Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Chương 7 .

“Oa, anh thật sự biết nấu cơm sao!” Phùng Kiến Vũ đứng một bên, kinh ngạc nhìn Vương Thanh nhanh tay rửa tôm.

“Bằng không cậu nghĩ thế nào?” Vương Thanh dùng một đầu ngón tay ướt sũng nước điểm điểm mũi cậu.

Phùng Kiến Vũ vội vàng lùi ra một bước, chóp mũi thấy lành lạnh, lại nghĩ tới động tác của anh có chút thân mật không nói nên lời.

“Không cần ở trong này chờ, cậu ra phòng khách xem TV đi.”

“Sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế?” Phùng Kiến Vũ ngại ngùng nói.

“Không sao, ở trong này cậu cũng đâu giúp được gì.” Vương Thanh cười cười đuổi cậu ra ngoài.

Phùng Kiến Vũ sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy thật ngại. Bất quá lúc cậu giúp anh rửa tôm với thái rau đều là càng giúp càng loạn, vẫn là đi ra ngoài đợi thì tốt hơn.

Nhà của Vương Thanh khá lớn, ước khoảng bảy mươi bình . Phòng khách thiết kế theo kiểu không gian mở, tầm nhìn rất rộng, đứng bên cửa sổ lớn thực sự cảm thấy thoải mái vô cùng.

Anh và cậu đúng là không thuộc cùng một thế giới, Phùng Kiến Vũ ngồi ở ghế sô pha lớn trong phòng khách thở dài. Trước kia chỉ nghĩ Vương Thanh là một viên chức tài giỏi thôi, bây giờ thấy nhà ở và xe của anh, chắc chắn là phi phú tức quý .

Làm bạn với người này được không? Phùng Kiến Vũ lâm vào trầm tư.

Vương Thanh đang bận rộn trong phòng bếp, không chú ý tới vẻ khác thường của cậu. Anh vừa nấu cơm, vừa cẩn thận tránh không dùng phải những thứ mà Phùng Kiến Vũ không thích ăn, nên hoàn toàn chăm chú. Bất quá mời được cậu đến nhà mình làm khách, lại có thể làm bữa trưa cho cậu ăn, anh thực sự vui vẻ. (thê nô *bĩu môi*)

Không tính cha mẹ, Phùng Kiến Vũ là người đầu tiên bước vào nhà anh. Đối với người luôn coi trọng riêng tư cá nhân như Vương Thanh mà nói, mời người ngoài tới nơi cấm địa này là chuyện anh không bao giờ nghĩ đến.

Vậy, ý trung nhân của anh thật sự là cậu sao? Vương Thanh chợt dừng tay, trong lòng thoáng một tia do dự. Giao phó cả đời mình cho người này, liệu có được hay không? (sao thấy anh giống ng' bị gả hơn là Tiểu Vũ em nó vậy trời? o A o Em nó mới là người lo cái này chứ! >”<)

“Có thể ăn được rồi!” Vương Thanh đem ra ba đĩa đồ ăn và một bát canh đặt lên bàn.

“Thật sao? Nhanh thật!” Phùng Kiến Vũ vội vàng nhảy đến bên bàn ăn, nhón tay lấy một miếng sườn bỏ vào miệng.

“Đi rửa tay.” Vương Thanh nhắc cậu.

“Được!” Phùng Kiến Vũ bỏ xương, bay thật nhanh đến chỗ vòi nước rửa tay. “Rửa xong rồi! Ăn thôi!” Vừa nói, cậu vừa cầm đũa gắp lấy gắp để.

Vương Thanh ngồi đối diện, nhìn Phùng Kiến Vũ hồn nhiên ăn uống, liền cảm thấy cậu thật đáng yêu. Anh gắp cho cậu một con tôm thật to, nói. “Thử ăn xem nào.”

“Ưm!” Phùng Kiến Vũ gật đầu, đem thức ăn trên bàn toàn bộ thử một lần, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái. “Rất ngon!”

