Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46. Sau Này Bớt Tới Những Nơi Như Vậy


Nhất thời Do Wonho có cảm giác điện thoại trên tay rất đáng sợ nên vội vàng để lại trên bàn: "Anh chim to, giờ phải làm sao, em lỡ tay cúp máy rồi."

Jang Hoon cầm ly rượu tới, hỏi: "Ai gọi tới?"

"Thấy tên là "Bác sĩ"." Do Wonho không rõ tình hình, còn quan tâm hỏi: "Anh trai anh bị bệnh à?"

"Bác sĩ?" Jang Hoon qua xem, cái tên trong danh bạ này khiến cậu nhanh chóng liên tưởng tới một anh bác sĩ. Nhật ký cuộc gọi khiến cậu hơi ngạc nhiên: "Sao lại là gọi video?"

"Em trượt tay vuốt nghe máy."

Jang Hoon hỏi cậu ấy: "Em thấy mặt người ta không?"

"Không thấy, vừa kết nối em đã tắt rồi. Sao tối rồi bác sĩ này còn gọi video tới nhỉ."

"Nhớ anh trai anh đấy." Jang Hoon cười đầy ẩn ý.

"Hả?"

"Tiếc là em không thấy mặt, anh bác sĩ này..." Jang Hoon dừng một chút, nhướng mày bảo: "Trông đẹp trai cực."

Tâm trạng Do Wonho vừa mới xuống dốc, lời này của Jang Hoon lại chạm vào thần kinh nhạy cảm của cậu chàng: "Đẹp trai hay không liên quan gì tới em."

"Không phải em thích trai đẹp còn gì."

Đang nói chuyện thì Lee Chan quay lại. Do Wonho chủ động nhận sai: "Xin lỗi anh, lúc nãy em lỡ tay tắt cuộc gọi của anh. Em không cố ý đâu, em lỡ tay thôi."

Ánh mắt Lee Chan chuyển sang điện thoại trên bàn. Jang Hoon ở bên cạnh bảo: "Anh, anh mau gọi lại đi, nãy là bác sĩ của anh gọi tới á."

Jang Hoon còn nhấn mạnh hai chữ "Bác sĩ".

Lee Chan cầm điện thoại lên, nhận ra Jeon Wonwoo gọi video tới.

Màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi là bốn giây, Lee Chan quay sang nhìn Do Wonho: "Cậu nghe máy à?"

Do Wonho vội vàng giải thích: "Em không cẩn thận vuốt đồng ý, sau đó cúp máy ngay, thật sự xin lỗi ạ..."

Jeon Wonwoo ngồi trên ghế dài phòng thay đồ, lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại. Trong ba phút cảm xúc dâng trào, anh không gọi lại cho Lee Chan mà chỉ im lặng ngồi thẳng.

Lee Chan rất nhanh đã gọi lại. Jeon Wonwoo nghe máy, xung quanh vẫn là âm thanh ồn ào như cũ.

"Tan làm rồi à?" Lee Chan hỏi anh, "Em vừa đi rửa tay, không mang điện thoại theo."

"Em ở đâu?"

"Quán bar."

Bartender đã tính toán xong giá rượu bị vỡ. Người phụ trách mang hoá đơn tới.

"Thưa anh, đây là hoá đơn chúng tôi đưa ra. Mời anh xem qua, không có gì thì phiền anh kí vào. Ừm... Anh muốn trả tiền mặt hay quét mã?"

Lee Chan nói với Jeon Wonwoo bên kia: "Đợi em một lát."

Anh nhìn qua tờ hoá đơn. Do Wonho mở điện thoại chụp lại.

Lee Chan đưa thẻ cho người phụ trách, "Quẹt thẻ."

"Nếu quẹt thẻ thì phiền anh tới quầy thu ngân cùng tôi một chuyến được không?"

Lee Chan đưa thẻ cho Jang Hoon, "Cậu đi."

Lee Chan tiếp tục cuộc gọi với Jeon Wonwoo: "Alo."

"Em tới quán bar làm gì?"

