Chương 82
"Vậy là em sẽ không tỉnh dậy sau 24 giờ đúng không?"
Kim Tại Hưởng đưa thuốc giải cho Phác Chí Mẫn, giải thích những gì cần nên giải thích luôn rồi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn uống vào và sau này sống bình yên với anh là được.
Kim Tại Hưởng gật đầu.
"Anh sẽ ở bên cạnh em chứ?" Đôi mắt long lanh ngước nhìn anh.
Kim Tại Hưởng dịu dàng đặt nụ hôn trấn an lên trán cậu: "Ngoan, đừng sợ. Anh sẽ luôn ở bên em."
Phác Chí Mẫn một hơi uống sạch chất lỏng đó vào trong người, nó rất đắng a. Khiến cho Chí Mẫn phải nheo mày một hồi. Thuốc dần ngấm, cậu cũng đã nằm yên trên giường say giấc.
_
"Anh Mẫn, Tiểu Hy ở đây này."
Đôi mắt Phác Chí Mẫn không ngừng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Dần dần ở phía trước mặt cậu, hình ảnh của Tiểu Hy hiện ra ngay trước mắt. Vẫn như năm nào, em ấy vẫn mười hai tuổi. Một đứa trẻ hồn nhiên, luôn tươi cười. Đứa em trai của cậu . .
Nỗi nhớ nhung cũng đã mười năm rồi, nó quá lâu rồi. Phác Chí Mẫn chạy đến ôm chầm đứa nhỏ trước mắt mình, nước mắt cũng rơi vô thức: "Tiểu Hy của anh."
"Còn có cha mẹ ở đây nữa." Giọng nói của Phác Cảnh vang lên.
Cha cậu và mẹ cậu đang tươi cười đi đến gần nơi Phác Chí Mẫn và Tiểu Hy. Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Nhu cất lên: "Chí Mẫn."
Phác Chí Mẫn chạy đến ôm Tiểu Nhu thật chặt, chợt òa khóc nức nở như một đứa trẻ bị lấy mất kẹo: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Tuấn Tiểu Nhu kéo nhẹ người cậu ra, ánh mắt hiền hậu nhìn ngắm lấy gương mặt con trai của bà. Tiểu Nhu tươi cười: "Mẹ rất nhớ con."
Phác Cảnh lên tiếng: "Mẫn, ta xin lỗi con. Ta có lỗi với con."
Phác Chí Mẫn lắc đầu liên tục: "Không, cha không có lỗi. Là do con, con mới có lỗi."
"Chúng ta không ai có lỗi cả. Chỉ trách do sinh ly tử biệt mới khiến chúng ta phải như thế." Bà dịu dàng nói.
Cuối cùng, cả gia đình cũng đã có thể được đoàn tụ. Dẫu là mơ, nhưng nó cũng đủ cho ngần ấy năm thương nhớ, day dứt trong lòng.
"Mẫn à, con đã là vợ của Kim Tại Hưởng thì hãy chăm sóc tốt cho gia đình mình nhé." Tuấn Tiểu Nhu nói.
"Dạ."
"Cũng không được ăn hiếp anh rể em đấy nhé."
Tiểu Hy lên tiếng, gương mặt nghịch ngợm của nhóc nhìn thẳng vào cậu. Phác Chí Mẫn ủy khuất nói: "Anh ăn hiếp anh rể em bao giờ cơ chứ?"
"Vậy mà để người ta đợi anh mười năm sao?"
"Cái đó, anh không biết. . ."
Bị đứa em trai này vạch tội, nói xem, Phác Chí Mẫn cậu nên làm gì đây?
Phác Cảnh ôm chầm lấy cậu: "Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì, chỉ mong tình yêu bọn con vững chắc, tin tưởng đủ lớn để có thể đối mặt với những chuyện đau khổ."
"Cha, sau này? Có chuyện gì sao cha?"
"Không ai có thể biết được tương lai như thế nào. Phác Chí Mẫn à, con với Kim Tại Hưởng hãy thật mạnh mẽ lên nhé."
Phải. Đời còn dài, chuyện sau này không ai biết sẽ ra sao. Chỉ cần bây giờ đủ dũng cảm, tin tưởng mà nắm chặt lấy bàn tay của nhau cùng vượt qua những bão giông.
_
Kim Tại Hưởng chau mày nhìn Phác Chí Mẫn vẫn nhắm nghiền mắt, ngón tay anh lau nhẹ những giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu: "Em ấy mơ thấy gì mà cứ rơi nước mắt mãi như vậy?"
Cũng chỉ mới mười ba tiếng hôn mê thôi, còn mười một tiếng nữa. Kim Tại Hưởng sẽ kiên nhẫn đợi chờ cậu. Không gian bên trong phòng vô cùng yên ắng, vẫn có thể nghe tiếng thở đều của người đang nằm trên giường.
Tiêu Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khẽ nói: "Gia, hoàng tử Empire về Trung Quốc rồi."
Đôi mắt Kim Tại Hưởng liền híp lại, đầu hơi nghiêng một chút. Anh lạnh giọng nói: "Mặc kệ hắn đi."
"Nhưng lần này, không động là không được thưa gia."
