Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51 Hoàng Hôn

Satang càng vùng vẫy, người kia càng ôm chặt. Cậu không còn cách nào, đành ngồi yên cho người ta ôm. Mãi một lúc mới nhỏ giọng hỏi

- Anh gì ơi...có phải anh nhận nhầm người rồi không? Tôi không có quen anh a?

Winny sững sờ, thân hình cứng đờ. Anh buông cậu ra, chăm chú nhìn cậu. Satang khó hiểu chớp mắt, nhỏ giọng nói

- Tôi vừa về nước hôm qua, trước giờ vẫn sống ở nước ngoài....anh hẳn là nhận nhầm người rồi...

Winny run rẩy đưa tay, muốn chạm vào khuôn mặt mà mình ngày đêm nhung nhớ. Satang giật mình, sợ hãi, vội vàng tránh né.

Winny vì hành động của cậu mà thất thần.

- Em thật sự... không phải Satang?

Satang mím môi, âm thầm suy nghĩ. Cậu đương nhiên không phải Satang. Satang là anh trai của cậu cơ mà. Phuwin nói trước đây anh trai có rất nhiều bạn bè, người này chẳng lẽ cũng là bạn của anh trai? Nhưng mà...nhưng mà Phuwin dặn không được nói cho người lạ biết mình là em trai của Satang....

Satang nghiêm túc nhìn Winny, lắc đầu.

- Không phải đâu a.

Winny nhìn cậu. Ánh mắt của cậu không phải nói dối... Nhưng tại sao trên đời này lại có hai người giống nhau đến thế? Winny đưa tay xoa xoa mi tâm.

Satang nắm tay áo Winny, lay lay mấy cái

- Ách...anh gì ơi, giúp tôi lấy thẻ lên có được không?

Winny nhìn cậu, đưa tay nâng nấp cống lên, đưa tay lấy thẻ ngân hàng lên cho cậu.

Satang cười rực rỡ cầm lấy thẻ.

- Cảm ơn! Phải rồi, anh tên gì? Lần sau gặp lại, nhất định mời anh ăn cơm.

Winny ánh mắt đượm buồn, gượng cười

- Winny Thanawin.

Satang nhìn Winny cười cười, lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay, giúp anh lau đi vết bẩn trên áo. Bàn tay nhỏ nằm lấy bàn tay lớn của anh, đặt chiếc khăn tay vào, nghịch ngợm vỗ vỗ.

- Winny cười lên thật đẹp trai!

Satang chạy đến trước cửa quán, vẫy vẫy tay

- Tạm biệt.

Winny nhìn theo bóng cậu, từng nụ cười, ánh mắt, từng cử chỉ đều giống hệt em ấy...nhưng người này lại không phải em ấy.

Winny nhìn chiếc khăn trong tay. Ánh mắt dần tối lại. Trên chiếc khăn thêu một con cá nhỏ. Cạnh bên đề chữ. Toey.

******

Văn phòng chủ tịch.

- Hôm nay mày đi đâu?

Pond ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Mark. Pond bây giờ so với năm năm trước, đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ Hội trưởng Pond ôn nhu. Thay vào đó là một tổng tài lạnh lùng, quyết đoán, đôi mắt đen thăm thẳm như không bao giờ thấy ánh mặt trời.

Mark đặt tập tài liệu trên bàn Pond, thở dài than vãn

- Đi xem mắt đó. Chẳng hiểu ba mẹ tao nghĩ gì. Tao còn rất trẻ, một mình không tốt sao? Như mày...

Pond " nhẹ nhàng" nhướn mi, Mark biết mình lỡ lời, vội vàng nói sang chuyện khác.

- Dự án lần này có rất nhiều tập đoàn muốn hợp tác với chúng ta. Danh sách tao đã đem tới cho mày. Theo tao, trong số những tập đoàn này, thích hợp nhất chỉ có hai cái. Một là Daichi . Daichi tuy là qui mô không quá lớn nhưng thời gian thành lập sớm, gốc rễ đủ sâu. Nhưng mà cái lão già  samathan đó, ỷ mình là tiền bối trong giới, ngậm miệng há miệng đều muốn phần hơn. Tao chẳng muốn hợp tác với lão ta chút nào.