"Em trai đánh nhau với người ta ở quán bar, tới chùi đít cho nó." Mày Lee Chan nhếch lên, "Sao thế, anh tưởng em tới tìm vui à?"

"Người vừa nghe điện thoại là ai?"

"Bạn của em trai."

"Em đang ở gay bar?"

Jeon Wonwoo hỏi câu này đúng lúc có một cậu trai cầm ly rượu qua bắt chuyện với Lee Chan: "Anh đẹp trai sao lại bị thương ở đầu thế? Bị ai đánh sao?"

Lee Chan không phản ứng người này, tiếp tục nói chuyện với Jeon Wonwoo: "Sao anh biết em đang ở gay bar?"

"Tất cả người trên sàn nhảy đều là nam."

Lee Chan bật cười thành tiếng: "Có mỗi mấy giây mà anh thấy được nhiều thế à?"

Cậu trai tới bắt chuyện vẫn kiên nhẫn chờ Lee Chan. Khí chất lúc Lee Chan đeo kính và lúc không đeo kính không giống nhau. Phần lớn thời gian, ánh mắt anh luôn rất lạnh lùng khiến người ta có cảm giác xa cách vô cùng lớn, rất khó tiếp cận.

Lúc đeo kính, thấu kính mỏng manh ngăn đi sự sắc bén từ đôi mắt, khiến cảm giác lạnh lùng của anh vơi bớt đi phần nào, trở nên nhã nhặn hơn, còn tăng thêm vài hơi thở của sự cấm dục.

Hơn nữa cách anh nói chuyện hơn người, từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu. Người sáng suốt nhìn một cái là biết đây là một miếng bánh thơm ngon hấp dẫn.

Câu bắt chuyện của người qua đường vừa rồi toàn bộ lọt hết vào tai Jeon Wonwoo. Anh rất bình tĩnh phun ra một lời thô thiển: "Bảo người bên cạnh cút đi."

Lee Chan ngốc luôn, không ngờ Jeon Wonwoo cũng có lúc nóng tính thế. Anh vô thức nhìn sang người tới bắt chuyện một cái. Người đó híp mắt lịch sự cười: "Không vội, chờ anh."

"Khỏi đợi, không hẹn."

"Không hẹn cũng không sao, lát cùng uống một ly, coi như quen bạn mới."

Jang Hoon vừa quẹt thẻ trở về, đẩy cậu trai nhiệt tình bắt chuyện kia ra: "Không hẹn là không hẹn uống rượu, không phải không hẹn chịch, chuyện này mà còn không nghe hiểu sao? Anh giai ơi đừng quấy rầy người khác gọi điện với bạn trai nữa."

Do Wonho lấy làm kinh hãi, ánh mắt dừng nơi Lee Chan.

"Có chủ rồi à?" Người kia chậc một tiếng, nâng ly rượu lên, "Quấy rầy rồi, xin lỗi."

"Người đã cút." Lee Chan nói với Jeon Wonwoo.

Jeon Wonwoo ừ: "Về sớm nghỉ ngơi một chút."

"Gọi video tới làm gì?"

"Muốn nhìn mặt người yêu anh."

"Lát cho anh nhìn người thật. Bao giờ tan làm?"

"Hôm nay trực ban nên ngủ ở viện."

"Đói không? Ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa ăn."

"Lát em tới tìm anh."

"Lát là bao lâu?"

Lee Chan cúi đầu xem đồng hồ, "Bây giờ qua thì khoảng nửa tiếng nữa."

"Giờ anh muốn nhìn mặt em, muốn gọi video cho em."

Jeon Wonwoo từ nhỏ đã có tính độc lập, rất phóng khoáng. Ai ngờ lúc yêu đương vào lại giở thói dính người. Đã vậy dính người còn khiến người ta khó lòng cưỡng lại, lại còn biết cách hơi làm nũng nữa.

"Quán bar ồn lắm." Lee Chan bảo, "Tối thế này anh cũng không thấy rõ mặt em."

"Ra ngoài gọi."

Lee Chan nín cười: "Biết rồi. Lát em gọi lại cho anh."

