Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108

Tin nhắn cuối cùng

*

Tokyo về đêm xa hoa rực rỡ, dòng người tấp nập vẫn đi qua lại. Một thân ảnh mặc âu phục màu đen, chiếc áo vest đắt tiền trên người, những ánh đèn sáng rực lóe trong mắt người đó nhưng trong lòng thì ảm đạm, lạnh lẽo đến lạ thường. Chỉ có một trái tim ấm nóng luôn hướng về bóng người ở nơi phương xa nào đó.

Kim Tại Hưởng thẫn thờ một lúc, trầm mặt quay lưng rời khỏi phòng. Bước vào thang máy rồi lại tự nhấn chìm mình trong một mớ suy nghĩ. Cho đến khi tiếng chuông thang máy báo rằng đã đến tầng, anh cũng hoàn hồn lại.

Tiêu Trạch đã đứng đó đợi anh, khi thấy anh bước ra liền thông báo: "Thiếu gia, Tuấn gia đã rút khỏi cuộc chiến."

Kim Tại Hưởng an tâm gật đầu, bây giờ, anh cũng thôi lo lắng về cậu nữa.

Trước mặt anh, một thân hình mảnh mai bỗng nhiên xuất hiện, đôi mắt màu hổ phách kiêu ngạo nhìn cô ta. Bên cạnh giờ đây là một mỹ nhân, à, cũng chỉ làm cảnh thôi, trong tim vốn không có cảm xúc gì với những người này nữa. Bàn tay thướt tha quấn lấy tay anh, kéo sát hai người gần nhau hơn. Giọng nói quyến rũ mê người cất lên: "Người ta đợi anh rất lâu rồi a."

Anh không nói gì, vẫn để cho người đó ôm lấy cánh tay anh cùng nhau bước ra khỏi khách sạn. Nơi họ chuẩn bị đến là sàn đấu giá.

Vừa tới nơi, các nhà báo đã liên tục chụp ảnh.

Kim Tại Hưởng một thân cao ngạo, bên cạnh là một kiều nữ mặc sườn xám màu đen ôm sát lấy cơ thể, đôi má ửng hồng nép bên tay anh. Bây giờ cũng đã ly hôn, việc đứng bên cạnh anh như vậy, các bóng hồng cũng không có gì để ganh tị nữa.

Khi vừa bước vào sảnh, mọi ánh mắt đều dồn đến tâm điểm chỗ anh đang đứng. Một giọng nói lạnh lùng cất lên, tiến đến chỗ anh: "Kim Tại Hưởng."

Mẫn Doãn Khởi hùng hổ kéo Kim Thạc Trấn đến chỗ anh, Kim Thạc Trấn chỉ đành bất lực cười bất đắc dĩ.

"A Hưởng, đây là bạn anh ư?" Giọng điệu ái mị được cất lên từ bóng hồng đang đứng cạnh anh.

"A Hưởng? Con mẹ nó, ông đây không xử chết anh thì không mang họ Mẫn nữa."

Kim Thạc Trấn giữ tay Mẫn Doãn Khởi lại, liên tục nhắc nhở y: "Vợ, còn Tiểu Há Cảo của chúng ta. Cẩn thận nào."

Mẫn Doãn Khởi cũng vì thế mà bình tĩnh lại được, sau đó lạnh lùng bước đến mỹ nữ đang đứng bên cạnh anh, y cười khẩy: "Không ngờ đôi giày rách bạn tôi vừa bỏ thì đã có người mang vừa."

Cô ta tức giận định đáp trả lại nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn nên đành im miệng, nuốt lấy cục tức vào trong lòng. Anh cũng lạnh nhạt mà nói: "Phu nhân của Kim Thạc Trấn, chuyện của gia đình chúng tôi không cần cậu bận tâm."

Mẫn Doãn Khởi nghiến chặt răng nói: "Mẹ nó biết thế năm xưa tôi cứ để cho anh làm tiểu tam của chồng tôi còn hơn đi làm ngựa trống như thế này."

Kim Thạc Trấn bất ngờ khi nghe Mẫn Doãn Khởi nói, chỉ biết nhanh chóng nói: "Xin lỗi, xin lỗi." Sau đó dẫn y đến một chỗ khác để hạ cơn giận lại.

Tiếng thông báo đã đến giờ buổi đấu gia bắt đầu, Kim Tại Hưởng cùng người bên cạnh đi vào. Anh trầm giọng nói: "Chú ý thân phận một chút."

Cô ta gật đầu.

Buổi đấu giá hôm nay là một viên kim cương đen, mở đầu giá đấu là một 1 triệu USD.

Kim Tại Hưởng hào phóng ra giá đến 6 triệu USD, sau khi nhận được, anh liền đưa cho mỹ nữ bên cạnh anh.

