Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 65 : Ông xã .... Thanh Tùng

Vừa dứt lời, cô thấy rõ mí mắt của Emma giật giật lên, sau đó lập tức trả lời: "Không quen!"

"A..., thì ra không quen." Ánh Hân cười cười, sau đó đột nhiên giơ tay lên định cho Emma một cái tát, Lúc Thanh Tùng nhìn qua, cô dùng tốc dộ nhanh nhất nhỏ giọng nói với Emma: " Nếu giám chống đối, tôi lập tức đem mọi chuyện cô làm nói ra hết."

Sau đó cô nhíu mày, nói ra một câu kỳ quái: " bạn học Emma, khuôn mặt không tồi nha!"

Emma sửng sốt, không dám để lộ biểu hiện bất mãn nào. Nếu cô ta cho Khang Văn tới làm chứng, cô tuyệt đối sẽ chết cực kỳ khó xem! Cho nên cô hiện tại chỉ có thể cười gượng: "bạn học Ánh Hân thật là hài hước."

"Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói thế." Nở nụ cười thục nữ, lắc lắc eo thon nhỏ đi đến bên Thanh Tùng: "Ông xã nha~, Hồ quản gia sao đi lâu vậy vẫn chưa tới, người ta chờ lâu mệt muốn chết."

Khóe mắt Ánh Hân thấy được sắc mặt Emma vô cùng khó coi. Hừ! Lão nương sém chút nữa mất đi trinh tiết, cho ngươi ghen tị một chút coi như là nể mặt ngươi! Cuối cùng Emma đến trước mặt anh nói: "Thanh Tùng, em về trước."

Sau đó giống như ma đuổi nhanh chóng chạy trốn.

Mọi chuyện đều diễn ra theo suy nghĩ của cô. Nhưng vị thiếu gia bên cạnh hình như cũng quá nể mặt cô, tự nhiên ôn nhu cúi đầu nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: "Cô hôm nay lại biết làm nũng."

Làm nũng? Cái gì? Vừa rồi cô đã làm nũng sao? Á...... Thì ra đây là làm nũng. Cũng không khó lắm nha!

"Tiểu thư!!! Tiểu thư vừa rồi gọi thiếu gia là gì kia?! Tiểu thư nói lại lần nữa đi?"

Ánh Hân chưa kịp đáp trả Thanh Tùng, di động trong tay hắn đúng lúc vang lên giọng nói kích động của Hồ quản gia.

"Không phải đâu, vừa rồi chỉ là nghe lầm, nghe lầm thôi. Ông mau qua đây đi, a a ha ha ha." Cười gượng, cô thấy được khóe miệng của mình co rút, sau đó lập tức túm lấy di động trong tay Thanh Tùng để tắt máy.

Má ơi! Chỉ là vì chỉnh Emma thôi, sao lại để cho Hồ quản gia nghe được? Chết tiệt, quá dọa người rồi! Không được, đợi Hồ quản gia đến, đánh chết cũng không có thể khai chuyện vừa rồi gọi Hồ Lê Thanh Tùng là ông xã nha.

"Nghe lầm? Thật sự là nghe lầm sao?" Ánh Hân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười thâm tình của Thanh Tùng. Là loại tươi cười, so với mất trinh tiết còn đáng sợ hơn á!!!

Lắc đầu, cô bỗng nhiên rất không có tiền đồ mà cười cười: "Làm sao có thể nghe lầm, Ông xã! ~ " Thanh Tùng cực kỳ hưởng thụ gật đầu: "Bổn thiếu gia quyết định, cô về sau phải kêu như vậy, ngày thứ Hai tôi sẽ lệnh cho Hồ quản gia công bố với cả trường cô là vị hôn thê của tôi!"

Cái quái gì thế?!!!!

"Không phải! Thanh Tù...à Ông xã, tôi nghĩ ở trường chúng ta vẫn nên khiêm một chút mới tốt. Dù sao vẫn đang lại là học sinh, về sau đường vẫn còn dài, nếu công bố như vậy, tôi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh." Nói xong, Ánh Hân thật muốn tát mình một cái, từ khi nào cô biến thành cho con rùa rồi?!!

Nghe cô nói thế, Thanh Tùng khóe mắt giật giật, lông mi cũng không tự giác mà rung rung, một đôi mắt đẹp nheo lại, thâm sâu nhìn cô: "Có thật là cô nghĩ tốt cho tôi?"

"Đương nhiên!, " cô không nghĩ ngợi liền vỗ vào ngực Thanh Tùng: "Nói gì thì nói, chúng ta đều là người chung một thuyền... Không phải không phải, đều là người một nhà cả!"

