Chương 90
Tuy Tại Hưởng và Chính Quốc không tính là phàm nhân, nhưng người nhà họ Điền thì vẫn phải đối đãi như quỷ bình thường, phải mua tiền giấy các loại để cúng tế, còn phải mua từ tay phàm nhân nữa.
Chủ yếu là Kim Tại Hưởng nói ăn no mặc ấm mà đi cướp của người ta thì hơi quá đáng, chúng ta đâu có túng thiếu tiền bạc, để ý chi ba cái đồng lẻ này.
Chính Quốc và Tại Hưởng bước vào trong tiệm, tiền giấy trăm tỉ nghìn tỉ nhét đầy túi, vàng thỏi cũng bày cơ man thừa mứa. Điền Chính Quốc cầm một chiếc điện thoại Android lên xem thử, chủ động hỏi ông chủ: “Cái này có kèm sách hướng dẫn không?”
Ông chủ:???
Ông chủ: “Nếu như cụ nhà không biết dùng điện thoại di dộng thì chỗ chúng tôi có cả điện thoại ăng ten và máy nhắn tin đấy ạ.”
Điền Chính Quốc nghĩ bụng điện thoại ăng ten với máy nhắn tin thì bố mẹ với ông nội tôi cũng chả biết dùng, vẫn phải có sách hướng dẫn sử dụng mới được.
Thấy vẻ mặt y xoắn xuýt, Kim Tại Hưởng thì thẩm bảo: “Không sao, điện thoại thông minh không được thì mua con Nokia cục gạch, xài ngon lành, ngốc.”
“Nói cũng đúng, dù sao cũng chẳng cần tính năng đặc biệt gì, để cho ông ấy gọi điện nhắn tin là được rồi.” Điền Chính Quốc đặt điện thoại thông minh lên bàn, cầm bảy, tám cái điện thoại cục gạch bằng giấy lên ngắm nghía.
Nghe hai vị khách nghiêm túc thảo luận xem loại điện thoại giấy bồi nào tốt, sống lưng ông chủ lạnh tanh, bàn tay dưới quầy hàng lặng lẽ nắm chặt bùa hộ mệnh mà bà vợ mình thỉnh về.
Tiền khó kiếm cứt khó ăn, dù khách hàng có là quỷ giả trang thì ông cũng phải bảo đảm phục vụ tốt nhất!
Đây là lần đầu Điền Chính Quốc vào loại cửa tiệm vàng mã hiện đại tân tiến thế này, thấy có cả xế hộp, ti vi rồi tủ lạnh làm bằng giấy, y nắm chặt tay Kim Tại Hưởng, nhỏ giọng bàn bạc: “Hay là mình bao cả cái tiệm này đi, nhà em nhiều người lắm.”
Kim Tại Hưởng cạn lời, nắm tay y thủ thỉ: “Không phải chúng ta không có tiền, nhưng em đốt cả thảy nhiều đồ thế này chỉ trong một tối, người biết thì hiểu là em cúng tổ tiên, ai không biết lại tưởng em đốt lửa trại liên hoan chúc mừng mở quỷ môn.”
“Thế thì mình chia ra đốt, tối nay đốt một phần, tối mai đốt một phần?” Chính Quốc hỏi.
Tại Hưởng: “Tối mai không có thời gian đâu, tôi phải đi canh cửa giúp Phùng Đô kẻo có ác quỷ thừa dịp mở quỷ môn mà gây chuyện, đến lúc đó em cũng phải đi cùng tôi.”
Điền Chính Quốc cân nhắc một lát rồi gật đầu: “Cũng phải, có lẽ đa số mọi người đã đi đầu thai hết rồi, đốt mấy thứ này chẳng qua chỉ để khiến em an lòng thôi…..”
Y buông thỏi vàng trong tay xuống: “Những việc này cũng chỉ là làm cho người sống xem, đâu ai thật sự quan tâm người bên kia sống có tốt hay không chứ.”
“Được rồi, mua đồ thôi mà nghĩ ngợi nhiều quá.” Tại Hưởng chép miệng, chỉ vào xe hơi và kiệu bằng giấy chất ở góc tường: “Tôi lấy hết chỗ này, có giao đến tận nhà được không?”
