Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

58

Vì sao lúc trước cô lại đồng ý với Wonwoo cơ chứ?

Yn click mở giao diện trò chơi hòa bình tinh anh, Jun mời cô gia nhập tổ đội, thấy cô vào đội, cậu ấy liền mở giọng nói, nói chuyện với cô.

"Chuẩn bị vào trận."

Yn hủy bỏ chuẩn bị: "Chờ một chút. Cái kia... Wonwoo cũng muốn chơi."

Jun ngẩn người mất vài giây, sau đó mới trả lời cô: Được

Yn tìm trong danh sách bạn tốt, từ trên xuống dưới tìm được "Tên khốn kiếp".

Đằng cấp: Đồng nhiệt huyết. Cô nằm trong ổ chăn, gửi lời mời gia nhập tổ đội, lại nhìn thấy danh hiệu vương bài sáng ngời của Jun, nội tâm càng hâm mộ.

Ynmở giọng nói: "Jun, cậu thật là lợi hại."

Lúc đó, cô không để ý là Wonwoo đã vào đội, chờ cô ý thức được cũng là lúc nhìn thấy thông báo anh rời khỏi tổ đội.

Yn nhíu mày, chuyển sang QQ gửi tin nhắn hỏi anh làm sao vậy. Một phút sau, Wonwoo trả lời cô.

Tên khốn kiếp: [ vào nhầm nick ]

Tên khốn kiếp: [ mới nick này của tôi ]

Tên khốn kiếp; [ Ẩn Mạt ]

Dâm ma? Khu khụ. Wonwoo có nick QQ khác? Yn sao chép cái tên nick thiếu niên gửi cho mình, click mở danh sách bạn tốt trong trò chơi, tìm tên anh.

Avatar là bức ảnh một thiếu niên đang ôm mèo, đẳng cấp là kim cương bất hủ. Yn chọn xác nhận thêm bạn tốt.

Chắc hẳn cái nick này mới là nick chính của
anh, có lẽ anh hay dùng nick QQ này để chơi trò chơi. Yn sờ sờ màn hình, thì ra Wonwoo vẫn luôn dùng nick phụ để nói chuyện phiếm với cô.

Trò chơi thiết kế giao diện nói chuyện trong suốt, một bong bóng thoại màu trắng xuất hiện với một loạt ký tự.

Ẩn Mạt: [ tôi chơi không giỏi lắm ]

Nói giữn hả? Người chơi đạt được cấp kim cương lại nói mình chơi không giỏi? Yn chỉ cho là Wonwoo đang nói giỡn, ngay sau đó ba người cùng tiến vào trận.

Sau một lúc đồng hành, đôi bên cũng đã hiểu rõ vì sao lúc trước Wonwoo lại nói như vậy. Anh không biết băng vải có thể dùng để hồi máu, không biết nạp đạn cho súng, không biết chọn chỗ nào để lên xe. Quả thực là giống như người mới ngu ngốc.

Yn nhớ tới tình cảnh ván trước, vừa nhớ lại tức giận.

Cô đang cùng Jun trốn trong bụi cỏ mai phục, hai người mở giọng nói để nói chuyện. Cô nói: kẻ địch ở hướng Tây Nam.

Jun ngắm qua chỗ đó một cái rồi bảo cô ngoan ngoãn nằm bò trong bụi cỏ, đừng có thò đầu ra. Nói xong, cậu ấy mang một cây súng AWM (*) ngắm bắn, một phát headshot, thông báo kẻ địch của bạn đã bị tiêu diệt. Cô còn chưa kịp vui vẻ cất lời khen ngợi đại thần. Đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, cô và Jun đã bị lựu đạn nổ chết tại chỗ.

(*) Súng AWM: là loại súng bắn tỉa siêu khủng, siêu trâu bò.

Đang lúc hai người kinh ngạc, khung chat lại hiện lên tin nhắn.

Ẩn Mạt: [ xin lỗi. Tôi tưởng rằng đó là bom khói ]

Yn gửi một cái mặt mỉm cười.

Cô bảo Wonwoo chạy tới cứu viện, kết quả anh mới chạy ra được hai bước đã bị kẻ địch nghe thấy tiếng bước chân, loạn thương giết chết.
Thật... Không còn lời nào để nói! Yn tức giận đến đau ruột.

Vất vả lắm cô mới nhặt được súng báo hiệu, chọn biểu tượng các vật trong không trung để thu vào balo. Những cái loại súng tốt hoặc đồ vật phụ trợ tốt đương nhiên đã để người có kỹ thuật tốt nhất nhóm bọn họ là Jun chọn trước, cô sẽ chọn những cái còn dư lại. Jun chỉ lấy AWM.

Yn đứng canh trước đống vật tư rất lâu vẫn không nhặt, cô gọi Wonwoo qua chỗ mình.

"Wonwoo, chỗ này còn khẩu M4 và áo giáp cấp ba. Cậu đến đây lấy trước đi."

Ẩn Mạt: [ không cần. Các cậu lấy đi ]

"Thật sự không cần?"

Ẩn Mạt: [ cậu cho cậu ấy đi, tôi không cần ]

Trên tay Yn chỉ có súng tự động, cô thấy trong tay Wonwoo chỉ có khẩu súng Shotgun cấp thấp nên mới quyết định đưa trang bị cao cấp hơn cho anh. Không muốn thì thôi, cô chỉ thấy anh đáng thương nên mới chia sẻ tài nguyên với anh một lần duy nhất thôi, bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu!

Yn lập tức đổi súng.