Jeon Wonwoo cúp máy. Bác sĩ Hwang đứng sau nổi da gà toàn thân, bị mấy lời của anh làm sến hết cả người: "Ôi Wonwoo, cậu yêu đương sợ thật đấy, dính người phát khiếp. Cậu nhìn tôi nổi hết cả da gà rồi đây này..."

Jeon Wonwoo cười cười không đáp.

Bác sĩ Hwang tới gần vỗ vai anh, cảm khái bảo: "Quả nhiên là lúc trước chưa gặp được người thích hợp. Lúc gặp được rồi thì tất cả không còn là vấn đề, chuyện tình cảm đúng là phải xem duyên phận."

Lee Chan chuẩn bị đi. Jang Hoon cũng đứng lên: "Wonho, anh cũng đi đây."

"Anh đi sớm vậy?"

Mặt Jang Hoon lộ vẻ mệt mỏi: "Không muốn ở đây nữa, hơi mệt."

"Vậy em cũng về đây."

Lee Chan hỏi bọn cậu: "Hai đứa về thế nào?"

Jang Hoon bảo: "Em đưa cậu ấy về trường trước rồi về nhà."

Lee Chan cười nhạt một tiếng: "Sinh viên cao học 20 tuổi, cậu còn phải đưa về trường."

Ý tứ trong câu này rất rõ ràng, bao gồm cả câu lúc trước Lee Chan từng nói "Mấy tháng nữa Jang Hoon sẽ về Pháp", Do Wonho biết những lời này là nói với cậu, là đang nhắc nhở cậu.

Lee Chan thấy rất rõ nhưng Jang Hoon lại không.

"20 tuổi thì sao?" Jang Hoon quàng một tay qua vai Do Wonho kéo sang, "20 tuổi vẫn là em bé, trông xinh thế này nhỡ may trên đường về bị người xấu theo dõi thì sao."

Một câu ngọt ngào nhưng khiến Do Wonho cảm thấy rất khó chịu. Cậu vẫn phối hợp nở nụ cười, chỉ mong mấy tháng sau có thể thong dong nói câu tạm biệt với Jang Hoon.

Rời khỏi quán bar, Lee Chan gọi video tới như lời Jeon Wonwoo nói.

Jeon Wonwoo nghe máy rất nhanh. Camera hướng vào gương mặt anh tuấn của anh ấy. Hình ảnh trong video khá mờ. Lee Chan vừa đi dọc đường vừa giơ nghiêng điện thoại, ánh mắt không nhìn vào camera.

Lee Chan trên màn hình của Jeon Wonwoo là rất mờ. Theo góc cầm điện thoại của anh thì chỉ thấy một cái cằm đang di chuyển và chiếc kính trên sống mũi.

"Đây mà là mặt em ư?" Jeon Wonwoo phàn nàn, "Anh thấy mỗi cái cằm đẹp trai."

Lee Chan bật cười mấy tiếng, yết hầu rung rung.

"Đeo kính à?" Jeon Wonwoo nhìn chiếc kính gọng bạc trên mặt anh.

Do mạng lag nên cuộc trò chuyện bị trễ, qua ba giây ánh mắt Lee Chan mới chuyển sang màn hình, ừ một tiếng: "Tối lái xe nhìn không rõ."

Lee Chan bị cận nhẹ nên bình thường anh không đeo kính. Chỉ có lúc họp và khi lái xe buổi tối anh mới đeo.

Jang Hoon nghe trong điện thoại có giọng nam trầm trầm nên thò đầu ra từ sau Lee Chan, cười với người trên màn hình: "Chào buổi tối nha anh bác sĩ."

Do Wonho đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy liền ngẩng lên.

"Đúng là tình yêu nồng cháy có khác, một ngày không gặp như cách ba thu." Jang Hoon trêu ghẹo.

Jeon Wonwoo cười: "Tiếng Hàn không tệ."

"Câu thành ngữ mới này là Wonho nhà chúng ta dạy đó."

"Wonho?"

Lee Chan cười híp mắt, yết hầu lại rung rung.

Jang Hoon kéo Do Wonho vào màn hình, "Đây này, bạn em, lúc nãy lỡ tay nghe nghe điện thoại anh gọi."