Vương Thanh không hề đụng đũa, chỉ ngồi nhìn cậu ăn.

“Anh cũng ăn đi chứ!” Đang ăn mà bị người ta nhìn chăm chú cũng thấy không được tự nhiên, Phùng Kiến Vũ ngượng ngùng chà sát khóe miệng, ngây ngô cười: “Nhìn tôi làm gì?”

Vương Thanh không nói gì, bắt đầu cầm đùa ăn cơm.

“Nói thật, tay nghề nấu nướng của anh thật không chê vào đâu được!” Phùng Kiến Vũ lại xới thêm một bát cơm nữa.

Vương Thanh nhún vai, nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi nói: “Lúc trước còn đi học, tôi sống một mình.”

“Thế chắc anh vất vả lắm?”

“Cũng không hẳn, chỉ là ăn đồ ngoài quán không hợp khẩu vị.”

“Ra thế! Thật ra tôi thấy ăn ngoài cũng được mà.”

“Nhưng mà ngày nào cũng ăn thì không chịu nổi.”

Phùng Kiến Vũ gật gật đầu: “Hôm qua phòng tôi tụ tập đi ăn ở nhà hàng Nhật Bản, cũng cảm thấy không hợp khẩu vị.”

Vương Thanh mỉm cười: “Vậy hôm nào đi ăn đồ Nhật chính hiệu nhé?”

“A?” Ánh mắt Phùng Kiến Vũ sáng lên. “Được chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

“A… Hay là thôi đi.” Vui vẻ vừa qua đi, lại nghĩ đến hai người bọn họ thân phận bất đồng, Phùng Kiến Vũ bèn từ chối. Lần này vội vã nhận lời tới chơi nhà Vương Thanh đã đủ thất lễ, cho dù có đi ăn đồ Nhật chính tông, cậu cũng không có đủ tiền trả lại.

“Vì sao? Cậu muốn ăn tôi sẽ đưa cậu đi.” Vương Thanh nghiêm túc nói.

Phùng Kiến Vũ lắc đầu. “Thật sự không cần.”

Không khí trên bàn cơm lập tức trầm mặc, Vương Thanh không rõ vì sao cảm xúc của cậu đột nhiên thay đổi, chỉ còn cách chuyển đề tài sang chuyện khác. Phùng Kiến Vũ cũng nhận thấy mình từ chối người ta hơi đột ngột, liền cố gắng phối hợp nói chuyện với Vương Thanh.

Chính là không biết vì sao, hai người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Ăn cơm xong, Phùng Kiến Vũ tự giác dọn dẹp và rửa bát.

“Không cần rửa đâu.” Vương Thanh đỡ lấy chồng bát đũa trên tay cậu, trực tiếp bỏ vào nước.

“A? Tại sao?” Phùng Kiến Vũ kỳ quái nhìn anh.

“Sẽ có người giúp việc dọn dẹp.”

“Vậy sao!” Phùng Kiến Vũ tắt vòi nước, lấy bát lại đem rửa. “Đã ăn cơm nhà anh, nếu không làm gì đó sẽ ngại lắm.”

“Tiểu Vũ, cậu không cần khách khí như thế.”

“Cứ để tôi rửa đi!” Phùng Kiến Vũ cười cười nhìn anh lấy lòng.

Vừa nhìn thấy nụ cười trẻ con của cậu, Vương Thanh lập tức đầu hàng. Anh xoa đầu cậu, cười nói: “Được rồi, cùng nhau rửa đi!”

Cứ như vậy Phùng Kiến Vũ đứng một bên rửa bát, Vương Thanh đứng bên cạnh lau thật sạch, rất nhanh liền đem đống bát đũa rửa đến sạch bóng.

“Ngày mai người giúp việc nhà tôi sẽ ngạc nhiên lắm.” Vương Thanh nhìn chậu bát đũa được lau rửa sạch như mới cười cười nói.

“Ừ.” Phùng Kiến Vũ gật đầu.