Nhà báo nhìn thấy như vậy như mèo gặp mỡ, nhanh tay chụp lấy khoảnh khắc này. Ngày hôm sau, tiêu đề nóng nhất: "Vung tiền giấy chỉ để đổi lấy nụ cười của nữ nhân." Kèm theo đó là hình ảnh của anh và mỹ nữ.

Buổi đấu giá kết thúc, cô gái vừa rồi nhận được tấm séc thì cũng vui vẻ rời đi còn anh thì nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình ra, dứt khoát vứt vào thùng rác, anh không thích mùi hương nước hoa của người khác ám lên người mình. Bước lên xe, anh lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lưu trữ rồi gửi đi. Sau khi gửi đi, đặt điện thoại về vị trí cũ, thần sắc u tối lại.

"Thiếu gia, tất cả đều đã được an bài." Tiêu Trạch lái xe, nghiêm túc nói.

Kim Tại Hưởng im lặng, gật đầu.

Đoàng.

Cửa đột nhiên bị bắn vỡ, mảnh thủy tinh bay tán loạn. Kim Tại Hưởng cũng đã biết sẵn trước, chỉ mỉm cười nhạt.

Bùm.

_

Phác Chí Mẫn vừa đọc được bài chính thì cũng là lúc Mẫn Doãn Khởi gọi đến cho cậu.

Cậu cũng chẳng nhớ rõ được cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, hình như là tim của cậu có cảm giác như đang bị ai đó cào cấu điên cuồng lên. Cậu rất muốn gọi cho anh nhưng nhớ tới lời nhắn kia, cậu dừng lại, không gọi nữa.

Cuối cùng, cậu đành gọi cho một người khác.

"Mẫn ca, chuyện đó là thật."

Câu trả lời khiến cho cậu giật mình, nguyên lai là thật.

Ngày đó, cậu không khóc, không khóc một chút nào, từ đầu đến cuối cũng chỉ làm một nụ cười nhếch mép đầy sự giễu cợt. Suy cho cùng, cậu không thể nào hiểu được người đàn ông đó, không hiểu một chút gì về hắn cả. Ngày hôm qua còn buông lời mật ngọt, ngày hôm nay đã ném thẳng vào mặt cậu một tờ báo chiếu cáo anh có tình nhân. Rốt cuộc, Kim Tại Hưởng là một người như thế nào, chỉ có anh ta mới hiểu. Còn đối với cậu, hắn chỉ là một kẻ đa tình.

Điện thoại cậu bỗng rung lên, nhận được tin nhắn gửi tới, nhìn dòng chữ trên đó, nước mắt cậu mới bắt đầu tuôn trào. Sau đó cậu lấy hết can đảm để gọi vào số máy kia nhưng đổi lạnh cũng chỉ là lời nói của tổng đài.

Số điện thoại của cậu đã bị đưa vào danh sách đen.

Người đàn ông đó, đã không còn xuất hiện nữa.

Mười giờ đêm hôm qua tại Tokyo đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, ba người thiệt mạng. Hiện tại, cảnh sát đang cố gắng điều tra thông tin của nạn nhân.

...

Năm tháng sau.

Sân bay náo nhiệt đông người qua lại, giữa dòng người tấp nập, có một chàng trai an tĩnh đi ra, bên cạnh cậu là một hàng vệ sĩ khiến cho mọi người xung quanh tưởng là có một người nổi tiếng nào nhưng dưới sự bảo vệ chặt chẽ, họ vẫn không thấy được mặt người kia.

Phác Chí Mẫn một đường dài từ sân bay đi thẳng đến bệnh viện, trên tay cậu là một bó hoa oải hương tím nhạt thơm ngát. Cậu dừng chân trước phòng bệnh cách ly VIP, mặc đồ bảo hộ rồi đi vào phòng. Một cậu trai sắc mặt nhợt nhạt, tóc cũng không còn, xung quanh đều là thiết bị y tế. Phác Chí Mẫn đau lòng, đặt bó hoa xuống cạnh bàn.

"Tiểu Quốc, mong chóng khỏe lại. Mọi người đợi em."

Khi cậu rời đi, cậu gặp Kim phu nhân.

Bà ấy nhìn cậu như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Phác Chí Mẫn gật đầu chào bà, lúc định rời đi thì nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của bà ấy: "Chí Mẫn, là Kim gia ta có lỗi với con."

Cậu dừng chân lại, quay người nhìn bà mỉm cười: "Trên đời này, người có với con chỉ có một ."

Nói xong, cậu cúi đầu rồi rời đi.

Trên đời này, có một người duy nhất nợ cậu.

Là cái người đang biệt tâm biệt tính kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com