[2Hoàng] Kẹo
Warning: Sếch🔞!!!
H nhẹ
___________
Sweetie
Trời chiều, Bảo Hoàng cùng với anh hàng xóm Phan Hoàng đang chơi đá banh ở công viên. Vì Phan Hoàng sút mạnh quả banh bay đi xa làm Bảo Hoàng phải chạy đi tìm. Em nhìn xung quanh tìm kiếm, may mà quả banh ở gần chiếc ghế bành dưới gốc cây, cũng gần chỗ em và Phan Hoàng chơi. Vừa đi đến cầm quả banh lên thì một ông chú mặc đồ đen thui kín mít lộ mỗi đôi mắt đứng trước mặt em.
"Cháu ơi, chú có kẹo này ngon lắm nè. Cháu có muốn không?"
Người đàn ông vui vẻ cầm cây kẹo mút đưa ra trước mặt Bảo Hoàng, em ôm quả banh ngơ ngác đứng nhìn. Em thấy lạ, trong ánh nhìn toát lên vẻ nghi ngờ. Nhưng chỉ một lúc thì tầm mắt ấy đã vơi đi sự nghi ngờ mà nhìn về cây kẹo mút đỏ chói kia.
Với đầu óc của một đứa trẻ 5 tuổi thì đương nhiên chúng rất thích kẹo ngọt.
Đôi mắt em tỏa ra hào quang lấp lánh khi nhìn thấy cây kẹo đỏ chói ấy, như vừa nhìn thấy bảo vật quý giá vậy. Em rất muốn ăn thử, chắc hẳn rất ngọt và ngon lắm.
Em không chần chừ mà vui vẻ gật đầu. Một tay ôm quả banh tay còn lại nhận lấy cây kẹo đã được ông chú kia bốc ra.
"Chú còn nhiều kẹo này lắm, cháu có muốn không? Để chú dẫn cháu đi lấy nhé."
Người đàn ông đó cười cười nói, trong lời nói ẩn chứa sự nham hiểm. Bảo Hoàng ngây ngốc nghe thấy vậy liền vui vẻ gật đầu.
Trẻ con mà, biết gì đâu. Chỉ cần kẹo hay thứ gì đó làm nó thích thú là nó đồng ý vô điều kiện. Ranh ma hơn chút thì có vài đứa biết giở trò này nọ, nhưng tiếc thay em lại không thuộc trong top đó.
Em định đưa lưỡi liếm thì thì bị một bàn tay mạnh bạo giựt phắt cây kẹo trong tay em, tay còn lại kéo em đứng sau lưng người đó.
"Xin lỗi chú nhưng hôm nay em ấy ăn kẹo ngọt đủ rồi ạ."
Một đứa trẻ 8 tuổi, dáng hình cao lớn có hơi gầy gò đứng trước chắn em. Phan Hoàng cầm cây kẹo trả lại cho ông chú, anh lịch sự cúi đầu rồi cầm tay Bảo Hoàng kéo đi. Quay về chỗ cũ, anh mới thả tay Bảo Hoàng ra. Anh thở dài cóc một phát lên đầu cậu em.
"Trời ơi bé lợn ngốc này sao mà dại dột vậy em?!"
Bị cóc một phát rõ đâu, Bảo Hoàng đưa tay ôm đầu oan ức.
"Hức! Đau! Sao anh cóc đầu em?"
"Còn không đáng à? Sao lại nhận đồ của người lạ chứ? Lỡ họ làm gì xấu thì sao? Anh mà không tới thì chắc ổng bắt em bán sang Trung Quốc rồi."
"Nhưng sao họ lại làm vậy?"
Bảo Hoàng nghiêng đầu hỏi. Nhìn cái gương mặt ngây ngốc của em làm Phan Hoàng 3 phần bất lực 7 phần như 3 mà đưa tay lên trán thở dài. Anh cúi xuống đặt tay ghì chặt lên vai Bảo Hoàng, gằn giọng nói.
"Bảo Hoàng nghe đây, anh chỉ nói một lần thôi, và em phải nhớ cả đời. Tuyệt đối không được nhận bánh kẹo hoặc bất cứ thứ hay vâng lời đi theo người khác, luôn luôn cảnh giác. Em không thể biết được hôm nay em làm điều này thì ngày mai sẽ như nào. Em đã 5 tuổi rồi, cũng đã có đủ nhận thức để bảo vệ bản thân rồi. Phải luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, nhớ chưa?"