"Vậy thì để sau khi năm mới đi. Hắn cũng sẽ không động thủ gì nhiều đâu."
Cuộc hội thoại cũng kết thúc nhanh chóng, đâu lại vào đó, trong phòng vẫn là hai người. Một người say giấc, một người đợi chờ.
_
Sau 24 giờ, Phác Chí Mẫn cũng đã tỉnh dậy. Đầu cậu vẫn còn chút lâng lâng, dư âm của giấc mơ ấy vẫn đọng lại trong lòng, vừa mở mắt thì nước mắt cũng tuôn ra. Kim Tại Hưởng ân cần đỡ cậu dựa vào lòng anh: "Em tỉnh rồi."
Bàn tay anh gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cậu. Phác Chí Mẫn cổ họng khô rát, bụng thì đói cồn cào, cậu thều thào: "Đói."
"Được, anh nấu cháo cho em ăn. Lần này là thật."
Kim Tại Hưởng cho Phác Chí Mẫn uống vài ngụm nước rồi để cậu được vào thành giường, đôi chân cũng nhanh chóng rời đi không quên để lại nụ hôn trên trán cậu.
Phác Chí Mẫn rời giường, tiến thẳng vào phòng tắm. Dù gì cũng đã suốt một ngày qua cậu chỉ nằm đó, chưa ăn uống, chưa tắm rửa khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Sau khi tắm rửa, Phác Chí Mẫn cảm thấy thoải mái hẳn ra. Cậu đi xuống bếp để xem Kim Tại Hưởng nấu ăn như thế nào. Nhìn thấy anh loay hoay trong bếp, trong tim cậu ấm hẳn lên.
Cậu ngồi xuống, tay chống cằm, ánh mắt không rời khỏi anh: "Anh học được phép gì mà kinh vậy?"
Kim Tại Hưởng nghe như thế liền ngẩng mặt tự tin: "Trên đời này luôn tồn tại những người được gọi là thiên tài."
Phác Chí Mẫn phì cười: "Nào, xuống đây với em, anh ở trên cao quá rồi."
"Được được, phải xuống với lão bà nhà anh chứ. Đây."
Tô cháo thơm lừng được đặt ngay trước mắt, Phác Chí Mẫn ăn liên tục, mặc dù không quá ngon nhưng nó ổn, vừa miệng cậu. Kim Tại Hưởng ngồi đó ngắm cậu đến khi ăn hết tô cháo đó.
"Sao nào, ngon không?" Anh tươi cười hỏi.
"Rất vừa miệng."
"Tốt, sau này anh sẽ cố gắng nấu ngon hơn."
Cả hai nhìn nhau rồi cười khúc khích, một khoảng ấm áp bao trùm lấy. Còn điều gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc này.
_
Hôm nay An Tình được nghỉ học nên cô đã hẹn Phác Chí Mẫn cùng nhau đi khoay khỏa một ngày. Trời cũng đã giữa trưa, hừng nắng gắt, cả hai cùng ngồi trong quán cà phê và cùng nhau tán gẫu.
An Tình nhắc lại chuyện lúc trước: "Lần trước khi anh ngất xỉu, em đã rất hốt hoảng. Thật sự lúc đó em không biết nên làm gì cả."
Phác Chí Mẫn cười nhẹ, trông An Tình thể hiện thái độ lo lắng, rất dễ thương. Cô cầm lấy tay cậu: "Anh à, bây giờ anh ổn rồi chứ? Sẽ không ngất thêm lần nào như trước đúng không?"
Cậu bật cười, nhẹ nói: "Anh sớm đã ổn rồi, không cần lo cho anh quá."
"Thật may lúc đó anh rể đã đưa anh đi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì em sẽ ân hận lắm."
Phác Chí Mẫn không biết nói gì, vốn dĩ lần đó sau khi tỉnh lại thì cậu đã ở Anh Quốc rồi. Lúc này cậu nhận ra An Tình có vẻ khá ấp úng, dường như có chuyện gì đó khó nói. Cậu mở lời trước: "An Tình, em có chuyện gì muốn nói sao?"
"Anh à. .em dự định sẽ đi Đức để thi vào trường đại học nghệ thuật âm nhạc."
Cậu nghe thấy thì liền mừng cho cô, cuối cùng cô cũng đã có đam mê riêng cho mình, chạy theo giấc mơ giấc của mình. Cậu vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá rồi."
"Nhưng mà nếu em đi dự thi thì sẽ không ở đây đón Tết cùng với anh được."
"Như vậy thì làm sao được."
An Tình cúi mặt buồn bã, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà . . em thích nó lắm."
Nhìn ánh mắt tràn đầy đam mê về cuộc thi âm nhạc đó cũng đã hiểu tâm huyết An Tình dành cho nó như thế nào rồi. Dù gì cũng rất khó để có được như ngày hôm nay, Phác Chí Mẫn xoa đầu cô dịu dàng: "Không sao cả, em cứ đi đi. Rồi chúng ta sẽ đón năm mới cùng nhau vào năm khác."
Nụ cười trờ lại trên môi cô: "Cảm ơn anh, Chí Mẫn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com