Chương 76
Kim phu nhân vừa hay tin Phác Chí Mẫn đã về Trung Quốc. Lý di hứng khởi gọi điện, bảo cậu sang Kim gia ghé chơi. Phác Chí Mẫn đồng ý, cậu vui lắm chứ. Hai người mẹ chồng của cậu, ai cũng đều tốt bụng cả, đặc biệt là rất quan tâm và yêu thương cậu.
Lý Di ngồi trò chuyện với cậu. Nhìn cậu tổng thể, gương mặt bà có chút lo lắng: "Sao con ốm thế này? Tại Hưởng có phải không chăm sóc tốt cho con không?"
"Không phải đâu mẹ. Anh ấy rất tốt với con, do con kén ăn thôi."
Cậu liền trấn an bà, nếu không thì chắc ai kia sẽ bị một trận tơi bời không chừng.
Trước khi Kim Tại Hưởng đưa Phác Chí Mẫn sang Anh Quốc. Anh có nói là đưa cậu đi gặp Jessi Krisie, ra mắt mẹ chồng. Còn chuyện trúng độc chỉ có vài người biết, được giấu kĩ. Lý Di cũng không biết về chuyện này.
"Con sang đấy gặp Jessi, bà ấy làm gì con không?"
"Mẹ Jessi rất tốt với con."
Hai người mẹ của Phác Chí Mẫn rất tốt. Lý Di trước giờ chưa từng có ý đối địch với Jessi, cả hai đều rất bình thường với nhau. Nhưng nếu là những người khác, thì có lẽ sẽ khác.
"Tại Hưởng gặp bà ấy rồi có xung đột gì không con?"
Ngoài chuyện anh tức giận rời khỏi căn phòng thí nghiệm đó thì chẳng có gì cả. Phác Chí Mẫn vẫn vui vẻ trả lời: "Hai người không có xung đột gì cả ạ nhưng mà họ hay cách xa nhau lắm."
"Vậy là tốt rồi, đáng lẽ Hưởng nó nên gần bên Jessi hơn."
Lúc này, gương mặt bà trông rất buồn. Phác Chí Mẫn lo lắng nhìn bà. Lý Di mỉm cười nhẹ, dịu dàng kể cho cậu nghe: "Con biết không, từ ngày thằng bé sang đây, nó luôn giữ gương mặt lạnh lùng, chẳng giao tiếp với ai cả. Mẹ biết rõ một đứa trẻ chứng kiến cảnh gia đình phải đỗ vỡ thì tâm lý của nó bị ám ảnh tâm lý nặng nề biết mấy."
Bà thờ dài, tiếp tục: "Đến năm mười sáu tuổi, Hưởng nó tự sát. Tự rạch tay mình, máu chảy lênh láng khắp phòng. Lúc đưa vào bệnh viện thì gần như đứt hơi. Thật may vì có thể cứu sống được nó, nó hôn mê suốt thời gian dài, Kim Tiêu lúc nào cũng tự trách bản thân mình. Mẹ cũng đau xót biết mấy khi nhìn thấy trên người nó đầy thiết bị y tế. Khi nó tỉnh dậy, mẹ đã quát nó một trận rồi ôm nó mà khóc. Hưởng nó ngây ngô nhìn mẹ, nó bảo rằng mẹ không phải mẹ ruột của nó vậy tại sao lại quát mắng nó và khóc như vậy."
Giọng bà nghẹn lại, cậu nắm chặt lấy bàn tay bà: "Trước giờ Hưởng nó chưa bao giờ kêu mẹ là "Mẹ" mà chỉ gọi là "dì Lý". Cho đến hôm đó, mẹ nói rằng mẹ thật lòng xem Hưởng như con ruột. Nó òa khóc mà ôm lại mẹ và nó chịu gọi mẹ một tiếng "Mẹ". Lúc đó trong lòng mẹ xúc động khôn cùng. Một đứa trẻ luôn sống trong vỏ bọc của sự đau thương, vậy mà bây giờ nó chịu thoát khỏi vỏ bọc ấy. Thật tốt biết bao."
"Rồi Hưởng nó dần trở nên hòa đồng hơn, mặc dù nó chẳng nói nhiều. Lúc trước, Ngọc Phát chẳng dám lại gần nó, bây giờ thì như bóng với hình. Đến khi lên đại học, Tại Hưởng cùng với Thạc Trấn, Bạch Hiền sang Anh học đại học Oxford. Trước khi đi, nó còn sợ rằng không có ai chơi chung với Ngọc Phát. Nên ngày nào nó cũng về gọi. Để mẹ nhớ xem, gần cả trăm cuộc gọi về Trung Quốc để nói chuyện với Ngọc Phát."
Nụ cười ở trên môi bà vô cùng hạnh phúc. Phác Chí Mẫn buồn cười, hóa ra anh cũng từng ngây ngô như thế. Lúc trước cậu nội trú tại trường đại học cũng chẳng gọi nhiều như thế, mỗi ngày một cuộc gọi là đủ.