Tuy nói là ngốc nghếch nhưng Bảo Hoàng vẫn hiểu được Phan Hoàng đang nói gì. Em gật đầu giơ ngón cái lên chắc nịt. Phan Hoàng lúc này mới an tâm, anh cười cười đưa tay xoa đầu em.
"Thôi hôm nay chơi đủ rồi, anh dẫn đi mua kẹo ăn rồi mình về nha."
"Không đâu." Bảo Hoàng đáp.
"Sao vậy?" Phan Hoàng thắc mắc.
"Anh Phan Hoàng đã nói là không được nhận kẹo của người khác, luôn phải đề cao cảnh giác. Lỡ anh dụ em rồi bắt cóc thì sao." Bảo Hoàng khoanh tay ngẩng cao đầu dõng dạc nói.
"Tiếp thu nhanh đó cậu bé. Nói vậy thì thôi, anh ăn một mình vậy."
Phan Hoàng khẽ cười chọc ghẹo em, anh giả bộ xoay người rời đi. Bảo Hoàng nghe vậy liền ôm bóng chạy theo sau lưng.
"Này, em giỡn thôi, chờ em với!!!"
.
.
.
*15 năm sau
"Má thằng lợn này, cây kẹo của tao!!!"
Phan Hoàng tức giận đấm vào vai Bảo Hoàng. Anh vừa bóc cây kẹo mút ra thì bị tên lợn nào đó cướp mất. Cả hai giờ đang là sinh viên và học chung trường đại học, 1 đứa sắp ra trường còn 1 đứa đang học năm 2. Hai người vẫn chơi chung với nhau, cách xưng hô tuy có chút thay đổi nhưng họ vẫn thân thiết lắm. Được coi là đôi tri kỉ quý giá, thanh mai trúc mã, đi đâu cũng có nhau, dính nhau như sam. Nhiều lần người ngoài nhìn vào cứ tưởng rằng họ là một cặp đôi.
"Thôi xin lỗi ăng Phan Hoàng, em lỡ mồm đớp hoi mà." Bảo Hoàng đỡ những cú đấm của Phan Hoàng mà đáp.
"Vô tình hay cố ý?"
"Cả hai."
"Mẹ mày, cây kẹo cuối cùng của tao. Trả đây!"
"Trả thì trả, đây."
"Ew! Mày ngậm rồi đưa tao làm gì? Bẩn vãi loz!"
"Mày kêu tao trả cho mày thì tao trả rồi còn gì."
"Đéo phải như này, cút ra!"
"Mày trẻ con thật đấy, có cây kẹo thôi mà cũng dỗi."
Bảo Hoàng để tay thành nắm đấm mà xoáy vào đầu Phan Hoàng như cách mà anh làm với em hồi nhỏ, em bây giờ đã cao hơn nên việc này rất chi dễ dàng. Phan Hoàng nghe thấy thế thì biểu môi giận dỗi đẩy Bảo Hoàng cách một khoảng xa làm em bất lực chả biết nên tạ lỗi sao.
Hai người đi với nhau trong im lặng, một khoảng đường dài nhưng chẳng ai nói gì. Chợt Bảo Hoàng nghĩ gì đó, em lên tiếng phá đi bầu không khí yên tĩnh ấy.
"Muốn tao đền kẹo đúng không?"
"Ừ." Phan Hoàng hờ hững đáp.
"Tao có cây kẹo mút này hay lắm, để cũng 20 năm rồi chưa có ai ăn. Mày muốn thử không?" Bảo Hoàng đẩy vai Phan Hoàng mỉm cười nói.
"Mày tự thử đi. Địt cụ, kẹo để 20 năm hết mẹ hạn rồi sao ăn. Mày tính đầu độc anh à? Anh mày ngố chứ đâu có ngu."
"Tao không tự ăn được. Mà kẹo này nó khác, tao phải chăm kĩ càng lắm mới có được cây kẹo này. Nó đặc biệt hơn hẳn."
"Chắc không? Chứng minh cho tao xem."
"Tao để ở căn hộ rồi, muốn thì qua tao lấy cho. Sao nào? Hay là chê? Thôi không muốn thì khỏi đền ha."
"Có cái đít tao. Đi, giờ luôn."