Ông chủ hết hồn: “Nghĩa, nghĩa trang công cộng thì không giao đâu ạ.”
Kim Tại Hưởng chỉ tay ra phía bên ngoài: “Không xa đâu, cách phía sau tiệm này hai con đường thôi.”
“Vậy….. Vậy được ạ.” Ông chủ lấy máy tính tính tổng tiền, phát hiện đây là một vụ làm ăn lớn, thế là lập tức hào hứng nhét bùa hộ mệnh vào túi, chất đồ lên cái xe chở hàng nhỏ.
Ông cười nhe răng với Tại Hưởng: “Thưa ngài, mộ phần, á phỉ phui, nhà của ngài cụ thể là ở đâu ạ?”
Tại Hưởng phát định vị cho ông chủ rồi xin ông ta cái hộp nhét một ít tiền giấy vào. Thấy hắn cứ hùng hục hùng hục, Chính Quốc buồn cười bảo: “Anh chầm chậm thôi, xé hỏng là không được đâu đấy.”
Kim Tại Hưởng nhíu mày: “Có gì mà không được, chẳng lẽ Nhai Tí dám dùng thật chắc? Thế thì hắn đúng là nghèo đến phát điên rồi.”
Chính Quốc: “Lỡ hắn dùng thật thì sao?”
“Vậy thì tôi quả là người tốt, còn đưa tang cho kẻ thù nữa chứ, ông trời nhất định phải ghi công đức cho tôi.” Nhét tiền vào hộp xong, Kim Tại Hưởng liền lái xe dẫn đường cho ông chủ chở hàng về quán cơm.
Hầu Nhị đang vẫy khách ở cửa, thấy Kim Tại Hưởng mua cả xe vàng mã to về, cậu chàng xù lông ôm chổi lau sàn hỏi: “Ông chủ, anh làm gì thế? Chuẩn bị trang trí quán cơm theo chủ đề tết quỷ rằm tháng bảy hả?”
Kim Tại Hưởng đạp cho cu cậu một phát: “Tránh sang một bên đê, đây là đồ để tối nay đốt.”
Tại Hưởng vào trong quán gọi Cừu Phục và Nhậm Kiêu phụ dỡ hàng ra mang vào sân sau, Điền Chính Quốc cầm hộp đi gửi chuyển phát nhanh tặng quà tết Trung Nguyên cho Nhai Tí.
Món quà nhỏ nhưng giàu tấm lòng, hi vọng hắn có thể hiểu được tâm ý của mình và Kim Tại Hưởng.
Chờ y cầm đơn ship trở về, Tại Hưởng đã bày chậu than ra giữa sân.
Thấy y trở lại, Kim Tại Hưởng quay đầu hỏi: “Gửi đồ xong rồi à?”
“Gửi xong rồi, cũng là gửi SF Express trả tiền khi nhận hàng, em thấy cái hộp kia vẫn còn nhẹ nên nhét thêm một cục gạch vào nữa, xếp thêm cả mấy cái rương, cơ mà vẫn ít hơn 10 tệ so với cái rương lần trước hắn gửi.”
Điền Chính Quốc càng nghĩ càng thấy mình nuốt không trôi cục tức này, y quay người bảo: “Anh chờ tí, em quay lại nhét thêm tảng đá nữa.”
“Thôi khỏi, có cái chuyện cỏn con thôi mà, đến lúc bắt được hắn rồi, em bắt hắn ăn cả tảng đá cũng được.” Kim Tại Hưởng nắm tay y kéo y về: “Lửa đã bén rồi, đồ nhiều lắm, nên đốt sớm chút.”
Chính Quốc ngẩng đầu nhìn trời: “Không được, trời vẫn chưa tối, đốt bây giờ thì ông và mọi người không nhận được đâu.”
Tại Hưởng ngạc nhiên: “Hử, ngân hàng địa phủ thiên địa cũng giống nhân gian à, đúng năm rưỡi cất cặp đi về?”