Pond đấy gọng kính. Lạnh nhạt nói

- Đối phó Samathan không phải không có cách. Tập đoàn còn lại thì sao?

Mark đảo mắt một vòng, nhìn Pond

- Là tập đoàn Tangsakyuen.

Pond trầm mặt. Suốt từng ấy năm, anh đã cố gắng tìm mọi cách quên đi cậu. Nhưng càng muốn quên càng không thể quên. Hôm nay, anh lại nhớ đến cậu.

Mark thở dài, nhẹ giọng nói

- Tangsakyuen thành lập trước cả Daichi, một trong số những tập đoàn lớn nhất trong ngoài nước. Tuy là ở trong nước không phải trụ sở chính, nhưng hiệu quả kinh doanh vô cùng tốt. Theo thông tin mới nhận được... gia tộc Tangsakyuen... đã cử một người trong gia tộc đến tiếp quản. Người này nghe nói rất giỏi, cũng là nhân trung long phượng.

Pond lạnh nhạt nói

- Mày sắp xếp đi.

Pond gật đầu, âm thầm suy tính. Làm sao mới tốt đây?!

[Nhà hàng cao cấp nằm trong chuỗi nhà hàng của Nattawat.]

Pond một thân vets đen anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh hoàn mĩ, ánh mắt sắt bén nhìn người đàn ông đối diện.

Người đối diện tầm 40 tuổi, bộ dáng gian trá xảo quyệt, ánh mắt nhìn Pond vô cùng kiêu ngạo.

- Cậu Pond, nếu so kinh nghiệm thì Daichi của chúng tôi vẫn hơn các cậu một bậc. Cho nên chia cho Daichi 6 phần là điều hiển nhiên. Cậu cũng thấy rõ, dự án lần này qui mô không hề nhỏ, ngoài Daichi ra còn ai có năng lực hợp tác với các cậu chứ?! Ngựa non thì đừng nên háo đá.

Pond sắc mặt bình thản nhìn Samathan. Ông ta đây là định một mình nuốt hết 6 phần. Xem anh là trẻ con?

- ông sama, 6-4 đúng là rất tốt.

Samathan ha ha cười lớn. Pond cũng chẳng ghê gớm như trong lời đồn. Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thôi...

Pond nhìn nụ cười bất nhã của ông ta, khóe môi cong nhẹ, ngón tay thon dài đẩy gọng kính

- Là chúng tôi 6, Daichi 4.

Samathan thu lại nụ cười ban nãy, híp mắt, đen mặt nhìn Pond

- Cậu Pond, chuyện làm ăn không thể nói đùa.

Pond cầm lắc nhẹ ly rượu, lạnh lùng cười

- Tôi không đùa.

Samathan hừ lạnh, tỏ vẻ bất mãn

- Cậu nói thế nghĩa là sao? Pond, cậu đừng có quên, trong giới này cậu phải gọi tôi một tiếng tiền bối. Cũng chỉ có Daichi mới đủ điều kiện hợp tác với tập đoàn cậu, không có Daichi, dự án này của các người chỉ có thể đắp chiếu mà thôi.

Pond bật cười, nhìn chằm chằm Samathan. Lão cáo già này rõ ràng muốn nhân cơ hội, lợi dụng trục lợi. Lão ta hẳn đã tính toán đâu vào đó. Nhưng lão ta ngàn vạn không ngờ đến, Tangsakyuen cũng có ý tham gia...

Cốc cốc* Pond nhướn mi, lạnh nhạt

- Vào đi

Phục vụ nhà hàng mang theo một chiếc điện thoại, hướng bàn của Pond đi đến.

- cậu Pond, ông samathan, có cuộc gọi cho hai vị.

