Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

"Vương Nguyên….đừng đi đừng bỏ đi...

Tránh ra đừng…Vương Tuấn Khải buông tôi ra...

Đừng mà làm ơn đừng tránh xa anh có được không?

Buông tôi ra Vương Tuấn Khải… anh bị điên rồi, tôi nói biết bao nhiêu lần rồi hả? Tôi không quen biết anh mà.

Vương Nguyên…em nói dối mau theo anh về chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại từ đầu mà nào ngoan theo anh…

Không….buông tôi ra……cứu tôi có ai không? Có người muốn bắt cóc tôi……có ai không….Vương Tuấn Khải buông tôi ra mà…..anh làm ơn đi mà…..

Còn nói nữa mạng sống của em sẽ mất ngay tại đây...."

Vương Nguyên giật mình tỉnh giấc, cả người đầm đìa mồ hôi, mặt mày trắng bệch. Ngay cả khi đã ở nhà thì hình ảnh của Vương Tuấn Khải vẫn bám chặt lấy cậu. Vương Nguyên mệt mỏi ngồi dậy, dựa người vào thành giường. Thật sự rất sợ, Vương Tuấn Khải có khi nào làm cái chuyện nhục nhã đó với cậu không. Lắc đầu, là cậu suy nghĩ quá nhiều, nhưng rõ ràng sáng nay anh suýt chút nữa là đã làm rồi đấy. Vương Nguyên rốt cuộc cũng không hiểu, đã biết bao nhiêu lần cậu đã giải thích rất kĩ càng với anh. Nhưng sao Vương Tuấn Khải vẫn cứng đầu không chịu nghe vậy...

Cậu lo lắng lắm, chuyện này nếu không được giải quyết nhất định sẽ có nhiều hậu quả lắm. Nhưng hiện tại bản thân cậu nên làm gì đây, đã hứa với bản thân sẽ không cho mọi người lo lắng nữa rồi. Vì chuyện của cậu mà bọn họ đã mệt mỏi lắm rồi, liệu cậu còn dám nói ra nữa hay không. Cơ mà hàng ngày cứ sống trong sợ hãi như vậy Vương Nguyên càng cảm thấy không thoải mái hơn. Có thể bỏ đi hay không. Trốn chạy đến một đất nước mới, bỏ hết mọi thứ ở lại. Sẽ để Chí Hoành, Nhất Lân lẫn Đình Tín ở lại đây được không. Nhưng mà Vương Nguyên cậu bây giờ lại khác thường, bệnh tật trong người bỏ đi liệu là một hướng an toàn... Rối – tại sao cậu phải gặp lại tình huống trớ trêu như vậy chứ. Bản thân mình liệu nên can đảm bỏ việc ở đó hay không. Cơ mà khi nghỉ làm, cậu lấy tiền ở đâu mà sống. Còn hợp đồng nữa, làm sai trong bản cậu phải đền bù biết bao nhiêu chứ.

Không thể lại mặt dày xin Nhất Lân và Đình Tín giúp đỡ nữa. Bọn họ vì cậu lo lắng quá nhiều rồi. Ngay cả một việc duy nhất làm bọn họ vui vẻ mà cậu còn chưa từng làm được nữa là. Ngoài miệng nói phải bảo vệ họ bảo vệ Chí Hoànhnhưng liệu cậu đã làm được chưa. Mệt mỏi quá, bây giờ Vương Nguyên nên giải quyết mọi chuyện như thế nào. Đi cũng không được mà ở lại cũng chẳng xong. Nếu như ngay từ đầu, cậu ngoan ngoãn nghe lời Đình Tínthì bây giờ sẽ không hối hận đến như vậy. Nhưng mà trên đời này làm gì có từ "nếu" chứ. Vương Nguyên – là do cậu tự lựa chọn đi hay không tùy thuộc vào bản thân cậu.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên dậy rất sớm, thật tình cậu chủ ý chỉ muốn tránh mặt Nhất Lân. Hôm qua bản thân mình như vậy, cậu ấy nhất định sẽ biết có chuyện gì đã xảy ra. Nếu đi trễ một chút chắc chắn Nhất Lân sẽ hỏi cho mà xem. Không lẽ nói rằng cậu hôm qua suýt chút nữa bị người ta hãm hiếp sao. Thở dài, Vương Nguyên từ khi nào lại biến thành con người như vậy. Lúc trước cho dù có gặp biến cố gì lớn lao. Cậu đều can đảm mà đứng dậy đấu tranh nhưng mà hiện tại thì sao. Ngay cả việc giải quyết hướng nào cậu làm còn không được nữa là. Dọn dẹp mọi thứ trong nhà xong xuôi, Vương Nguyên dọn đồ ăn sáng ra rồi xách giỏ đi làm. Gần đến cửa, mắt cậu bỗng tối sầm lại, phải vịn vào thành tường không là té ngay xuống đất. Đầu cậu tự dưng nhức không chịu nổi, mặt mày trắng bệch, cả người như không còn chút sức lực nữa. Đôi chân không thể đứng vững, loạng choạng như người say rượu. Ngay khi nghĩ mình sẽ té xuống, thì đã cảm nhận ai đó đỡ lấy.