“Nói gì đấy.” Chính Quốc đá hắn: “Đây là tập tục hiểu không.”
Kim Tại Hưởng là yêu quái nên quả thực không hiểu quy củ của phàm nhân lắm, thế nhưng Chính Quốc nói phải đợi, thế thì đợi thêm lúc nữa vậy.
Nhìn đống lửa trước mặt, Kim Tại Hưởng đột nhiên hỏi: “Em nghĩ, nếu tôi nướng ít đồ ăn, ông em có trách tội tôi không?”
Chính Quốc: “Ông em thì không, nhưng em thì có.”
Tại Hưởng: …….
Tại Hưởng: “Thế thôi quên đi.”
Hai người ngồi ở sân sau chơi với Kim Chiêu Tài, chờ bầu trời chuyển hẳn sang màn đêm đen, Chính Quốc mới buông mèo béo lông xù ra, kéo nó tránh xa khỏi đống lửa.
Nhưng loại sinh vật Kim Chiêu Tài này ấy mà, càng bảo nó không làm cái gì thì nó càng ham làm cái đó, cứ rướn cổ muốn hơ mình bên đống lửa.
Kim Tại Hưởng đành xách gáy nó hằm hằm đi ra ngoài: “Người 38° toàn lông mà còn ngại chưa đủ à, muốn sưởi ấm tăng nhiệt độ phỏng?”
Ông chủ Kim dùng Hỗn Thiên Lăng buộc thằng con vào cầu thang, chọt mũi nó nhắc nhở: “Chớ có quậy, nếu mà say nắng thì ta sẽ cạo trụi lông của con rồi học theo mẹ vợ thích chữ Tinh Trung Báo Quốc kín lưng con, cho con khỏi đi tìm mèo khác đánh nhau.”
Kim Chiêu Tài hoảng hồn kêu ngoao một tiếng, lại bị tròng thêm cái vòng chống liếm nữa.
“Ngoan ngoãn ngồi đây vẫy tay làm mèo chiêu tài đi, đừng có vạch háng ra liếm trym trước mặt người khác nữa, kẻo người ta nói nhà mình không có gia giáo.” Tại Hưởng xoa xoa đầu nó: “Bao giờ xong việc ta sẽ quay lại chơi với con, nghe lời đi.”
Kim Chiêu Tài chớp mắt một cái, kêu meo rồi bắt đầu liếm móng.
Thấy vậy, Kim Tại Hưởng yên tâm trở lại sân sau, Điền Chính Quốc đã bỏ ô tô giấy vào thùng dầu châm lửa, chậm rãi thả từng tờ từng tờ tiền giấy trên tay vào chậu than, miệng lẩm bẩm gọi tên người trong nhà.
Lão yêu quái không quấy rầy y, chỉ đi vào bếp róp cốc nước mang ra, một tay bưng nước một tay phụ nhóc con thả tiền vào chậu than.
Đồ mua nhiều quá nên không đốt hết ngay được, Kim Tại Hưởng đang định đi kiếm cái thùng bỏ đi thì chợt thấy Na Tra cầm rùa đến.
Tam thái tử ngó cột khói đen bốc cao ngùn ngụt, nhíu mày hỏi: “Đang giữa năm mà đã bắt đầu làm thịt khô xông khói rồi à?”
“Chẹp, hóa vàng mã rằm tháng bảy ấy mà.” Tại Hưởng dòm tư thế của y, hỏi: “Tạo hình của cậu kiểu gì đây? Cha cậu nâng tháp còn cậu nâng rùa à, hay quá nhỉ.”
“Cút đê, tôi nằm trên lầu thấy khói bốc nên xuống hỏi coi anh đang làm gì.” Na Tra liếc nhìn đống tiền giấy, di động giấy, nhà giấy, tượng giấy dưới đất, thốt lên “Ồ quao” trầm trồ cảm thán sự bạo tay của Tại Hưởng.
Y đặt Huyền Vũ lên đỉnh đầu, xoay xoay vận động bả vai, hỏi: “Cần tôi giúp không? Thế mới cháy nhanh được chứ anh đốt kiểu này tới bao giờ?”
