Chap 112: Khôngggggg...
Trong vòng một tháng sau đó, Khởi My hầu như lúc nào cũng ở trong phòng, sau khi ăn xong, uống thuốc dưỡng thai, nàng sẽ lại đi ngủ. Buổi chiều sẽ cùng Văn Khánh đi dạo quanh trong phủ cho khỏe khoắn. Nàng cũng không muốn sinh ra một đứa bé yếu đuối đi.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi, thẳng cho đến một ngày, sau khi dùng bữa cùng Văn Khánh xong, nàng lại được Văn Khánh đỡ đến nằm trên giường. Bưng bát thuốc dưỡng thai đen ngòm đang bốc khói nghi ngút lên trước mặt, Khởi My có chút ngán ngẩm lắc đầu. Văn Khánh nhìn nàng, khẽ bật cười, đưa tay lên xoa xoa đầu nàng.
Khởi My mỉm cười lại với hắn, đưa bát thuốc lên.
" Choang. "
Tiếng vỡ sắc bén vang lên, những mảnh sứ văng ra, nước thuốc nóng chảy tràn trên mặt đất. Khởi My gục người trên đệm nằm, hai tay ôm chặt lấy bụng, gương mặt tái mét đầy thống khổ. Văn Khánh cùng Vũ Điệp thấy vậy, mặt lập tức tái đi, hoảng hốt kêu lên.
" Người đâu, mau tới đây. Tử Y, mau đến đây ngay, Khởi My xảy ra chuyện rồi. " Văn Khánh run rẩy gào lên, đôi tay lúng túng ôm lấy Khởi My vào lòng, hắn gào lên, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống.
Khi mọi người chạy đến, chỉ thấy Văn Khánh gắt gao ôm lấy thân hình mềm nhũn của Khởi My. Gương mặt nàng trắng bệch như xác chết, nước mắt ướt đẫm gương mặt, giữa hai chân nàng là máu, máu chảy thấm ướt một khoảng lớn. Nàng khóc nấc lên, đôi môi mấp máy, nói không rõ tiếng.
" Cứu...mau cứu hài tử...cứu...Văn Khánh...cứu lấy...cứu.. mau.. "
Nàng òa khóc, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, toàn thân nàng đau đớn, run rẩy, mà khoảng máu dính trên đệm càng lúc càng loang ra, một màu đỏ thấm ướt trên đệm trắng, nổi bật đến kinh hãi.
Huệ Phi kinh hoàng che miệng, ánh mắt mở to trân trối, nước mắt bất giác rơi xuống. Quỳnh Anh khóc đến thất thanh, nước mắt như lũ lụt tràn bờ, rơi xuống như mưa. Nàng quỳ bên giường mà khóc, gào lên.
" Tỷ tỷ, tỷ cố lên, sẽ không sao, không sao đâu..."
Khởi My nhíu mày thật chặt, đôi mắt đỏ hoe, hốc mũi cay xè, nước mắt thi nhau tuôn rơi ướt đẫm ngực áo Văn Khánh. Năm ngón tay nàng trắng bệch bấu chặt lấy tay áo Tử Y, khóc đến tê tâm liệt phế.
" Tỷ tỷ, hài...hài tử...cứu...đừng...đừng mà..."
Thế giới của nàng, giờ nhuộm toàn một màu đỏ...
Tử Y đứng bất động bên giường, bất lực nhìn Khởi My đang đẫm nước mắt cầu xin nàng, nhưng là...
" A...đau...đau quá...Mau...mau cứu...làm ơn...cứu lấy..."
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của nàng cùng tất cả mọi người trong vương phủ vang vọng. Tiếng khóc như vang thấu cả trời xanh, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Thời gian qua đi, Tử Y đau lòng nắm lấy tay Khởi My, nước mắt lã chã rơi xuống.
" Muội muội, vương gia, xin hai người cố nén cơn đau lòng. "
Khởi My vô lực tựa vào Văn Khánh, đôi mắt vô hồn, chết lặng, nước mắt lặng lẽ chảy dài, đôi môi liên tục mấp máy " Hài tử...hài tử..."
Văn Khánh đau đớn ôm Khởi My trong lòng, nước mắt chảy dài trên gương mặt, hắn không thể nói bất cứ lời nào. Một tình cảnh như vậy không khỏi khiến người ta nghẹn ngào.
Khởi My thân thể càng lúc càng suy yếu, gương mặt cũng ngày một trắng bệch. Nàng dùng hết khí lực, túm lấy tay áo Văn Khánh, thều thào.