"Vương Nguyên cậu có sao không?"

"Tớ…tớ..không sao dìu tớ vào sofa một chút..."

Từng chút từng chút một, cậu được Nhất Lân đỡ lại vào trong. Vốn dĩ nghĩ sẽ ra ngoài sớm lại thành ra phải đối diện với cậu ấy. Phải chăng ông trời muốn trêu chọc lấy cậu đây mà. Ngả người vào thành ghế, Vương Nguyên nhắm mắt lại. Đầu tuy đã không đau như ban nãy, nhưng vẫn còn ong ong lắm. Sao mấy ngày nay cậu cứ hay bị nhiều chứng lạ quá. Hôm qua thì chảy máu mũi hai ba lần. Hôm nay thì nhức đầu suýt nữa thì té nhào xuống nhà. Không lẽ áp lực quá nên thành ra vậy, Vương Nguyên có lẽ bớt suy nghĩ một chút thì tốt hơn.

"Nước nè cậu uống đi"

"Ân cám ơn cậu nhiều nhé Nhất Lân"

"Không có gì nếu tớ không lại kịp thì cái mông của cậu dập be bét rồi" ( Au: cũng có thể :v )

Vương Nguyên chỉ mỉm cười, uống một miếng nước rồi lại ngả người ra phía sau. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Dù sao cũng chưa tới giờ làm, chỉ là muốn tránh Nhất Lân nên mới đi sớm vậy thôi. Cả đêm hôm qua, cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện cũng đã đưa ra nhiều hướng giải quyết rồi. Hiện tại, Vương Nguyên sẽ im lặng chịu đựng Vương Tuấn Khải vậy. Khi hợp đồng một năm hết hạn, cậu sẽ rời bỏ thành phố này đi. Sẽ hỏi ý kiến tụi Chí Hoành, nếu họ chịu đi cùng bốn người sẽ sống cuộc đời mới. Rũ bỏ mọi thứ đau buồn ở cái Trùng Khánh này lại. Bản thân Vương Nguyên cũng chưa từng nghĩ rằng, hậu quả sau đây có lẽ còn khủng khiếp hơn nữa là,

"Vương Nguyên..."

"Hả…ừa sao…"

"Tớ có chuyện cần hỏi cậu? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà nhìn mặt…."

"Aaaaa Nhất Lân tớ quên mất hôm nay phải mua điểm tâm cho Vương Tuấn Khải, đến trễ thế nào cũng bị chửi quá hơn là bị đánh đó. Thôi không nói với cậu nữa tớ đi trước đây có gì chiều về mình kể cậu nghe nha"

"Nhưng mà.."

"Thôi tớ đi đây ở nhà trỏ chuyện với đi nhaaa tạm biệt"

"Vương Nguyên.... Vương Nguyên tớ cũng có chuyện cần nói với cậu mà ~ Chung Nhân nói nhỏ trong miệng vì Vương Nguyên đã đi ra mất tiêu rồi. Thôi thì để chiều vậy...

Hú hồn, may thay là chạy ra ngoài sớm ở lại Vương Nguyên không biết nên giải thích nói ra làm sao nữa. Xách giỏ đi đến chung cư của Vương Tuấn Khải. Trong lòng tự dưng cậu cảm thấy nôn nao. Tự dưng lại có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Nhưng ngó lại thì không thấy ai. Vương Nguyên sợ quá bèn co giò lên chạy thật nhanh. Hình như người đó vẫn kiên trì bám dính lấy cậu, bàn chân càng lúc càng tăng tốc rõ rệt. Chạy một hồi cũng đến gần chung cư của Vương Tuấn Khải, mới cảm thấy người đó hình như đã không theo nữa. Tính vội trèo vào trong thì nghe tên ai đó gọi cho cậu

"Vương Nguyên..."

