chương 25 Satang....cảm ơn
Pond bị hành động bất ngờ của Phuwin dọa cho bất động. Phuwin nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay anh, mở cửa xuống xe. Ngốc mới ở đó! Cậu thừa biết tính cách của anh, ở lại chính là bị ăn sạch a!
Pond có muốn ăn cậu không?! Có ! Đương nhiên có! Dù kiên nhẫn đến mấy Pond chung quy vẫn là đàn ông. Anh thừa nhận, lúc đó trong một ý niệm thoáng qua, anh đã muốn ăn sạch tiểu hồ ly kia.
Phuwin cười đắc ý đứng trước cổng nhà, vẫy vẫy tay tạm biệt anh.học trưởng Pond không còn cách nào khác dở khóc dở cười, cưng chiều nhìn cậu, cũng không thể ép buộc bảo bối được.
Quản gia ra mở cửa, Phuwin cười ngọt ngào vẫy tay, vào trong. Pond nhìn cậu vào nhà rồi mới trở về.
Pond đã đi khuất, Phuwin mới từ một bên cổng bước ra
Thiếu gia, cậu sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy. Có phải không khỏe? Có cần tôi gọi bác sĩ đến?
Phuwin cười gượng, ngăn không được cả người đau đến run rẩy. Ánh sáng dần dần biến mất, trước mắt chỉ còn lại một màu đen tịch mịch. Cậu choáng váng suýt ngã, may có Satang từ trong nhà chạy ra đỡ lấy
Satang về sớm hơn một chút, vô tình nhìn thấy Pond đưa Phuwin về nên định trêu chọc vài câu. Nào ngờ nhìn thấy Pond về rồi mà Phuwin vẫn không vào nhà, cậu biết ngay Phuwin có chuyện, liền chạy xuống xem thử. Quả nhiên là có chuyện.
Quản gia thấy sắc mặt thiếu gia trắng bệch, lo lắng không thôi, nói với Satang
- tiểu thiếu gia, hay là tôi gọi bác sĩ...
Phuwin nắm tay Satang, cười lắc đầu. Satang mím môi, nói
- Không cần đâu, anh ấy chỉ là say nắng. Nghỉ một chút là khỏi thôi. Chú đem giúp cháu cốc nước lên phòng Phuwin, cháu đưa anh ấy lên phòng đây.
Quản gia gật đầu, xuống bếp rót nước. Satang nhanh chóng dìu Phuwin lên phòng.
Nằm xuống giường, Phuwin có vẻ dễ chịu hơn nhiều, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, một tay ôm đầu tay kia vô thức nắm lấy ga giường, mồ hôi chảy xuống thấm ướt gối đầu.
Satang lục tìm trong ngăn bàn thuốc mà hôm đó bác sĩ jane nhờ người chuyển đến tận nhà. Tay nhỏ run rẩy lục tung mọi thứ lên, mắt đỏ ửng, miệng không ngừng nói
- Phuwin cố chịu, em tìm thuốc cho anh...không sao đâu...
Phuwin càng đau đớn Satang càng tự trách. Trách bản thân quá vô dụng.
Trước giờ đều là anh ấy chăm sóc cậu, cậu cái gì cũng không biết. Bây giờ Phuwin bệnh rồi, cậu chẳng làm được gì, chỉ biết nhìn người anh yêu thương mình nhất đau đớn, chỉ biết đứng một bên khóc, lọ thuốc cũng tìm không xong. Cậu thật sự là vô dụng...
Nghĩ đến đây nước mắt cậu không kềm được mà rơi xuống...
Satang tìm một lúc, thì ra lọ thuốc bị rơi xuống đất, lăn vào trong góc dưới chân tủ. Cậu lâu nước mắt, vươn tay lấy lọ thuốc, mặc kệ móng tay bị mài xuống đất mà chảy máu.
Cốc Cốc***Bác quản gia cầm cốc nước đứng trước cửa phòng Phuwin
- Thiếu gia, nước của cậu
Satang đặt lọ thuốc lên bàn, lau vội nước mắt, giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, mang theo bộ dáng tươi cười mở cửa
- Đưa cho cháu là được, Phuwin anh ấy đang nghỉ ngơi. Cháu sẽ ở đây chăm sóc anh ấy.
Quản gia định nhìn vào trong phòng nhưng Satang đã nhanh chóng chắn mất tầm nhìn, tươi cười đóng cửa. Quản gia khó hiểu nhíu mày. Tiểu thiếu gia thường ngày sẽ không phản ứng như thế... Có lẽ cậu ấy lo cho thiếu gia.