Nói xong, Ánh Hân chỉ hận không thể tự cho mình một cái tát. Hẳn là cái miệng này lâu ngày không dùng nên đã cứng ngắc rồi. Hôm nào rảnh phải mua dầu bôi trơn mà bôi lên mới được.

" Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi không thể ích kỉ như vậy được!" Nói rồi Thanh Tùng tiến đến, ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn: "Sau này, cô có thể cứ ngoan ngoãn như vậy được không?"

" Tôi cảm thấy từ trước tới nay tôi đều cực kì ngoan ngoãn mà!" Từ ngày bước vào Hồ gia, cô thật sự rất ít nói chuyện với mọi người, cô sợ mọi người nghĩ cô không đàng hoàng, ảnh hưởng đến thanh danh của mẹ cô.

Hiện tại xem như không sao. May mà Hoàng Phúc và Trấn Minh đã nhiều lần nhắc nhở cô phải biết phản kích đúng lúc. Nếu không nghe lời họ thì chắc bây giờ cô đang ở trong tình trạng nguy kịch rồi.

Khoan đã, Thanh Tùng vừa mới hôn cô sao?

"Tại sao anh lại... hôn tôi?- Ánh Hân hỏi sau khi Thanh Tùng đã hôn cô một lúc lâu. Nhưng anh chỉ đứng ngẩn người ra.

"Vị hôn thê của tôi có phản ứng nhanh thật đấy!" Nghe thì biết anh cố ý châm chọc cô. Nhưng Ánh Hân vẫn ung dung tiếp lời:" Cảm ơn anh, quá khen rồi"

Nghe vậy, Thanh Tùng nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt chuyên chú: " Này, có phải hôm nay cô uống nhầm thuốc không? Nếu là mọi ngày nhất định cô sẽ trả lại tôi cả vốn lẫn lãi rồi"

Ánh Hân gượng cười:" Thời buổi này, nữ chính luôn phải tỏ ra hiền thục, như vậy mới được nhiều độc giả ái mộ. Vai nam chính cũng cần như vậy. Thế nên, tôi chỉ muốn bắt kịp thời đại thôi!

Nghe vậy, Thanh Tùng phì cười:" Không biết trong đầu cô chứa gì nữa!"

"Não, tế bào não,hộp sọ,.. còn có cả cái gì nữa thì tôi quên mất rồi." Cô trả lời với vẻ mặt ngây thơ. " Này, Hồ Lê Thanh Tùng, anh nói xem Hồ quản gia hôm nay sao lại chậm như vậy? Nãy giờ thật sự lâu quá, tôi mệt rồi!"

Thấy cách xưng hô của cô thay đổi, bao nhiêu tâm tình tốt của Thanh Tùng biến đâu mất:

" Nguyễn Ánh Hân, sao cô dám gọi thẳng tên của tôi ra mà không gọi là Ông xã hả... vừa rồi, tôi thấy cô dám đánh cả Emma, tuy nhiên, tôi không biết cô ta vì sao không đánh trả, nhưng tôi tin chắc với tính cách của cô ta thì nhất định sẽ không để yên cho cô! Tốt nhất hiện tại cô nên tìm một chỗ tốt mà dựa vào, tôi nói cho cô biết, bản thiếu gia đây chính là chỗ dựa vững chắc nhất!."

Nhìn vẻ mặt "phúc hậu" của anh ta đủ khiến Ánh Hân hiểu sắp có chuyện gì xảy ra rồi, cô thật đúng là ngốc mà!

Dù trong lòng đang bực bội nhưng cô buộc phải hạ mình, sở dĩ cô ăn nói khép nép chỉ để khỏi dính phải mấy quả bom tốt bụng, luôn muốn "bảo vệ" Thanh Tùng. Hiện tai nếu khép nép mà có lợi, cô dại gì không làm.

Tuy nhiên, dù cô muốn hy sinh thể diện một chút vẫn có nhiều người không tin, vì tính cô vốn quật cường, không thể đoán trước điều gì. Cô hiện tại rất sẵn lòng đem bản thân đi triển lãm cho đám người kia mở to mắt mà xem thế nào gọi là ỨNG XỬ!

Dựa nhẹ vào người Thanh Tùng, " Tối nay để em đấm bóp cho Ông xã nhé!" Những lời này, cô cắn chặt răng để nói ra. Tuy nhiên, bất kể lời nào từ miệng cô, đều khiến cho anh cảm thấy thật kích thích.