“Có muốn uống gì không?” Vương Thanh cúi đầu nhìn cậu. “Cà phê? Trà? Hay rượu vang?”

“Ngô…” Phùng Kiến Vũ do dự một chút, nghĩ mình nên về đi thôi. Nhưng chính cậu cũng có chút lưu luyến nơi này và Vương Thanh, miệng không kiềm chế được đáp lại. “Cà phê.”

“Được, chờ chút.” Vương Thanh lấy ra túi cà phê. “Chỉ còn Mandheling , được không?”

Phùng Kiến Vũ vội vàng gật đầu. “Tôi không kén chọn.”

Bỏ cà phê vào máy pha, dần dần, hương cà phê thơm tràn ngập khắp phòng. Động tác của Vương Thanh tương đối thành thạo, anh quay lại cười với Phùng Kiến Vũ , nói: “Có thấy nhàm chán không?”

“Không. Nhưng mà…” Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu. “Căn nhà lớn như vậy chỉ có mình anh thôi sao? Cha mẹ anh đâu?”

“A, bọn họ ở nhà chính trên núi Dương Minh. Chỗ này đến công ty tương đối gần nên tôi mới ở.”

“Vậy sao, tức là ngày mai có thể cùng đi?”

“Đương nhiên.” Vương Thanh cười nói.

“A, thiếu chút nữa quên hỏi, hôm trước anh bận gì vậy? Tôi không hề gặp anh nha!”

“Tiểu Vũ, cậu có tìm tôi sao?” Vương Thanh cười khổ một tiếng. “Tôi sang Mỹ có việc, đêm qua mới về.”

Phùng Kiến Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, nói vậy chẳng lẽ hôm qua Vương Thanh vừa trở về liền gọi ngay cho mình sao? “Khó trách gọi muộn như vậy…”

Tiếng cậu nói rất nhỏ, nhưng trong phòng yên tĩnh nên Vương Thanh nghe thấy rõ ràng. “Hôm qua tôi có đến dưới lầu nhà cậu.”

“A?” Phùng Kiến Vũ lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Trong mắt Vương Thanh tràn đầy nghiêm túc khiến Phùng Kiến Vũ có cảm giác khác thường. Đến dưới lầu nhà mình? Anh làm như vậy khiến tim cậu đập mạnh.

Tiếng cà phê sôi trong máy làm cả hai bừng tỉnh, Vương Thanh rót ra hai tách cà phê, đặt vào khay, mang theo cả đường và sữa ra cho Phùng Kiến Vũ .

Bên cửa sổ đặt một bộ bàn ghế mây theo kiểu cổ, ngồi xuống cũng thực thoải mái. Bên ngoài trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu xuống thật khiến lòng người ấm áp.

Phùng Kiến Vũ ngồi trên ghế tựa, lưng ghế thật rộng, đem cả người cậu ôm gọn vào. “Thật thoải mái a!”

Vương Thanh bật cười, hỏi thói quen uống cà phê của Phùng Kiến Vũ , rồi cho thêm đường và sữa vào tách của cậu.

“Thật cứ muốn như vậy, thong thả ngủ một giấc.” Phùng Kiến Vũ thở dài.

“Được, để tôi lấy thảm cho cậu nhé?”

“Không cần đâu, chỉ là tôi thuận miệng nói thôi!” Phùng Kiến Vũ nhận lấy tách cà phê, hít một hơi thật sâu. “Thơm quá!”

Vương Thanh ôn nhu nhìn cậu, cười không nói.

Uống xong, Phùng Kiến Vũ tự nhủ không thể cứ ở lỳ nhà người ta thế này được, liền nói. “Tôi phải về rồi, hôm nay thật cảm ơn anh.”

“Sao có thể cảm ơn suông như vậy?” Vương Thanh chọn mi.

“Vậy…” Phùng Kiến Vũ khó xử. “Làm thế nào đây?” Của biếu là của lo, của cho là của nợ , quả nhiên đúng thế a!

“Lần sau, tôi muốn đến nhà cậu ăn cơm.”