" Văn Khánh...ta...xin...xin lỗi...không...không thể...sinh...hài..hài...tử cho chàng..."
" Đừng nói nữa, ta cầu xin nàng, đừng nói nữa..." Văn Khánh đau đớn gào lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cả đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn khóc nhiều đến như vậy. Khởi My nước mắt thê diễm ngước lên nhìn hắn, yếu ớt nói:
" Ta...xin...lỗi...ta...sẽ cùng hài nhi...chờ...chờ chàng...bên cầu...Nại Hà..."
Bàn tay buông xuống, trái tim cũng buông theo...
Miệng cười...lòng cũng thanh thản...
Nàng đi trước...nguyện chờ hắn bên cầu Nại Hà...
Tử Y thất kinh túm lấy tay Khởi My bắt mạch, sắc mặt dần tái đi, nước mắt rơi xuống như mưa, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từng đợt.
" Muội...muội ấy...đi rồi..."
Một câu nói như đoạt trái tim mọi người mang đi mất, Quỳnh Anh đau đớn ôm lấy Huệ Phi. Hai người ôm nhau khóc đến thê lương, gia nhân trong phủ quỳ sụp xuống than khóc. Tiếng khóc vang thấu tận trời xanh...
Văn Khánh đôi tay run run ôm chặt lấy Khởi My, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi. Hắn không dám tin sự thật này, hắn gào lên đầy đau đớn.
" Khônggggggg..."
Nước mắt đã cạn khô, trái tim cũng đã chết, Văn Khánh cứ mãi ôm lấy Khởi My như vậy. Hắn siết thật chặt thân hình mảnh mai của Khởi My trong vòng tay, nhưng thân thể của nàng càng lúc càng lạnh, gương mặt cũng càng lúc càng tái nhợt. Tim hắn đau, nhưng lại không thể khóc, trái tim của hắn dường như cũng chết theo nàng rồi.
Tiếng khóc của mọi người vẫn cứ vang lên đều đều trong căn phòng, nức nở, thút thít... Huệ Phi đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên như người mất trí đẩy Quỳnh Anh ra, lao ra khỏi phòng, hướng tới Huệ viện mà chạy.
" Rầm! "
Cánh cửa phòng bị mở ra một cách mạnh mẽ, Huệ Phi một thân nhếch nhác, đầu tóc tán loạn, sắc mặt tiều tụy, trắng bệch, nước mắt còn chưa kịp khô trên gò má nhợt nhạt. Nàng kích động lao vào túm lấy Liễu Song Song, điên cuồng gào lên.
" Là ngươi, là ngươi làm phải không? Chính ngươi đã hại Khởi My. "
Liễu Song Song trừng mắt, dễ dàng đẩy Huệ Phi ngã bệt xuống đất, lạnh lùng phủi tay áo.
" Ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Đừng có ngậm máu phun người. "
Huệ Phi ngã trên nền đất lạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, nỗi đau dường như quật ngã nàng, khiến nàng tuyệt vọng. Nàng nghẹn ngào khóc.
" Ngươi...chính ngươi đã hại chết Khởi My, trả lại muội muội cho ta...trả lại Khởi My cho ta. "
Liễu Song Song không nói gì, chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng. Huệ Phi dường như không còn sức lực, cứ nằm rạp trên đất mà khóc đến lả cả người. Chỉ vài khắc sau, ánh mặt trời bao phủ lấy cơ thể Huệ Phi liền biến mất, thay vào đó là cái bóng của một thân hình cao lớn lực lưỡng. Văn Khánh đứng chắn giữa cửa, cơ thể cao lớn che hết ánh nắng, gương mặt hắn nhợt nhạt, đôi mắt vằn lên những tia máu. Hắn lao đến túm lấy hai vai Liễu Song Song, đau đớn hỏi.
" Là nàng sao? Là nàng đã làm chuyện này sao?"
" Ta không làm. " Liễu Song Song cười nhạt.
" Mau nói cho ta biết, là nàng làm phải không? Chính nàng đã lén cho thuốc phá thai vào thuốc của Khởi My đúng không? Chính nàng hại chết nàng ấy, có phải không? "
Bàn tay Văn Khánh gia tăng lực đạo khiến Liễu Song Song phát đau. Nàng cố nén một cái nhíu mày, nhếch môi cười lạnh, đáy mắt ánh lên một tia ngoan độc. Tử Vân nhìn thấy tình cảnh đó, liền vươn tay bắt lấy cánh tay Văn Khánh.