"Được,bà xã, nhớ phải xưng hô như vậy trước mặt ba mẹ tôi đấy!" Nói rồi, Thanh Tùng véo yêu chóp mũi cô, khiến nó hồng lên y như chú hề.

Hồ quản gia lái chiếc Bentley hay dùng đưa Thanh Tùng và Ánh Hân đến trường. Cửa vừa mở, ông liền hỏi:" Tiểu thư, cô gọi Thiếu gia lại 1 lần được không?"

Toát mồ hôi, xem cô như cún hả? Ánh Hân đau đớn trong lòng, quay đầu nhìn Thanh Tùng, chỉ thấy hắn nhíu nhíu mày, biểu hiện rõ ràng muốn nói 'Mau kêu một lần đi, cún con à".

Thực đúng là xem cô như cún rồi! Giận dữ quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng: " Hồ quản gia,bác thực sự nghe nhầm rồi. Lúc ấy, vừa đúng lúc có một chiếc xe đang quảng cáo bộ phim mới, nên những gì bác nghe được đều là radio nói thôi."

Vẻ mặt cô thành khẩn, Hồ quản gia  thất vọng nói:" Ây da, bác còn cho rằng tiểu thư đã thông suốt rồi.

"Khụ...Khụ...Khụ!" Thanh Tùng ra vẻ không đồng ý lời nói của cô liền ho khan vài tiếng

Ánh Hân theo bản năng lập tức gọi:"Ông xã!" Hồ quản gia lập tức không phản ứng kịp sặc nước miếng, ho khan.

Bất công, vô cùng bất công, Thanh Tùng liếc mắt một cái, xung quanh tất cả ánh mắt khác thường đều dồn về Ánh Hân. Còn có đứa nhỏ kéo mẹ của nó đến, chỉ vào cô nói:"Mẹ, chị gái xinh đẹp như thế sao lại gả cho một ông già như vậy?"

Em gái! Em mới gả cho ông già, gia đình em đều đã gả cho ông già, toàn bộ người nơi em ở đều đã gả cho ông già!!! Ánh Hân hận không thể lập tức mắng lại, nhưng đột nhiên cô nhận ra em gái nhỏ hình như gọi cô là...... chị gái xinh đẹp?

Ahaha, là người lớn nên rộng lượng với em gái nhỏ!!

Vì chứng minh chính mình trong sạch, Ánh Hân nắm tay Thanh Tùng: "Ông xã, thất thần ở đó làm gì? Còn không mau lên xe?"

Nói xong cô liền mở cửa xe đẩy anh vào, thấy Hồ quản gia vẫn còn ho khan, quan tâm hỏi: "Hồ quản gia, người không sao chứ? Có phải vừa rồi nói to quá làm quản gia sợ?"

Hồ quản gia liền xua tay nói không có không có, tỉnh lại rồi.

"Không sao". Cô mỉm cười quay lại, xung quanh đã thay thế bằng những ánh mắt hâm mộ.

Cảm giác bị ghen tị thật là tuyệt!!!

Ngồi vào bên trong xe, mới vừa đóng cửa xe Thanh Tùng liền như sói đói đè lên người,cắn lấy môi cô. Khi 2 đôi môi rời ra, Thanh Tùng còn nói:" Tôi thích cô như thế này." 

Ánh Hân ở trong lòng nói, ta cũng thích, nhưng anh cũng đừng đói khát vậy chứ!!

"Ông xã – chỗ dựa vững chắc, anh muốn bảo vệ cho em sao?." Sắp có kỳ thi chung, trong thời gian này cô không muốn xảy ra bất cứ việc gì nữa, dù là lớn hay nhỏ. Nếu không thì uy nghiêm của cô ở đâu chứ?

Thanh Tùng nhìn cô  một cái rồi nói:" Đúng"

Hồ quản gia quá mức sung sướng, một bên lái xe còn một bên nhìn kính chiếu hậu miệng cười gần như thành hình tam giác.

Sau đó họ không nói gì, Ánh Hân định nghĩ thầm, cha mẹ anh thì phải làm sao bây giờ. Thực sự gọi anh ta là ông xã ư?

Không nên, không nên, như vậy quá dọa người rồi!!

Nhưng không nói như vậy, thật sự có người sẽ muốn giết cô! Sắc mặt, bộ dạng Emma ban nãy rất phức tạp nha,về sau phải từ từ tính sổ với cô ta.

Sinh mệnh quý giá, mặt mũi thì tính cái rắm gì! Bất cứ giá nào cũng phải quý trọng sinh mạng!!!

Thanh Tùng đặt tay đó không biết cô đang nghĩ gì thì cô bỗng nhiên liền như vậy và im lặng rồi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com