Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Qua ô gương chiếu hậu nhỏ, Na Jaemin trầm ngâm trông về căn biệt thự bị bỏ lại, khuất dần và len lẫn đâu đó sau rặng cây tuyết trắng bao phủ. Cứ mỗi giây trôi qua, bánh xe lăn thêm vài vòng, khoảng cách nới thêm đôi mét, mái vòm cao thấp phía sau lại càng trở thành cái gì đó xa xăm và mờ ảo, một sự hiện hữu đáng lãng quên như những tháng ngày buồn chán tưởng không hồi kết thúc. Cậu thật sự hi vọng con đường mình rời khỏi sẽ trở thành đường một chiều không hẹn ngày trở lại, dù vì bất cứ nguyên do nào đi nữa.

Seoul đêm ba mươi tháng mười hai, hay bức họa mùa đông hàm chứa nhiều gam màu tươi nóng. Gần mười triệu con người mải miết bước hết ba trăm sáu mươi tư ngày rệu rã và mỏi mệt, cho nên trước khi manh giấy cuối cùng trên cuốn lịch bị xé đi, họ buộc lòng ép mình phải vui. Dẫu cho sự vụ năm qua thuận buồm xuôi gió hay khó khăn chất chồng lại kéo ùn sang năm mới, dẫu lòng người vì nhiều lẽ mà biến suy muôn hình vạn trạng, lạnh nhạt phôi phai hay ấm lửa tình nồng, chí ít vào thời khắc chuyển giao, đều phải tự nhủ với bản thân ngày mai rồi sẽ khác.

Hai mươi đêm giao thừa đã qua trong cuộc đời Na Jaemin chưa từng mang màu sắc đổi thay. Pháo bắn rực trời bên ngoài ô cửa của những bữa tiệc tất niên triền miên, nơi cậu thà miễn cưỡng trò chuyện với bất kỳ cậu ấm nào khác bị rước theo tới đó, còn hơn là để lọt vào tai những lời chúc tụng lặp đi lặp lại, hoan hỉ đầy thái quá như bản đồng ca nhàm chán của giới thượng lưu. Càng nhiều năm qua đi, càng nhận thức được thế giới quanh mình tạo dựng từ những quy tắc ngầm bước chân vào là phải theo nếu không muốn bị đào thải, Na Jaemin càng chẳng có lý do để oán trách nửa lời, bởi dẫu gì cũng là việc cha mẹ phải làm. Cậu biết trong khi bản thân đang thèm khát lắm, cảm giác gió lạnh ven sông luồn len trên mái đầu trẻ xanh phấp phới, bên tai là bè bạn vui vầy những câu chuyện giản đơn đúng tuổi, thì có những mảnh phận ngoài kia vẫn quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chỉ để ngày tháng tương lai đứng được ở vị trí mình sinh ra đã ở. Giấc mơ của người nọ, lắm lúc lại là cơn ác mộng mà kẻ kia mong hồi sực tỉnh.

Song, đêm nay lại không phải một vòng lặp quỹ đạo như chúng đã từng. Hoặc Na Jaemin vẫn chưa kịp thời xua đuổi dáng vẻ tiều tuỵ đeo bám cậu từ ngày đầu xa anh để thích hợp xuất hiện trong bất kỳ phòng tiệc nào, hoặc bố phần nhiều đã cảm thấy day dứt. Sau những sự chèn ép vô lý mà ông cho rằng đó mới là bài thuốc hiệu quả nhất dung dưỡng cho mầm cây đang lớn, Na Seung Jae phải chăng đã nhận thấy cậu cần một quãng nghỉ vô ưu trước khi tiếp tục mài mòn gót chân trên chặng đường gai góc. Cậu không quan tâm vì lý do nào mình được phép vắng mặt, chỉ biết hướng thẳng trước vô lăng là lối dẫn đến nơi có người đang từng phút đợi mong.

Mười một giờ ba mươi đêm, thang máy vun vút đưa Na Jaemin lần nữa đặt chân lên tầng bảy mươi mốt. Một nơi xa lạ, một dải hành lang vu vơ, một căn chung cư trống chủ, sau một khắc say sưa trong hoan ái liền vươn trỗi trở thành chốn cất giữ tình riêng. Như người ta nói, vạn vật tất thảy đều tồn tại linh hồn, trở nên đa tình là bởi có lòng người ấp ủ.*

"Anh định thuê chỗ này mỗi tuần một lần luôn ấy hả?" Cửa không khoá nhờ thanh chắn kê ngay mép cốt để cậu thuận tiện mở ra, người bên trong đã nóng lòng đợi sẵn từ bao giờ khi Na Jaemin đi vào cùng khoé môi cong cợt trêu vui, "Đã hay ghé vậy, chi bằng mua đứt đứng tên luôn?"