“Cái này, nếu anh không chê.” Phòng cậu thuê rất nhỏ, chỉ mong Vương Thanh sẽ không thất vọng.

“Sẽ không.” Thật thuận lợi hẹn được một dịp, Vương Thanh nhếch khóe miệng. “Vậy ngày mai gặp ở nhà ga.”

“A, được.” Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu, thiếu chút nữa quên mất ngày mai còn phải đi làm. “Vậy tôi đi đây.”

Vương Thanh tiễn Phùng Kiến Vũ ra đến thang máy, lại còn theo cậu xuống dưới lầu. Đi ngang qua phòng bảo vệ, anh còn nói với bảo vệ đây là bạn mình, về sau có thể để Phùng Kiến Vũ trực tiếp lên trên.

Bảo vệ gật đầu, nói rằng nhất định sẽ nhớ kỹ khách quý của Vương tiên sinh.

Phùng Kiến Vũ cảm thấy thực quẫn bách, mặt đỏ bừng theo Vương Thanh ra cửa.

“Tôi về đây, cảm ơn anh hôm nay đã chiêu đãi.” Phùng Kiến Vũ vẫy tay chào Vương Thanh .

Vương Thanh dừng chân, sợ rằng chính anh sẽ nhất thời xúc động đuổi theo cậu về đến tận nhà. Anh xoa đầu cậu, cười nói: “Tiểu Vũ , ngày mai gặp.”

“Ừ, ngày mai gặp.”

***

Ngày hôm sau, Phùng Kiến Vũ rời giường từ sớm.

Hôm qua sau khi về nhà, tâm tình cậu thực HIGH , hơn nữa còn phá lệ thu dọn phòng ở một lượt. Bởi vì Vương Thanh nói sẽ đến nhà làm khách, nếu lúc đó thấy một đống bừa bộn, chẳng phải thực mất mặt sao?

Cho nên cậu làm một trận tổng vệ sinh, bận rộn mất nửa ngày. Đến khi phơi quần áo trên sân thượng, thắt lưng đau đến không đứng thẳng được.

Vội vàng làm qua loa nữa tối, Phùng Kiến Vũ định hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Không biết có phải do uống cà phê ở nhà Vương Thanh hay không, mà đến lúc lên giường cậu không thể nào ngủ được, đến nửa đêm vẫn còn trằn trọc. Lại không ngờ sắc nữ ở cách vách lại bắt đầu lăn qua lăn lại, ván giường kêu kẽo cà kẽo kẹt, còn có tiếng rên rỉ thô tục của đàn ông kèm tiếng ân ân a a của phụ nữ, khiến cậu càng đau đầu.

“Này! Đừng có rên rỉ nữa!” Không thể nhịn được, Phùng Kiến Vũ đập đập vào vách tường.

Cách vách im lặng chưa đầy hai phút, lại tiếp tục ân ân a a.

Phùng Kiến Vũ tức giận giơ chân đạp tưởng, kết quả cậu càng đạp, đối phương làm càng kịch liệt. Thậm chí tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng ngày càng lớn.

“Tổn thọ mất!” Phùng Kiến Vũ tức giận trùm chăn quá đầu. “Một ngày không làm chẳng lẽ chết hay sao! Ngày mai tôi còn phải đi làm!”

Cứ như vậy, tạp âm kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, Phùng Kiến Vũ nằm đếm đến N con cừu liền mơ mơ màng màng ngủ mất. Trước khi ngủ, ý niệm duy nhất còn trong đầu cậu đó là: nhất định phải tiết kiệm tiền dọn nhà!

Bởi vì ngủ không đủ nên sáng ra Phùng Kiến Vũ mang theo một đôi mắt gấu trúc đi làm. Lúc này Vương Thanh đứng chờ ở cửa nhà ga, vừa thấy cậu đến liền quan tâm hỏi han: “Ngủ không đủ?”

“Ngô, đều là tại đại sắc nữ cách vách! Tôi hôm qua làm kịch liệt, muốn hại chết tôi!” Phùng Kiến Vũ ngáp một cái, vẻ mặt uể oải.