"Hả….a Thiên Tỉ... Anh sao lại ở đây?"

"Đi công chuyện? Em làm việc ở đây sao?"

"Dạ em làm ô sin đó mà.."

"À cái hôm bữa ăn cơm mình chưa nói chuyện được lâu? Vương Nguyên em rảnh không? Chiều nay anh mời em đi ăn cơm lại..."

Chiều Vương Nguyên trong lòng gào thét con mẹ nó buổi chiều cậu sắp không thấy đường đi ăn cơm làm sao được, trưng bộ mặt méo xẹo "chiều nay tôi có hẹn rồi có thể hay không"

"Vậy trưa nay nhé em làm việc đi xong xuống đây anh chở em đi với anh cũng có chuyện cần nói với em..."

"Tôi….tôi….thôi được rồi, trưa nay tôi sẽ xuống giờ tôi lên trước nhé. Tạm biệt anh..."

"Nhanh chóng nói lời tạm biệt, Vương Nguyên đi nhanh lên trên. Hít một hơi cậu nhấn chuông cửa. Chưa đến một phút đã thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện. Nhìn thấy khuôn mặt của Vương Tuấn Khải, bỗng chốc Vương Nguyên sợ hãi. Sự kiện hôm qua vẫn còn đọng sâu trong lòng của cậu mà. Nhẹ nhàng lách sang người Vương Tuấn Khải, cậu bước vào trong. Tay chân run như cầy sấy, cầm đồ lên làm việc. Phải bình tĩnh không có gì phải sợ, nhất định Vương Nguyên cậu làm được mà.

"Hôm nay làm đến trưa thôi, buổi chiều tôi có công chuyện rồi không cần ở lại đâu..."

"À..hả..ừa biết rồi.."

Vương Tuấn Khải không nói gì nữa đi thẳng vào phòng. Nghe cánh cửa đóng lại mà tim Vương Nguyên muốn bay ra khỏi lồng ngực. Không suy nghĩ đến nữa, cậu tập trung vào phần việc của mình. Đang hí hoáy lau lau dọn dọn, Vương Nguyên thấy mũi lại ướt ướt sờ vào thì máu đã chảy đầy tay. Chạy vội vào nhà vệ sinh, nhưng chưa đi đến nơi đã đụng phải Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên hốt hoảng ngước mắt nhìn anh, sợ hãi lùi về sau. Nhưng Vương Tuấn Khải nhanh tay hơn đã cầm lấy cổ tay cậu. Vương Nguyên nhất thời hoảng loạn, không lẽ anh lại muốn làm chuyện gì với cậu nữa sao. Nghĩ đến vậy cậu vội vàng muốn bỏ tay anh ra. Miệng không ngừng cầu xin, nước mắt cũng vô thức rơi xuống…..

"Vương Tuấn Khải….hức hức….đừng đánh tôi….hức…hức đừng đánh tôi…..hức hức……"

"Vương Nguyên... "

"Đừng …..tôi sẽ không làm phật ý anh hức hức…..xin anh đừng đánh tôi….hức hức…"

"VƯƠNG NGUYÊN…..Rốt cuộc trong mắt em tôi là thằng súc sinh đến vậy sao hả?"

Lời nói vừa dứt, Vương Tuấn Khải cũng buông tay của Vương Nguyên ra đi đến cửa đóng cái ẦM. Mọi chuyện diễn biến hết sức nhanh chóng làm cậu không lí giải được. Ban nãy là sao. Vương Tuấn Khải hiện tại lại kích động đến vậy. Vương Nguyên ngồi thụp xuống nền nhà, mặc kệ máu có chảy nhiều đến đâu. Đây là lần đầu tiên, cậu cảm thấy hụt hẫng và đau lòng đến như vậy. Vương Tuấn Khải không đánh cậu là điều vui mừng nhưng sao Vương Nguyên cảm giác hoang mang như vậy. Vương Tuấn Khải mỗi ngày đều có một hình tượng khác nhau. Rốt cuộc con người bên trong của anh là gì đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com