" Vương gia, thỉnh người buông tay. "
" Cút! " Văn Khánh gầm lên " Tử Vân, ngươi mau tránh ra, đây không phải việc ngươi có thể xen vào. "
Tử Vân vẫn không hề nao núng, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay kìm giữ lấy tay Văn Khánh.
" Vương gia, người là vương gia cao cao tại thượng, người đích thực là chủ nhân của nơi này. Nhưng chủ nhân của Tử Vân, chân chính chỉ có Liễu chủ tử. Người không có quyền ra lệnh cho thần. Vương gia, thỉnh người dừng tay. "
" Tử Vân. " Liễu Song Song thấp giọng, nụ cười vẫn như thế, lãnh đạm, bình thản, sóng mắt bình ổn như mặt nước phẳng lặng. " Ngươi tránh ra, để ta xem hắn có thể làm gì ta? Nguyễn Văn Khánh ngươi đừng quên ngươi còn nợ ta một đạo ân tình. Khởi My? Ta nói cho ngươi biết, ả và hài tử trong bụng ả chết là đáng lắm. Dám tranh giành thứ thuộc về ta, tuyệt đối không thể có cái kết tốt đẹp. "
" Aaaaa..." Văn Khánh đau đớn gầm lên, giống như một con thú dữ bị thương. Nỗi đau cào xé trong tim hắn, khiến hắn không khống chế nổi bản thân. Bàn tay mạnh mẽ tung một chưởng vào ngực trái của Liễu Song Song, tốc độ nhanh đến mức dù Tử Vân đứng ngay bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy một màn chết chóc. Liễu Song Song đôi mắt trợn to, phun ra một ngụm máu lớn, từ từ gục ngã, đôi mắt đẹp vẫn lãnh đạm nhìn chăm chăm về phía hắn. Giây phút thân thể mảnh mai của nàng ngã xuống, Tử Vân hoảng hốt đỡ lấy nàng, đau đớn, sợ hãi, lại có chút gì đó mất mát khiến cho thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào.
" Chủ nhân. "
Nhưng dù hắn có gọi bao nhiêu lần, đôi mắt ấy cũng vẫn thế nhắm chặt, không hề mở ra.
Văn Khánh toàn thân hư suyễn khuỵu xuống, nước mắt lặng lẽ rơi. Trả thù không khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn, huống chi lại là người hắn đã từng yêu. Người hắn yêu nhất đã rời xa hắn, một mình hắn sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Hắn đã làm khổ nhiều người đến thế, cũng làm khổ chính bản thân mình, tưởng chừng như đã có thể có được hạnh phúc, vậy mà...
Huệ Phi nhìn bộ dạng của Văn Khánh, không khỏi cảm thấy đau lòng. Nàng một tay ôm ngực, vừa chậm rãi lết đến bên cạnh Văn Khánh, vòng tay qua ôm lấy bờ vai cường tráng của hắn.
" Vương gia, đừng quá đau lòng. Vương gia, người còn thần thiếp mà. Thiếp không bao giờ rời xa người, tuyệt đối không bao giờ rời xa người. "
Văn Khánh đau đớn nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, suy yếu kêu lên.
" Đi hết đi, tất cả cút hết cho ta. "
" Vương gia. " Huệ Phi khóc nấc lên, đau lòng níu lấy tay Văn Khánh, không chịu rời đi. Quỳnh Anh và Tử Y đành phải tiến đến, vừa khóc vừa đỡ nàng dậy. Thân thể Huệ Phi mềm oặt, dường như không đứng vững, phải vịn vào Tử Y và Quỳnh Anh mới có thể đứng dậy nổi, đôi mắt nàng đỏ hoe, lồng ngực phập phồng vì thở dốc. Đi được một đoạn, nàng yếu ớt đẩy hai người họ ra, lẩm bẩm nói.
" Ta tự đi được, đừng lo cho ta, mau quay lại xem vương gia ra sao rồi. "
Nói rồi, không để hai người kịp phản ứng, nàng đã gắng sức lê từng bước về Đạm Tình Cư.
#1968 từ
Ôi...tym lại đau rồi?
Kết SE nhé?
Au đã nói rồi để hết WC thì up cho đỡ đau tym mà các bạn cứ k nghe bắt Au up thì đau tym cấm kêu Au nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com