"Mười năm trước, Tại Hưởng quay lại đây. Bi kịch bắt đầu xảy ra. Kim Tiêu mất, người yêu phản bội, áp lực công việc ở bạch đạo và hắc đạo khiến nó quay trở về đứa bé mười bốn tuổi năm nào. Nhân cách mới thì tung hoành. Phải nói, những năm ấy vô cùng khắc nghiệt. Cho đến một ngày, nó trở nên khác lạ. Thường hay ra mộ cha vào trời sẩm tối. Rồi nó bảo rằng ở đó có một thiên thần. Lúc đó mẹ nghĩ nó đã trở nên điên rồi nên mẹ mới âm thầm điều ra. Hóa ra người mà nó gọi là thiên thần chính là con, cũng là người có hôn ước với Kim Tại Hưởng."
Lúc này, Phác Chí Mẫn tủm tỉm mỉm cười. Vậy mà trước đó cậu đã hiểu lầm anh thương thầm ai khác rồi cơ.
Đột nhiên ở đâu có một giọng nói mật ngọt kêu lên, cắt đứt câu chuyện còn đang dang dở: "Lý Di tỉ tỉ ới ời ơi."
Phác Chí Mẫn sởn da gà. Kim Ngọc Phát bước tới phía cậu: "Ông anh kia, sao lại ở đây?"
"Ngọc Phát, ai cho coi gọi anh dâu như vậy?"
Bị Lý Di chỉnh đốn. Kim Ngọc Phát cười khổ, chỉ sinh sau người này hai tháng mà xuống hàng em, đã vậy còn lấy ông anh Kim Tại Hưởng kia thế là bay lên tận mây làm anh của người ta luôn.
"Vâng. Cho em xin hỏi anh dâu thân mến đến đây làm gì ạ?"
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn đến thì đến. Cần annh Kim Ngọc Phát quản à?"
Lý Di trả lời thay cho cậu.
Phác Chí Mẫn lắc đầu mỉm cười.
"Anh đến đây định xin xỏ cái gì?"
"Tỉ tỉ."
Kim Ngọc Phát mèo nheo ôm Lý Di, bà nói: "Tôi hiểu anh quá mà, nói đi."
"Cái kính thiên văn khúc xạ bị tỉ tỉ tịch thu của người ta mất rồi, chừng nào trả lại cho người ta được đây."
"Anh nằm mơ á? Tôi không trả đâu."
Ánh mắt Kim Ngọc Phát quay sang Phác Chí Mẫn, tỏ ý cầu xin. Lý Di nói: "Nhìn ít thôi, hỏng mắt bây giờ đấy?"
Chuông điện thoại reo lên. Phác Chí Mẫn nhìn tên danh bạ, bắt máy nhưng vô tình bấm vô loa lớn.
"Chí Mẫn, anh nhớ em."
"Ôi trời, con trai của mẹ."
Lý Di nghe thấy giọng điệu nịnh nọt vợ của anh thì bà không khỏi bật cười, nói.
"Lý tỉ tỉ." Kim Tại Hưởng hào hứng trả lời.
Kim Ngọc Phát đanh mặt. Sao mẹ có thể phân biệt như vậy cơ chứ? Thật quá bất công mà.
"Tôi hỏi anh vì sao để con dâu tôi ốm thế này?"
"Vận động nhiều quá."
Một người bỏ đi vì không thể chịu nổi phải những lời như thế nữa. Phác Chí Mẫn hai má đỏ ửng, cười, cúi mặt ngại ngùng. Kim Tại Hưởng, dây thần kinh xấu hổ anh bị đứt rồi sao?
Lý Di ngại không kém: "Khụ. . hai đứa nhớ chú ý an toàn."
"Người ta an toàn lắm ấy chứ."
Kim Tại Hưởng cười cợt.
"Thôi nào mẹ, cho con gặp vợ con với."
Lý Di đưa điện thoại cho cậu rồi rời đi. Nhưng thật ra bà đứng lại ngay cửa, nghe xem hai đứa con bà nói gì.
"Mẫn à, nhớ anh không?"
"Không nhớ."
"Còn anh thì nhớ em rất nhiều." Kim Tại Hưởng nói nghiêm túc.
Phác Chí Mẫn cảm động: "Cũng có . .chút nhớ"
"Chỉ cần em nhớ anh thì trái tim anh đã ấm áp rồi."
"Trái tim chẳng phải lúc nào cũng ấm sao?"
Máu nghề nghiệp nổi lên.
"Anh gặp em như là axit sunfuric gặp nước."
"Thế sao anh còn sống lành lặn thế kia?"
Vợ à, em không thể lãng mạn nổi sao?
Xin lỗi anh, do bệnh nghề nghiệp mà thôi.
"Vài ngày nữa anh về, em đợi anh. Đừng hòng hồng hạnh vượt tường."
Phác Chí Mẫn chọc ghẹo: "Em vốn dĩ đã vượt tường."
"Thật đúng lúc hồ cá nhà anh chưa có cái gì vào bụng."
"..."
"Em không còn đau đúng không?"
"Em không."
"Ngoan, giữ sức khỏe. Đợi anh về."
"Dạ."
Eo ôi. Lý Di đứng ngoài nghe con trai và con dâu bà nói chuyện mà ngọt ngào hết sức.
"Người đẹp nghe trộm là không tốt đâu nha."
Kim Ngọc Phát đứng sau lưng bà nói.
Kim phu nhân bị phát giác, giật mình vuốt ngực nhìn thằng con của bà.
"Đúng là có tật là giật mình mà."
Kim Ngọc Phát trêu chọc vài câu rồi rời đi.
Rốt cuộc thằng con này là mẹ hay Lý Di mới là mẹ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com