C51.
Buổi sáng, Sở Thiên Yết thức dậy, nhìn ngắm nhân nhi đang oa trong lòng mình ngủ say sưa, lòng đầy thỏa mãn, mặc dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải rời giường, thượng triều.
Vốn hắn có thể không đi, nhưng hôm nay hắn có một việc quan trọng, hắn muốn xin thánh chỉ tứ hôn, gặp lại nàng sau 10 năm xa cách, hắn không nhẫn nại được nữa, hắn muốn ngay lập tức thú nàng, đem nàng vây lại trong cái lồng của mình, để nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, không thể rời xa hắn.
Sở Thiên Yết không nỡ đánh thức Song Ngư, với lại, hắn chỉ định đi một lát rồi về ngay, nên không phân phó gì mà cứ thế đi luôn.
Cầm thánh chỉ tứ hôn trong tay, hắn cảm thấy thật hạnh phúc, bước chân bất giác trở nên gấp gáp hơn, hắn muốn hìn thấy nàng ngay, muốn nàng chia sẻ niềm vui cùng mình, muốn thông báo cho nàng biết, một tháng nữa, bọn họ sẽ thành thân.
Hắn không hề hỏi ý kiến của nàng hay báo trước cho nàng biết, vì điều này không cần thiết. Song Ngư chỉ có thể ở bên cạnh hắn, nếu nàng không đồng ý, hắn cũng sẽ buộc nàng đồng ý, nếu nàng muốn rời đi, hắn nhất đi sẽ chặt đi đôi chân của nàng, dù sao, cho dù nàng bị tàn phế, hắn cũng không ghét bỏ.
Chỉ là, tâm hồn vui sướng ấy, khi nhìn thấy Ngư Nhi mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay bị người ta bắt nạt, bị người ta tổn thương, và sắp bị người ta hủy dung thì liền biến mất.
Tình cảnh này làm hắn nhớ tới 10 năm trước, nàng cũng bị người ta bắt được, bị người ta hủy dung, sau đó, nàng rời xa hắn.
Trái tim Sở Thiên Yết thắt lại, như có người bóp chặt, tưởng chừng như, nó muốn ngừng đập, đôi mắt hắn đỏ lên, đầy sát khí. Thiên Yết thẫm chí không cần nghĩ ngợi, hắn chạy nhanh tới chỗ nàng, dùng hết sức lực của mình đánh bay cái thứ có thể khiến cho nàng rời xa hắn, hắn không thể để nàng rời xa hắn nữa, hắn không thể chịu được nỗi đau thấu tim gan ấy thêm một lần nào nữa.
Ôm Song Ngư trong lòng, cánh tay Thiên Yết run run, sát khí trong mắt vẫn không hề lui, cánh tay cứ tăng thêm lực đạo, hắn không thể mất nàng, không thể, cho dù nàng có chết, cũng phải chết cùng với hắn.
Bản thân bỗng chốc bị một người nào đó ôm vào lòng, trong khoang mũi ngập tràn hơi thở quen thuộc, Song Ngư liền biết ngay đó là Thiên Yết, nhưng nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại cảm giác cơ thể như bị bẻ gãy, hắn dùng sức quá lớn, khiến nàng không chịu nỗi.
Cố gắng ngước mắt nhìn lên, thì thấy đôi mắt hắn đỏ hằn, đang nhìn chằm chằm vào mình, không hề chớp mắt lấy một cái. Song Ngư biết, hắn lại “lên cơn”. Chấp niệm của hắn đối với nàng, nay đã không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung, nó như một loại bệnh.
Dùng hết sức mình ôm lấy hắn, ôm thật chặt, để hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, để hắn biết, mình vẫn luôn bên cạnh hắn. Mãi mãi bên cạnh hắn, không xa rời.
Lúc này, đám người Hà Mộc cũng chạy tới, nhìn nhìn Thẩm Như My cùng với Nhứ Nhi đang hấp gối nằm trên mặt đất, nhìn vương gia nhà mình đang ôm lấy Song Ngư, ánh mắt thì đỏ lên, không bình thường, ông liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Ông cũng có thể coi như là người chứng kiến tình cảm của Sở Thiên Yết, làm sao có thể không đoán ra tâm tình của hắn lúc này chứ, chỉ là lần này đã có Song Ngư bên cạnh, ông không cần lo lắng nữa.
Lúc này không phải là lúc quấy rấy hai người, ông quay sang những thị vệ đang đứng phía sau mình trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn không nói gì, phân phó:” Lập tức đem hai người này giam vào khố phòng, chờ vương gia xử lí sau.”
Thẩm Như My đang ngơ ngác nhìn Thiên Yết ôm lấy Song Ngư, nghe thấy lời phân phó của Hà Mộc thì liền bừng tỉnh, bắt đầu la hét:” Các ngươi, ai dám, ta là nữ nhân của vương gia, chủ tử của các ngươi.”
Đám thị vệ nghe vậy thì dừng lại. Hà Mộc thấy thế, lên tiếng:” Ta dám, trong Xích Lung vương phủ, chủ tử mãi mãi cũng chỉ có vương gia, vương phi,ngươi sao, hừ." nói xong lại quát thị vệ :"Còn chờ gì mà không làm ngay đi.”
Đám thị vệ giật mình, lập tức tiến lên.
Bị các thị vệ kèm hai bên kéo đi, Thẩm Như My ra sức giãy giụa, không được, nàng không thể vào khố phòng, nếu nàng vào đó, có khác gì chết cơ chứ, khố phòng vương phủ, chuyên môn dùng để hành hạ những hạ nhân phạm sai lầm nghiêm trọng, nàng không thể vào đó.
-“ Hà Mộc ông đừng quên, trong phủ vốn không có vương phi, vậy thì ta, nữ nhân duy nhất của vương gia mới là chủ tử.”
Hà Mộc đang đi đằng trước, nghe nàng ta nói vậy thì dừng lại, nhàn nhạt nói:”Ngươi không phải nữ nhân của vương gia, hơn nữa, trong phủ cũng sắp có vương phi rồi.”
Câu nói của Hà Mộc thành công làm cho Thẩm Như My sững lại, nàng ta dùng giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi:” Vương phi, ý ông là, người lúc nãy.” _ Trong phủ cũng không có mấy người nữ nhân, nên cũng không khó đoán.
Thấy Hà Mộc không phản bác, nàng ta không thể tin được, giọng điệu bắt đầu lộn xộn:” Vương phi, không thể nào, không thể nào là nàng ta, nàng ta cũng giống như ta thôi, chỉ là một kẻ thế thân, làm sao có thể trở thành vương phi được chứ, ta không tin.” – Cùng là thế thân, nàng không hề có danh phận, dù chỉ là thiếp cũng không được, nàng ta sao có thể trở thành vương phi.
Ai ngờ, lúc này Hà Mộc bỗng nhiên bước tới gần Thẩm Như My, ánh mắt nhìn nàng ta đầy khinh miệt :” Đúng vậy, ngươi từ trước giờ chỉ là thế thân, là thế thân cho tân vương phi thôi, vậy mà ngươi dám cả gan tổn thương người, ngươi cũng đoán được kết cục của mình rồi, phải không?”- Nói xong, ông quay đầu đi thẳng, không còn để ý đến Thẩm Như My nữa.
Thẫm Như My ở phía sau thì dại ra, nàng ta, nàng ta chính là người vương gia luôn tâm tâm niệm niệm sao, nàng ta, không phải đã chết ư. Thẩm Như My cứ thơ thẩn như thế, tùy ý người ta dẫn mình vào khố phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com