2
Y/n theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua chỗ cửa, thấy người khách kia.
Cô thong thả dời ánh mắt, đầu nghiêng sang trái, bàn tay phải cũng dần dần thu về. Sau đó, cô lại nghiêng đầu sang phải, lần này ánh mắt rời đi rất nhanh, cuối cùng cúi đầu, đoạn video ngắn trong di động vẫn đang phát đi phát lại.
Người khách vừa bước vào trong tay cầm một chiếc ô màu đen, bả vai hơi ướt đẫm, vành nón màu xám cũng bị nước mưa làm cho đậm màu hơn. Anh nhẹ nhàng cụp ô vào, để nó dựa vào ven tường, dùng tay sờ lên chỗ ướt trên vai áo. Gương mặt giấu dưới chiếc mũ xám cực kì tuấn tú nam tính, dáng người cao lớn, đôi chân dài miên man, anh mặc mt bộ quần áo màu đen, khí chất lạnh lẽo hấp dẫn ánh mắt bốn phía.
Người nọ nhìn thẳng về phía trước, rẽ qua một khúc cong, bước sâu vào trong siêu thị rồi mất hút.
Y/n đứng thẳng, bàn tay đang cầm di động không tự giác mà run rẩy, cuối cùng cô cũng không khống chế nổi nữa, đặt điện thoại di động lên kệ thủy tinh, cố gắng bình ổn cõi lòng. Cô cúi đầu thật thấp, chỉ để lộ cái cằm nhỏ nhắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ đỏ chót trên bao thuốc lá.
--
"Chị ơi, em vĩnh viễn là của chị." Ngón tay thiếu niên lướt qua chiếc còng tay màu đen trên tay Y/n.
Chàng thiếu niên rõ ràng mang dáng vẻ phúc hậu vô hại, khuôn mặt thuần lương ôn hòa, làn da trắng nõn như tuyết, mong manh như đồ sứ, khiến người khác muốn bảo vệ anh thật cẩn thận. Một thiếu niên như vậy, giờ khắc này lại khiến cô cực kỳ sợ hãi.
Năm ngón tay của anh xen vào các khe hở trên bàn tay cô, mười ngón tay đan xen, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay, đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô khốc của cô, nuốt hết hơi thở ủ dột của cô.
"Chị không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ." Thiếu niên lại nói.
ーー
Đến cuối cùng vẫn đụng mặt nhau, dù sao
Xuân Thành cũng nhỏ như vậy.
Y/n không muốn gặp lại anh, xa cách nhau hai năm, ý tưởng này sinh sôi như rễ cây, chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô. Cô không muốn nhìn thấy anh, lòng bàn chân đột nhiên thấy đau đớn châm chích. Khuỷu tay cô để trên quầy, dùng đôi tay bàn tay che toàn bộ khuôn mặt, hai mắt nhắm chặt lại, cố gắng ổn định các làn sóng cảm xúc.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần, giống như tiếng tờ giấy rơi trên mặt đất.
Y/n cúi đầu thật thấp, bàn tay đang cầm máy quét mã lại run rấy, cô phải hít một hơi thật sâu, tâm trạng lúc này cứ như bị ép phải diễn thuyết ngẫu hứng trước hàng ngàn người người, chân không tự chủ được mà run rẩy, cô dùng sức dậm dậm chân mấy cái mới ổn định lại một chút.
Cầm lấy các món đồ, quét mã, đặt lên bàn thu ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com