Chả hiểu sao chỉ vì bị Bảo Hoàng kích động nhẹ bởi một lý do rất chi là vô lý mà Phan Hoàng liền nổi nóng đồng ý. Thế là anh cầm tay em kéo đi thật nhanh về hướng nhà em. Bảo Hoàng mặc cho anh kéo mình, em khẽ nở một nụ cười méo mó nhìn chả mấy tốt đẹp gì.
.
.
.
"Hức...ha...m-mẹ kiếp...Bảo Hoàng...d-dừng lại...a-anh...a ha..." Phan Hoàng khó khăn thốt ra từng chữ.
"Sao lại dừng? Em đang đút kẹo cho anh ăn nè. Ngon chứ nhỉ?"
Bảo Hoàng đưa mặt sát lại gần cạnh mặt Phan Hoàng, em thều thào vào tai anh.
"Ha...k-không...a-anh...không muốn ăn nữa...hức..."
Cả hai đang ở trong phòng ngủ của Bảo Hoàng. Phan Hoàng đang được Bảo Hoàng đút cây kẹo to cứng kia cho chiếc miệng nhỏ bên dưới của anh ăn làm miệng trên không thể nói rõ rành câu từ mà chỉ có thể thở dốc mấp máy kêu a ư.
Phan Hoàng bấu chặt ga giường, trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đã cởi hết nút. Mặt anh ửng đỏ phủ một tầng sương mỏng, đôi mắt thất thần tiết ra nước mắt sinh lý chảy dài hai bên má, trên môi còn dính chút thứ chất lỏng trắng đặc sệt. Người anh uốn cong như con tôm đón nhận từng đợt thúc của cây kẹo to lớn kia, dưới ngực bị em chơi tới ửng đỏ.
Một bên khác Bảo Hoàng đang rất hưởng thụ vui vẻ đút kẹo cho Phan Hoàng ăn. Tay em mần mò xoa nắn bờ ngực của anh. Em vừa đưa đẩy, miệng như sói háu ăn rãi đầy vết ân ái ửng đỏ trên từ cần cổ đến tấm lưng trắng ngần của anh.
Bảo Hoàng dừng lại kéo miệng sát tai anh nói, giọng nói trầm xuống hẳn.
"Đáng ra anh không nên quá tin người như thế chứ. Không nên nhận kẹo hay vâng lời đi theo người khác, luôn phải cảnh giác. À không, là anh lôi em đi mà. Anh đã từng nói với em như thế mà nhỉ, anh Phan Hoàng?"
"Anh vẫn còn trẻ con quá đấy. May mà là em dụ chứ là người khác thì không biết anh bị đưa đi đâu đây."
Dứt lời, Bảo Hoàng thúc mạnh một cái làm Phan Hoàng siết chặt người la lớn. Thứ chất lỏng trắng sệt chảy ra tuôn vào trong anh, vì quá nhiều mà chảy một ít ra khỏi miệng nhỏ đã sưng đỏ. Tưởng chừng như đã xong nhưng không, Bảo Hoàng lật người Phan Hoàng lại và tiếp tục cho ăn.
Tiếng dồn dập va chạm da thịt ngày càng nhanh, tiếng sột soạt của ga giường cùng tiếng ken két của thành giường vang vọng cả căn phòng làm ai nghe vào cũng phải đỏ cả mặt.
Cả người mệt rã rời, bên dưới đau nhói nhưng người kia vẫn hăng hái nên vẫn phải tiếp tục làm Phan Hoàng khóc nấc. Anh vừa gián vừa hận bản thân vì đã quá nóng nảy mà đồng ý một cách mù quáng chỉ vì một cây kẹo.
Chả biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài trời hình như đã chuyển màu. Phan Hoàng vẫn bị Bảo Hoàng đút kẹo ăn. Đúng là cây kẹo này của Bảo Hoàng đặc biệt thật, ăn mãi không hết mà còn khiến cho người ăn mệt rã rời.
Phan Hoàng tự chửi thầm lòng mình. Anh thề tới tận chân trời rằng là sẽ không bao giờ nhận bất cứ cây kẹo nào của Bảo Hoàng cho nữa.
__________
Lần đầu tiên viết sếch, mình viết có hơi dở, thật ra là ngu vl, mong các vị thông cảm ạ.
Cuối tháng bùng lổ, yay!!!
Shirime
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com