâu." Nghiêm Hạo Tường nói.
Thịnh tình không thể chối từ, nếu cậu cứ khăng khăng cự tuyệt, chỉ sợ cả nhà này đều âm trầm xuống.
"Được, được rồi... Cám ơn Nghiêm bá bá, dì Nghiêm, con... sau này con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Nghiêm tiên sinh!"
Nhận một món quà lớn như vậy, Hạ Tuấn Lâm nhất định phải biểu lộ chút chân tình. Tuy nói rốt cuộc là ai chiếu cố ai thì không biết.
Vì thế trời quang mây tạnh, mọi người lại quay trở về gương mặt tươi cười.
Trên đường trở về nhà, Hạ Tuấn Lâm lấy ra hộp quà nhìn tới nhìn lui.
Nghiêm Hạo Tường đang lúc đợi đèn đỏ nói, "Mở ra xem đi."
Hạ Tuấn Lâm chà chà ngón tay, run rẩy mở hộp ra, bên trong là một mặt ngọc Quan Âm nho nhỏ.
Chất ngọc lành lạnh xanh biếc
"Cái này... cái này giá bao nhiêu vậy?" Đôi mắt cậu mở to, lời nói cũng có chút lắp bắp.
"Không biết." Nghiêm Hạo Tường trả lời.
Không được nói như vậy, không biết sao còn đưa cho tôi a? Đem tôi bán đi cũng chưa chắc đáng giá bằng món này đâu!
Tay Hạ Tuấn Lâm run lên, đem mặt ngọc Quan Âm bỏ vào trong hộp, để lên trước xe
"Tôi không cần."
Nghiêm Hạo Tường trầm mặc nhìn cậu một hồi, đem xe chạy đến ven đường rồi dừng lại,
"Cậu không vui sao?"
"Vấn đề không phải có thích hay không a! Món quà này quá quý giá đi!"
"Không quý giá." Nghiêm Hạo Tường lắc đầu.
Nhà anh có tiền, có thể tính tiền từ đơn vị ngàn trở đi, nhưng nhà tôi chính là bắt đầu tính từ đơn vị đồng a.
Nghiêm Hạo Tường lấy ra mặt ngọc Quan Âm, vòng qua cổ Hạ Tuấn Lâm, Đem sợi dây tơ hồng thắt lại phía sau
"Là của cậu."
"Tôi..." Hạ Tuấn Lâm không nói lên lời.
Cửa kính xe phản chiếu ánh sáng chói lọi từ miếng ngọc thạch, đặc biệt chói mắt. Hạ Tuấn Lâm quay đầu đi chỗ khác.
Cậu vẫn cảm thấy không yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com