Phục vụ để điện thoại trên bàn, cúi đầu ra ngoài

Samathan liếc nhìn Pond. Pond nhìn điện thoại trên bàn.

- Là ai?

Không hiểu tại sao, người kia phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại. Giọng nói rất trẻ

- Chào cậu Pond, ông sama. Hân hạnh.

Pond nhíu mày, tim đột nhiên đập rất nhanh, giọng nói này...

Samathan kiêu ngạo hỏi

- Cậu là ai?

- Tôi là người đại diện của tập đoàn Tangsakyeun. Vì một số lí do không thể trực tiếp gặp mặt, chớ trách.

Samathan nhìn Pond, thái độ khó chịu

- Chuyện này là sao? Tập đoàn Tangsakyuen thì có liên quan gì đến hợp tác của chúng ta?

Pond chưa kịp trả lời thì người kia đã bật cười, chế giễu

- chúng tôi tất nhiên có liên quan. Nói cho dễ hiểu, lần này tập đoàn chúng tôi cũng muốn hợp tác với cậu Pond. Cho nên tôi và ông Sama là đang đối đầu cạnh tranh đấy.

Samathan tức giận vỗ bàn

- cậu Pond, cậu không hề đề cập chuyện này.

Pond nhếch môi, lạnh lùng đáp trả

- ông Sama hình như hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải muốn cùng ông kí hợp đồng, mà là muốn cho Daichi các người một cơ hội biểu hiện. Nhưng mà ông Sama, ông đã đánh mất cơ hội đó rồi.

Samathan cười lạnh, giễu cợt lên giọng

- Tôi không tin Tập Đoàn Tangsakyuen đồng ý lấy 4 phần lợi nhuận.

- Chúng tôi đồng ý.

Samathan bán tín bán nghi. Tangsakyuen cũng được xem là tập đoàn lớn, sao lại đưa ra quyết định ngu ngốc như thế được?!!

- Nói nhảm, cậu chắc chắn là giả mạo để phá hoại hợp tác của chúng tôi. Tangsakyuen cũng không ngu ngốc để mình chịu thiệt!

Pond ngược lại, vô cùng hứng thú, nhìn chăm chằm dãy số kia Người kia cười khẽ, nhàn nhã nói

- Đương nhiên là có điều kiện. Dự án lần này, Tangsakyuen đồng ý lấy bốn phần lợi nhuận. Đổi lại sắp tới chúng tôi cũng có một dự án, muốn mời quý công ty hợp tác. Cậu Pond thấy thế nào?

Pond cười nhẹ. Người này đúng là rất thông minh, thả con tép bắt con tôm, vừa chiếm được lợi nhuận vừa tìm được cơ hội hợp tác.  không thể từ chối được. Đôi bên cùng lợi.

Pond nhìn samathan, trêu tức

- ông sama, không có Daichi thì vẫn còn rất nhiều tập đoàn khác. Đừng quá đề cao bản thân.

Samathan hằng hộc đập bàn, tức giận đứng dậy bỏ về

Pond cầm lấy điện thoại, giọng nói phá lệ ôn hòa

- Được. Tôi đồng ý. Sẽ bảo trợ lí đưa hợp đồng đến. Không có vấn đề thì kí hợp đồng. Tôi rất muốn gặp cậu.

Người bên kia tựa hồ hơi run rẩy, miễn cưỡng đáp

- Được

Pond tựa lên ghế, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ. Phuwin... Tangsakyuen nhà em  lại có người như thế thú vị....giọng điệu đúng là chẳng khác em chút nào...

**

*

[Nhà Phuwin]

Phuwin đứng trên ban công, bàn tay ôm chặt điện thoại trong lồng ngực, đôi mắt cũng hướng về những tia sáng phía chân trời.

Những giọt nước mắt lấp lánh không ngừng rơi xuống, dưới ánh hoàng hôn càng thêm mĩ lệ. Giọng nói của anh vẫn còn vang mãi bên tai.

- Pond...em cũng muốn gặp anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com