6
Người đó đưa lưng về phía cô, dáng người rất cao, bóng tối bao phủ khiến Y/n chẳng thể nhìn rõ quần áo của người đó, chỉ mơ hồ thấy người đó cúi đầu, dường như đang suy tư.
Y/n cũng chẳng quan tâm đến vị khách xa lạ này, cô bình tĩnh đi đến trước cửa, lấy chìa khóa ra, cúi đầu nhìn cho rõ, rồi nhét chìa khóa vào ổ khóa.
Các bánh răng trên chìa khóa và ổ khóa khớp nhau, Y/n nhẹ nhàng vặn sang phải, cánh cửa răng rắc một tiếng như đáp lại rồi mở ra, cô đứng thẳng người lại, tay đặt trên tay nắm cửa.
Hơi thở ấm áp của ai đó đột nhiên phả lên giữa cổ Y/n, đầu lưỡi ướt át liếm láp một cách sắc tình, thỉnh thoảng người kia còn nhe răng cắn nhẹ một cái. Da thịt truyền đến cảm giác đau ngứa, nơi bị cắn chuyển sang màu hồng, dụ dỗ người nhìn.
Mùi hương mê hoặc quen thuộc của thiếu niên theo xoang mũi hút vào lá phổi. Y/n lại muốn ho khan.
Cô theo bản năng che miệng, hai tay nắm chặt, cả người run run, đến cả cánh môi cũng đang phát run.
Chàng thanh niên ghé sát bên tai cô, dùng cái giọng nam tính khàn khàn trầm thấp khẽ hừ một tiếng.
"Chị ơi, đã lâu không gặp."
Giọng của anh vẫn tinh tế quyến rũ như trước.
Y/n ho khan hai tiếng, cô hút thuốc, giọng nói khàn khàn sàn sạt như lẫn tạp âm, không còn thanh thúy như trước kia.
Cô nói: "Đã lâu không gặp."
Thiếu niên đó đi đến trước người cô, Y/n theo bản năng lùi lại phía sau hai bước, rũ mi che đi ánh sáng trong mắt, cô nghe thấy Wonwoo hỏi mình.
"Vừa trở về?"
Y/n không muốn lán lại tiếp tục cuộc trò chuyện như hỏi thăm bạn cũ với Wonwoo , cô gật đầu cho có lệ, tay phải nhanh chóng nắm lấy then cửa, muốn dùng sức kéo ra.
Tiếc là động tác của Wonwoo còn nhanh hơn, anh vươn tay đẩy mạnh, cánh cửa lại bị khóa lại.
Năm ngón tay trên tay nắm cửa của Y/n nhẹ nhàng giật giật, cô không nói lời nào, thu chân lại bên người, nghiêng đầu chuyển tầm nhìn về phía một gốc hoa trà.
Wonwoo nhìn cô thật lâu, một làn gió thản nhiên xen vào giữa hai người, thổi bay vài sợi tóc rối trên trán Y/n. Gương mặt Wonwoo cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, khói mù lan tràn, ánh mắt trầm mặc đánh giá người con gái trước mặt. Phải cố gắng lắm anh mới bình ổn được sóng lớn trong nội tâm, bình tĩnh dịu dàng vươn tay phải giúp Yn vuốt mấy sợi tóc rối ra sau vành tai.
Wonwoo hỏi cô: "Thật sự không thèm để ý tới anh sao?"
Y/n nghiêng mặt co người vào bóng tối, vô tình né tránh sự đụng chạm tự bàn tay của Wonwoo.
Cô không nói chuyện.
Áp lực và nỗi buồn bực tích tụ trong hai năm tức khắc lan tràn trong tâm trí Wonwoo .
Anh gằn giọng thật nặng, tiếp tục hỏi cô.
"Đã trở lại vì sao không đi tìm anh?"
"Bọn họ đều nói em điền nguyện vọng đại học ở phương Nam, cho nên anh đã đi tìm em, anh..." Wonwoo tạm dừng một chút:
"Y/n, em đã đồng ý sẽ cùng anh đến phương Bắc học đại học. Nếu là vì chuyện kia... Hiện tại anh đã hối hận rồi."
"Y/n... Anh không đồng ý chuyện hai chúng ta chia tay, em cáu kỉnh làm loạn hai năm cũng nên nguôi giận rồi chứ..."
Y/n đánh gãy lời nói của thiếu niên, nắm chặt tay, sắc mặt mệt mỏi: "Được rồi, đừng nói nữa."
Cả người Wonwoo nhất thời cứng đờ, mím chặt khoé miệng, thần kinh tê dại, tay chân cũng trở nên lóng ngóng không biết phải làm sao. Thiếu niên cũng thể khống chế được cảm xúc nữa, âm giọng có chút run rẩy: "Y/n, anh thật sự sai rồi."
Y/n trầm mặc một lúc, sờ sờ tai trái, cười cười nói với anh: "Trời đã khuya rồi, anh không trở về nhà sao?"
Wonwoo nghiêm túc nhìn vào hai mắt cô, một phút sau mới chậm rãi thu hồi cảm xúc, cũng cười với cô:
"Về nhà?" Thiếu niên lại cúi đầu, gương mặt chìm trong bóng tối âm trầm, nói:
"Nhà của anh ở đâu đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com