Do Wonho nhìn điện thoại, đứng hình mất hai giây, trong lòng chửi tục một câu.

Quả nhiên Jang Hoon không nói quá, người này đích thị là một anh chàng siêu cấp đẹp trai. Giá trị nhan sắc này cao quá, Do Wonho thình lình đối diện với ánh mắt người ta, chẳng hiểu sao đỏ hết cả tai.

"Ngại quá, lỡ tay tắt cuộc gọi của anh." Do Wonho bị anh đẹp trai làm cho loá mắt nhưng trong lòng rất bình thường, không có bất kì suy nghĩ gì. Có điều, tai cậu quả thật đỏ bừng, Lee Chan và Jang Hoon đều thấy rõ.

"Không sao." Jeon Wonwoo bên kia bảo.

Jang Hoon lầu bầu một câu: "Em đỏ mặt làm gì?"

Do Wonho quay ngay mặt lại, rất sợ chính chủ bên cạnh hiểu lầm: "Em không đỏ mặt, anh đừng đổ điêu."

"Tai đỏ." Jang Hoon chậc một tiếng, "Quả nhiên là em thích trai đẹp."

Chẳng hiểu tại sao sự nóng nảy của Do Wonho bị những lời này của Jang Hoon làm cho bùng nổ: "Mẹ nó anh cũng là trai đẹp đấy, em cũng thích anh đấy. Jang Hoon, anh khùng không chịu được, ngốc chết."

Do Wonho mặc kệ cậu chàng bỏ đi đường khác. Jang Hoon tự nhiên bị mắng một trận, chưa kịp phản ứng, Do Wonho đã đi xa.

"Đang yên đang lành em bực cái gì?" Jang Hoon đuổi theo, "Đợi anh với, anh đưa em về."

"Không cần."

Do Wonho đứng ven đường bắt xe. Jang Hoon chạy theo đứng ngay bên cạnh, cúi đầu rỉ tai cậu. Do Wonho dịch sang bên cạnh một chút, Jang Hoon cũng dịch theo.

"Thằng nhóc kia thích em trai em à?" Jeon Wonwoo hỏi.

Lee Chan cong cong khoé miệng: "Chắc vậy."

Anh mở cửa xe ngồi xuống, "Cúp nhé, em lái xe đây..." Anh dừng một chút, cười cười nhắc tên gọi yêu Dong Hyun gọi Jeon Wonwoo: "Wonu."

Lee Chan bảo Ashley chuẩn bị một phần cơm tối. Lúc anh tới bệnh viện cũng là lúc Ashley mang cơm tới, đều là mấy món gia truyền.

Jeon Wonwoo đang ở phòng trực ban thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ.

Lee Chan cầm hộp cơm đứng ngoài cửa, trên sống mũi là chiếc kính viền bạc kiểu dáng đơn giản.

Đây là lần thứ hai Jeon Wonwoo thấy Lee Chan đeo kính. Cảm nhận trực quan là rất có khí chất, bảo sao trêu ong ghẹo bướm thế.

Thẳng tới khi vào phòng rồi Lee Chan cũng không lên tiếng. Jeon Wonwoo im lặng đóng cửa lại. Đặt hộp cơm Lee Chan đem tới lên bàn, kéo tay anh ấn lên tủ quần áo.

Jeon Wonwoo lẳng lặng hôn anh, cắn đầu lưỡi anh, ngón tay chậm rãi xoa nắn vành tai anh rồi dần trượt từ vành tai xuống yết hầu.

Anh còn nhớ rõ khi nãy trong cuộc gọi video, lúc Lee Chan cười, yết hầu cậu ấy rung lên rất rõ ràng.

Có một chút gợi cảm, cũng có một chút mê người.

Lee Chan bị hôn đến thở không nổi, yết hầu không tự chủ run rẩy.

Hơi thở quấn quýt, tròng kính bị mờ sương khiến tầm nhìn của Lee Chan trở nên không rõ.

Jeon Wonwoo khẽ nhéo yết hầu anh, trầm giọng bảo: "Sau này bớt tới những nơi như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com