Chương 54
Bài hát đề cử: Phai khai lữ hành - Jason Diêu Trí Hâm.
_
Sau khi Kim Tại Hưởng nhận được cuộc gọi thì liền rời đi, Phác Chí Mẫn không để ý rằng anh đi đâu đôi mắt cậu chỉ nhìn mãi cái bức thư đó đã hóa thành tro tàn.
- Ba Mẫn, ba đang suy nghĩ gì vậy ạ?
Phác Chí Mẫn lắc đầu cười nhẹ rồi đi lại bên Tiểu Màn Thầu thay Kim Tại Hường dạy cho nó đánh đàn, cậu nhìn vào bảng nốt nhạc thì giật mình. Bài khó như thế mà nhóc con này có thể đánh được sao? Điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa vì cậu không dạy nó đánh đàn nữa mà để nó dạy lại cho cậu.
Chăm chú đánh đàn chẳng bao lâu thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
"Phác Chí Mẫn, cậu đến bệnh viện được không? Tuấn Chung Quốc có chuyện rồi"
"Được rồi"
Tim cậu đập càng ngày càng nhanh lúc đó Kim Tại Hưởng cũng vừa vào nhà, cả hai chạm mắt có lẽ đã hiểu ý nên anh liền chạy ra ngoài chuẩn bị xe đợi cậu. Phác Chí Mẫn dặn dò Tiểu Màn Thầu mấy câu rồi cũng lên xe rời đi.
Vì là chuyện gấp nên Kim Tại Hưởng đã vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ lại còn chạy rất nhanh.
- Tuấn Chung Quốc và Trịnh Hạo Thạc nhận được nhiệm vụ bắt giữ vụ buôn bán ma túy ở cảng Thi Long, trong lúc hai bên đang nổ súng thì có tên kích hoạt bom bắn ra. May là Tuấn Chung Quốc tránh được nhưng mảnh bom đâm vào vùng bụng hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện.
Phác Chí Mẫn im lặng không nói gì, đúng là sác xuất được cứu sống rất cao nhưng nếu mất máu quá nhiều vẫn sẽ nguy kịch. Mười phút sau đã đến bệnh viện trùng hợp rằng xe cấp cứu cũng vừa đến. Tuấn Chung Quốc thấy Phác Chí Mẫn, trong lúc mơ màng thì khẽ thều thào.
- Mẫn ca . .
- Im lặng cho anh.
Phác Chí Mẫn trừng mắt nói, Tuấn Chung Quốc cũng nhắm mắt lại mà ngất xỉu đi. Trong phòng phẫu thuật ai cũng lo sợ vì Tuấn Chung Quốc là con của Tuấn chủ tịch nếu Tuấn Chung Quốc có mệnh hệ gì thì bọn họ có mười cái mạng cũng không đền nổi. Đến khi Phác Chí Mẫn đi vào phòng phẫu thuật thì ai nấy cũng thờ phào nhẹ nhõm, may quá cứu tinh đến rồi.
Ngoài phòng cấp cứu có Tuấn Vương, Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng ở ngoài. Tuy cả người trong trạng thái rất bình tĩnh nhưng trong lòng mang bao nhiêu cơn sóng dữ.
- Trịnh Hạo Thạc, là ai?
- Là bọn Uy Thuy, đã bị xử lý ở cảng cả rồi.
Hình ảnh bom vừa bị kích hoạt, Trịnh thiếu tá chạy đến ôm lấy Tuấn đại úy vào lòng mà liên tục bắn vào bọn Uy Thuy, ai thấy cũng ngỡ ngàng.
- Mẹ nó, gia đây cho nó về chầu diêm vương.
Uy Thuy thì làm sao, đụng đến hai gia tộc thì không còn đường sống.
- Từ từ đi, Chung Quốc còn đang phẫu thuật đó.
Kim Tại Hưởng điềm tĩnh nói.
- Hai mươi lăm năm trời, gia chưa dám đụng Tuấn Chung Quốc bao giờ vậy mà bọn nó dám nổ bom gia đây dột da nó ngâm giấm hết!
Vừa dứt câu thì Kim Ngọc Phát vừa chạy đến đám vào mặt Trịnh Hạo Thạc một cái thật mạnh.
- Trịnh Hạo Thạc, mày nói mày bảo vệ Tuấn Chung Quốc là như vậy sao?
- Thằng ngu!
Kim Ngọc Phát vừa đưa tay lên thì Kim Tại Hưởng đã ngăn lại.
- Nháo thế đủ chưa?
Không gian chìm vào im lặng thì bỗng điện thoại Tuấn Vương reo lên.
"Chung Quốc vẫn đang làm phẫu thuật thưa bà"
"Là Mẫn ca phẫu thuật nên bà cứ yên tâm"
Cuộc gọi điện cũng nhanh chóng kết thúc, không khí ngày càng căng thẳng hơn. Tuấn Vương đã cố ngăn chặn tin tức thật nhanh vậy mà Tuấn phu nhân cũng biết. Khi đèn phòng phẫu thuật vừa tắt, Tuấn Chung Quốc được đẩy ra ngoài.