Satang cầm cốc nước, lấy lọ thuốc đến bên giường Phuwin. Cậu đỡ Phuwin dậy, giúp anh trai uống thuốc, cẩn thận kê thêm gối tựa.
Phuwin lần đầu được em trai chăm sóc, đầu đau nhưng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng. Satang luống cuống hỏi
- Phuwin, anh còn đau không a? Có khó chịu chỗ nào không a? Hay là đến bệnh viện một chuyến?
Phuwin mở mắt cố nhìn rõ Satang, đưa tay vỗ vỗ tay cậu
- Không có. Bé uni thật biết chăm sóc người khác.
Vết thương trên tay bị chạm phải, Satang theo phản xa rút tay lại. Phuwin nghi hoặc hỏi
- Tay em bị thương?
- Không... không có.
Phuwin nhìn cậu lớn lên, hiểu rõ tính cách cậu. Satang không biết nói dối. Cậu nói dối tai sẽ đỏ lên, còn nói lắp.
Phuwin cả giận, nói
- Em đây là khinh thường anh không nhìn thấy nên nói dối anh?!
Satang vội vàng xua tay, khẩn trương giải thích
- Không... không phải.
Phuwin yên lặng một lúc. Cơn đau đã giảm đi rất nhiều, mọi thứ cũng dần dần rõ hơn.
Satang thấy Phuwin không còn đau đớn như ban nãy, trái tim treo cao cũng được thả xuống. Bây giờ cậu mới cảm giác được đau rát nơi tay.
- Còn không đem hộp y tế đến đây.
Phuwin tức giận gõ cái ót trắng nõn của cậu. Satang bĩu môi, lấy hộp y tế trong tủ ra, đặt trước mặt Phuwin
- Phuwin... mắt của anh không sao chứ?
Phuwin mở hộp y tế lấy thuốc sát khuẩn cho Satang.
- Em nói xem
- Phuwin...anh còn đau không...ái ui...!
Phuwin cầm lấy tay cậu, vẻ mặt vô cùng tức giận
- Em còn biết đau? Để xem em giải thích với Winny kia thế nào.
Satang đáng thương rụt cổ
- Lúc đó... không để ý...nên mới.
Phuwin dừng tay bôi thuốc, nhìn cậu. Satang chớp chớp mắt nhìn Phuwin. Phuwin mỉm cười, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói
- Satang...cảm ơn.
Satang không hiểu lắm, để mặc cho anh trai ôm. Phuwin sao phải cảm ơn a.
Phuwin trong lòng ấm áp. Satang...nếu không có em anh chẳng thể một mình đối mặt...cảm ơn em....
Biệt thự nhà của Mark Pakin.
Mark ngồi trước máy tính, điên cuồng vắt óc hoàn thiện cho xong chương trình văn nghệ.
Hiện tại ba mẹ cậu đang đi công tác nước ngoài. Cứ tưởng được ở nhà một mình, ai ngờ bà cô khó ở nhà mình lại chạy sang ở nhờ. Mark công tử một phen hụt hẫng. Còn chưa kể đến sáng bắt ăn cái này tối không được uống cái kia, thực đơn dinh dưỡng gì đó mỗi ngày mỗi khác, làm cậu nghĩ thôi cũng mệt.
Mark chống cằm, đoạn cuối còn đang dang dỡ thì máy tính vụt một cái tắt ngóm.
Mark trực tiếp hóa đá. Ông trời ơiiii!!! Ông đang trêu đùa con đúng không?!!! Chỉ còn một phần cuối cùng a! Sao ông nỡ bất công với con a...aaaaa!!! (lượt bớt ba ngàn từ diễn tả nỗi thống khổ, một lời khó nói hết của anh Mark)
Mark đành phải chạy sang phòng cô mình mượn máy dùng tạm. Mark đứng trước phòng jane, khẽ thở dài. Biết làm sao được, hi sinh vì đại cuộc, liêm sỉ gì đó cũng không cần thiết lắm đâu.
- Anna, chuyện tôi nhờ cô đến đâu rồi... Phải, chính là chuyên của câu nhóc đó.
Mark nghe tiếng cô mình. Hình như cô đang bận, lát nữa trở lại vậy.
- Tên của cậu ấy...là Phuwin, còn họ thì không tiện nói. Cô cứ viết tên thôi là được...
Mark chợt dừng lại. Phuwin? Chẳng phải bảo bối nhà thằng Pond sao? Sao cô lại nhắc đến cậu ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com