Vòng phạm vi chuẩn bị thu hẹp lần thứ hai.
Nhóm của họ coi như xui xẻo, Wonwoo với Jun ngồi cùng một chiếc xe máy bị kẻ địch oanh tạc, hai người hơi thở thoi thóp chờ cô tới cứu viện, mà lúc này Yn cách khá xa, phụ cận đều là núi không có lấy một chiếc xe, cho dù cô có đuổi tới kịp cũng chỉ có thể miễn cưỡng cứu một người.

Cứu ai đây? Cô vừa chạy vừa rối rắm, tình thế thật khó xử.

Nếu không, cứ cứu Jun trước...

Dù sao cũng cô cũng đang trông chờ cậu ấy mang cô đi ăn gà mà. Hơn nữa, hôm nay cô còn mang theo một tên "Tai họa" tới cùng nhau hố cậu ấy, hại cậu ấy rớt điểm từ đầu trận đến giờ. Yn rất áy náy, vì thế cô đổi phương hướng, chạy về phía Jun.

"Cậu đi cứu Wonwoo trước đi. Lượng máu của cậu ấy ít hơn." Jun nói.

"Lượng máu của hai người chẳng ai nhiều hơn ai đâu. Tớ cứu cậu trước đi."

"Được. Tớ chờ cậu."

"Cứu tôi." Tai nghe đột ngột vang lên giọng nói của người thứ ba.

"... .. ."

Yn ngây người, cái tay đang chọn phương hướng chạy cho nhân vật trong game bỗng khựng lại.

Giọng nói được truyền đến từ tai nghe càng tăng thêm vài phần trầm thấp thâm tình.
Giống như giọng khàn khàn của thiếu niên lúc sáng sớm nhập nhèm, ôm lấy cổ cô, đôi môi ghé vào vành tai cô, đầu dụi vào cổ cô, cổ họng mơ hồ phát ra một tiếng: "Ừm?"

Jun nói: "Vậy cậu cứu cậu ấy trước đi."

Có so sánh mới biết giọng nói của hai người khá khác nhau.

Giọng của Jun hồn hậu, nhấn chữ hơi mạnh, thành ra nặng nề.

Còn giọng của Wonwoo cũng giống như làn da của anh. Tượng trưng cho sự trong sáng từ tính, như tiếng chim hót thánh thót trong khu rừng trúc, mỏng đến trong suốt.

Thiếu niên thanh lãnh như tuyết, cao quý như sứ. Trước mắt Yn dường như chẳng phải là nhân vật 3D trong trò chơi nữa, mà bóng dáng và giọng nói của Wonwoo dần dần hiện rõ ràng hơn, khắc sâu vào lòng cô, nhấn chìm cô trong đáy biển.

Chi Đạo khó có thể nhúc nhích.

"Này, làm như thế nào..." Cô ấp úng.

"Thôi. Tôi sắp chết, cậu mau cứu cậu ấy đi."

Wonwoo cố sức lết xa cô hơn.

"....."

Cuối cùng, Yn lưu loát chọn một quả lựu đạn, chọn chuẩn phương hướng, thả tay ném lựu đạn xuống mặt đất. Một tiếng ầm vang lớn, màn hình di động xuất hiện cảnh tượng ba cái hộp nằm chỏng chơ, vô cùng hài hòa.

Di động nhất thời yên tĩnh. Trò chơi kết thúc.
Jun nói không chơi nữa, cô cũng không muốn chơi. Cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Yn cẩn thận suy nghĩ, lựa chọn từ ngữ: "Wonwoo, chúng ta... Khi nào rảnh lại chơi tiếp."

"Ừ." Wonwoo cũng rời khỏi trò chơi.

Yn thở phào một hơi, click mở ghi chép của trò chơi. Kỳ thật, kĩ thuật của Wonwoo cũng vẫn ổn, cho dù lúc mới chơi có vài hành động hơi ngu ngốc chút, nhưng sau khi thuần thục, một ván cũng giết được vài kẻ địch, còn lợi hại hơn cô. Không biết dây thần kinh nào của thiếu niên bị chấp mạch, đột nhiên lại muốn chơi trò chơi...

Càng không ngờ là trước kia Wonwoo cũng từng chơi trò này, cô vẫn luôn cho rằng anh là đồ tối cổ cơ.

Yn click mở thông tin cá nhân của ẩn Mạt, nhìn thật lâu. Trí não con người ghi nhớ ký ức về hình ảnh tốt hơn chữ viết rất nhiều. Yn bừng tỉnh, nhận ra cái này avatar này có hơi quen thuộc.

Vì thế, cô rời khỏi giao diện thông tin cá nhân, tìm danh sách bạn bè ở bên trái, ngón trỏ từ dưới kéo lên trên. Qua ba lượt kéo....

Yn đã tìm thấy thứ muốn tìm, ngón tay cũng dừng lại không động đậy nữa. Sau đó cô click mở tư liệu của cái nick kia, đó là cái nick mà cô kết bạn từ hồi khai giảng học kỳ 1.

"Mạt Ẩn". Ghi chú là cô Sana. Avatar là một con mèo đang được một nam sinh ôm.

P/s: Nói tóm lại, theo ad hiểu thì trò hòa bình tinh anh này có hơi giống trò PUBG, cũng kiểu bắn súng. Nói sơ qua cách chơi của trò này, người chơi có thể chia đội hoặc chơi solo, trong game có cho vật tư như súng, đạn, lựu đạn, dao,... tóm lại là các đồ để đánh nhau và để hồi máu trị thương. Khi mà lượng máu của một người giảm xuống quá thấp, thì người đó không thể tự uống thuốc hồi máu mà phải có đồng đội đến cứu, cho nên mới có tình cảnh phải chọn lựa như trên.

Chậc chậc, vòng này ảnh ghen rõ ràng
thế 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com