Điền Chính Quốc quay đầu hỏi: “Chẳng phải phải là người trong nhà đốt thì người thân mới nhận được ư?”
“Vẫn là cậu tự đốt mà, tôi chỉ thêm ít tam muội chân hỏa cho cậu thôi.” Nói đoạn, Na Tra nhặt một hòn đá dưới đất lên, sau đó lấy hơi phun ra một ngọn lửa.
Tam thái tử dẫn chân hỏa viết phù lên hòn đá, thổi một hơi xong, phù chú cũng hoàn thành. Y ném hòn đá cho Chính Quốc, chỉa cằm về phía cái đống dưới đất: “Xong rồi đó, cậu ném vô đây là được.”
Điền Chính Quốc cầm hòn đá, nói câu cám ơn sau đó đi tới chỗ đống tiền giấy ném hòn đá vào, khi y đang chuẩn bị nói hai cái tên cuối cùng thì ngọn lửa bỗng bùng lên ngút trời rọi sáng cả khoảng sân, một đám mây hình nấm chầm chậm bốc lên rồi biến mất, cuối cùng sân sau trở lại yên tĩnh.
Đống tiền giấy kia cũng biến thành than tro, bay đi theo làn gió thổi.
Na Tra: ……
Na Tra: “Xin lỗi, lửa hơi lớn, xem ra lần sau nên dùng lửa nhỏ một chút.”
Kim Tại Hưởng hoàn hồn, kéo Chính Quốc đến trước mặt mình, nhóc con sốc đến đơ người, mặt còn hơi dính nhọ nhem, mấy sợi tóc cũng bị bén lửa cuộn xù vểnh lên.
“Không bị lửa bén vào người chứ?” Tại Hưởng nâng mặt y lên thổi thổi: “May quá, mặt không bị bỏng, không thì hỏng chuyện mất.”
Điền Chính Quốc híp mắt hỏi: “Anh có ý gì hả?”
“Ăn ngay nói thật thôi mà.” Tại Hưởng khom lưng phủi phủi tro trên người cho y: “Được rồi, đốt xong rồi, nhanh lên lầu tắm rửa rồi còn ăn cơm, mai phải bận từ sớm đấy, đến lúc đó đừng than mệt nha.”
“Mệt gì chứ, em là quỷ thì sợ gì mệt, đến lúc đó……” Điền Chính Quốc còn chưa nói hết câu, sau lưng chợt nổi lên một trận gió, Đào Đề với tòa bảo tháp vàng bỗng dưng xuất hiện.
Sắc mặt hắn âm trầm, mắt đỏ ngầu phủ đầy tơ máu, tóc tai cũng hơi tán loạn, không còn sự bình tĩnh phong độ như mấy ngày trước nữa.
Na Tra thấy hắn là lập tức biến ra ba đầu sáu tay, Hồng Anh Thương vẽ một vòng tròn trên không trung, mũi thương chĩa vào Đào Đề, y lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bản thái tử à, còn không mau trả Linh Lung tháp lại đây! Quỳ xuống dập đầu ba cái thì còn có thể tha cho ngươi được toàn thây!”
Đào Đề liếc y một cái, song không nói gì cả, mà giọng nói của Ân phu nhân lại vọng ra từ trong tháp: “Con à, sao con cứ mở miệng ra là kêu đánh kêu giết vậy hả?”
Điền Chính Quốc ngạc nhiên khi thấy bộ dáng Đào Đề như vậy, y vội hỏi: “Sao anh lại thành ra thế này, có phải chị đã xảy ra chuyện gì không?”
Một làn khói trắng bay ra từ Linh Lung tháp rồi ngưng tụ thành hình người, Văn Thiến nở nụ cười dịu dàng với Chính Quốc: “Em trai, dạo này em khỏe chứ?”
Điền Chính Quốc choáng váng, nhìn chằm chằm hồn thể gần như trong suốt của Văn Thiến, cất tiếng hỏi: “Chị…… Sao hồn thể của chị lại mờ như thế?”
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com