- Mảnh bom được lấy ra rồi, hiện tại em ấy đang hôn mê nên cần phải nghỉ ngơi vài tuần và không được hoạt động mạnh.
Phác Chí Mẫn đứng bên trong phòng phẫu thuật nghe tiếng cãi nhau ở ngoài, cậu quan sát Trịnh Hạo Thạc. Người vẫn mặc đồ tác chiến, khóe môi thì tím đỏ còn tay thì bị thương.
- Chú đi theo tôi để xử lý vết thương.
Vì quá lo lắng cho Tuấn Chung Quốc nên Trịnh Hạo Thạc cũng chẳng để ý vết thương của mình bây giờ Phác Chí Mẫn lên tiếng thì Trịnh Hạo Thạc cũng để ý đến.
- Không sao, mấy vết thương nhỏ thôi.
- Chú đi cho anh, cứu sống được Chung Quốc thì tới lượt chú nhiễm trùng mà chết.
Tuấn Vương nói, quả thực bây giờ anh cũng để ý đến vết thương của Trịnh Hạo Thạc.
- Được rồi.
Ở phòng cấp cứu, Trịnh Hạo Thạc vẫn đặt tâm trí ở đâu đó. Trên người cậu ta có vết trầy xước và vết đạn bắn trượt ngang cánh tay phải, Phác Chí Mẫn rửa vết thương thì chấm cồn qua vết thương thì lúc này Trịnh Hạo Thạc mới hồi phục lại tâm trí.
- Anh định giết người sao?
- Hóa ra vẫn biết đau?
Trịnh Hạo Thạc đúng thật là chịu đau giỏi, vết thương sưng đỏ lên ở đó mà vẫn còn lì mặt.
- Là quân nhân bị mấy vết thương như vậy thì có là gì?
- Em không trâu bò như anh, bị đạn bắn hôm nay ngày mai còn chạy tưng tửng.
- Mấy ai được như anh mày hả?
Trịnh Hạo Thạc đột nhiên xoay qua trút giận lên Phác Chí Mẫn.
- Ông chú, làm nhanh lên! Tôi còn phải qua Chung Quốc.
Phác Chí Mẫn nhướng mày nhìn cậu ta, à thì ra là chọn đường chết. Cậu đổ thẳng chai cồn vào vết thương của Trịnh Hạo Thạc rồi lấy băng gạc cuốn lại.
Trịnh Hạo Thác hét lên, trợn mắt nhìn Phác Chí Mẫn.
- Rửa xong rồi, đi đi.
Sau khi Trịnh Hạo Thạc rời đi thì Kim Tại Hưởng tròn mắt nhìn Phác Chí Mẫn, tim đập nhanh hơn mọi ngày. Nếu sau này anh có đắc tội với cậu thì liệu cậu có mổ tim anh ra không?
Phác Chí Mẫn nhàn nhạt nói.
- Đi sang thăm Chung Quốc.
Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng vừa đứng ngay cửa đã nghe tiếng Tuấn phu nhân giáo huấn Tuấn Vương, đôi mắt bà đầy sự tức giận.
- Tuấn Vương, tất cả đều là do con dung túng Chung Quốc để bây giờ nó mới bị đánh bom như vậy. Nếu con không để nó làm cảnh sát thì có ngày hôm nay không? Nó mà có chuyện gì thì để cha mẹ cạo đầu con đi.
- Con biết sai rồi mà bà.
- Liệu hồn . .
Tuấn Vương bị giáo huấn từ năm năm trước đến tận bây giờ vẫn còn bị, là cái thằng nhóc kia ép anh cho nó vào quân ngũ chứ đâu phải anh dung túng.
Phác Chí Mẫn kiểm tra cho Tuấn Chung Quốc một lần nữa rồi mới an tâm đi về. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì Kim Tại Hưởng lái xe có phần thoải mái, lái xe đúng luật.
- Trịnh Hạo Thạc rất có tố chất làm em rể của tôi.
- Em còn tâm trí để xem mắt sao?
- Chẳng phải sao, dù gì chuyện này cũng cho nhóc kia một bài học làm quân nhân đâu có dễ.
Kim Tại Hưởng cười nhẹ rồi im lặng.
- Ngọc Phát thích Chung Quốc sao?
- Phải, bảy năm rồi.
- Có ai biết không?
- Ai cũng biết cả rồi trừ em và Chung Quốc thôi.
- Mà em có biết không? Ngọc Phát và Hạo Thạc đều cân sức nhau cả, gia thế kể cả bề ngoài nhưng chỉ có một điều Ngọc Phát thua Hạo Thạc. . Hạo Thạc là hôn phu còn Ngọc Phát thì không!
Một câu nói của Kim Tại Hưởng rất nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào tim Phác Chí Mẫn cho dù cả hai người bọn họ có yêu nhau nhiều như thế nào cũng chẳng làm được gì vì Kim Tại Hưởng là hôn phu của Phác Chí Mẫn, là định sẵn rằng anh là bạn trăm năm của cậu nên anh mới nói bóng nói gió. Kim Tại Hưởng, anh rất thâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com