“Vậy sao?” Vương Thanh nhíu mày, lập tức nghĩ tới cái gì đâu đâu. “Thật vất vả cậu rồi.”

“Không, không có!” Cảm thấy ở trước mặt Vương Thanh than vãn mấy chuyện không sạch sẽ thế này, Phùng Kiến Vũ đỏ mặt. “Cái kia, lên tàu thôi!”

“Ừ.” Vương Thanh cầm lấy túi của cậu, cùng cậu bước lên tàu.

Trên tàu vô cùng đông đúc, bất quá Phùng Kiến Vũ được Vương Thanh che chở, vẫn chiếm được một khoảng không gian riêng. “Đi tàu điện ngầm cùng anh quả thực rất may mắn.”

“Thật không?” Vương Thanh cười khẽ, dùng cánh tay che chắn cậu khỏi bị xô đẩy.

Phùng Kiến Vũ gật đầu, tuy rằng đàn ông nói vậy thật mất mặt, nhưng chính cậu cũng rất muốn nói cảm giác này với Vương Thanh. “Ở cùng anh, cảm giác rất an toàn.”

Mắt Vương Thanh loan loan, Phùng Kiến Vũ liền nhận ra anh đang cười.

Cảm giác bị nhìn chăm chú khiến sau lưng cậu run lên, Phùng Kiến Vũ làm bộ không để ý nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên một áp phích quảng cáo thu hút sự chú ý của cậu: “Du lịch Hawaii!”

Vương Thanh nhìn theo ánh mắt cậu: “Cậu muốn đi không?”

Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm tờ quảng cáo một lúc, buồn bã lắc đầu. “Tôi không có tiền.”

Vương Thanh định nói tôi đưa cậu đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua cậu cự tuyệt anh đi ăn đồ Nhật, chỉ im lặng không nói.

Bất quá, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đổi đề tài. “Anh vừa từ Mỹ trở về, nước Mỹ có đẹp không?”

Vương Thanh bật cười. “Tôi đi công tác, cũng không phải đi du lịch.”

“Chỉ là đi công tác, thật chẳng thú vị gì.”

“Đúng vậy.” Thực sự không thú vị.

“A…” Phùng Kiến Vũ nghĩ tới lần đó ở căn cứ bí mật của cậu nghe được lời các nhân viên nữ nói chuyện, cười nói: “Tổng giám đốc công ty tôi cũng đi Mỹ đó, không biết hai người có đi chung một chuyến bay không?”

Vương Thanh sửng sốt, rất muốn nói cho Phùng Kiến Vũ anh chính là vị tổng giám đốc kia. Nhưng mà… bây giờ nói liệu có thích hợp? Anh chỉ cười, nói: “Có lẽ thế.”

__________

(1) bình: là một đơn vị đo diện tích trong hệ đo lường cổ Trung Hoa. Tìm một hồi trên gg vs baidu đều ra một đống kết quả. Loạn cả lên vẫn không tìm ra cái nào thỏa đáng. Khi quy đổi ra mét vuông, cái thì quá nhỏ (chỉ khoảng 60m), cái lại quá lớn (đến 2000m lận) không biết đằng nào mà lần. Ai biết về cái này thì góp ý giùm ta nhé ^^~

(2) phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị

(3) Mandheling: Tên một loại cà phê nổi tiếng có xuất xứ từ Sumatra, Indonesia. Tên Mandheling đọc gần giống với Mandailing – tên một dân tộc thiểu số ở vùng Sumatra.

(4) Của biếu là của lo, của cho là của nợ: Bản gốc là Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản (吃人嘴软, 拿人手短– Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn). Nghĩa là hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác đến lúc cần thì phải động chân động tay giúp người ta. Thấy hai câu ý nghĩa tương tự nên ta thay cho nó thuần Việt :D

(5) Mấy chỗ dùng tiếng Anh đều là của tác giả, không phải của editor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com