"Nếu đó là điều em thích." Từ trong bóng tối chập choạng, Lee Jeno chậm rãi bước ra, sau lưng là ô cửa rộng thênh. Những mảng sáng lập lòe từ biển hiệu quảng cáo, từ cửa kính văn phòng, từ sao trời miên man như pháo hoa đua nhau bung nở giữa tấm màn nhung đêm, "Mỗi ngày đi học đi làm đều đi từ đây, về cũng về đây, hai mươi tư giờ trọn vẹn bên anh, như vậy có được không?"

Ngây người trong đôi lát, cậu bật cười, bỏ lửng câu bông đùa cùng giày dép vứt loạn bên thềm chạy đến vòng tay ôm anh. Mái tóc xốp mềm vùi vào hõm cổ góc cạnh, hai mắt nhắm nghiền, Na Jaemin thì thầm khe khẽ, tựa hơi thở thoáng qua đầy trĩu nặng chẳng biết trút bầu cùng ai.

"Anh không tưởng tượng được hôm nay em đã nói những gì đâu. Kinh khủng lắm."

"Vậy sao?" Ngón tay xoắn nghịch mấy sợi tóc đang mơn trớn râm ran dưới cằm mình như nhún nhảy theo vũ điệu con tim, Lee Jeno nghiêng đầu, cúi nhìn hàng mi khẽ lay động trên gương mặt nhỏ nhắn. Anh cười hiền, chợt nhận ra mình may mắn hơn biết bao người khác từng đi ngang hay ghé dừng bên cuộc đời cậu, mà chẳng có cơ hội trông thấy Na Jaemin cũng biết đau, biết mệt, biết làm đáy lòng anh nhũn mềm trước dáng vẻ bình sơ, "Thường ngày luật sư Na vẫn rất đáng sợ mà, đến cả anh còn phải thua em một phép."

"Ông ta chắc là tức điên, có lẽ sẽ nghĩ bố xúi em làm vậy." Chậm rãi ngẩng lên nhìn anh, đâu đó trong đáy mắt cậu vẫn còn thấp thoảng gai góc tựa một bản ngã cố hữu hiện hình, nhưng rất nhanh lại tan biến theo làn giọng kéo dài như làm nũng, "Không sao Jeno nhỉ? Yoo Ah vừa nhắn em, thứ tư tuần tới họ sẽ gặp nhau, chỉ không rõ là nơi nào."

"Ừ, em làm tốt rồi." Anh đáp lại bằng chất giọng êm ái như ru, dư vị yêu thương tựa những hạt đường li ti lan nhanh trên đầu lưỡi. Kéo người trong lòng đi tới bàn kính đặt sẵn một chai vang và hai chiếc ly mảnh, Lee Jeno thuần thục khui nắp, lấp đầy khoảng trống giữa lớp thuỷ tinh bằng sắc đỏ đậm thẫm, "Bây giờ hãy tạm gác chuyện đó sang một bên, nhé? Chủ nhà đã nói với anh, đứng trên này ngắm pháo hoa thì tuyệt vời lắm."

Choàng hờ áo măng tô lên đôi vai mảnh đã từng cùng trụi trần ve vuốt, anh bất giác mỉm cười khi cậu nhận lấy ly vang từ tay mình. Rèm voan buộc gọn hai bên, cửa ban công đẩy hé cũng là lúc vô số âm thanh sinh động bên ngoài tràn vào, đánh thức căn phòng thinh lặng sống dậy cùng thế giới rộn vui. Một khúc đón mừng nghe không rõ lời vọng lên từ quảng trường phía xa nào đó, đôi tiếng còi xe dưới trục đường dài rộng mà người kín như nêm, vi vút ngọn gió đùa bỡn cuốn bay những bông tuyết yên ngoan khỏi quỹ đạo gieo mình xuống nhân gian. Tất thảy cùng hòa giọng vào bài ca đếm ngược nơi thánh đường hạnh phúc mà giờ khắc này, không trái tim nào bị coi là kẻ ngoại đạo.

Na Jaemin liếc xuống cổ tay, kim phút cùng kim giây nhảy đều từng nhịp tiến dần về thềm cửa năm mới. Người ta thường chỉ nhận ra sự hiện hữu của thời gian khi sắp sửa đối diện với khoảnh khắc quan trọng, những con số vờn đuổi trên mặt tròn tựa tan hơi thành màn sương lảng bảng khi cậu nhìn sâu vào đôi mắt anh thấp thoáng bóng hình mình. Cảm giác lần đầu chuẩn bị đi qua cột mốc đáng nhớ của cả năm, cùng một người đáng trân trọng cả đời, khiến khoé môi cậu bất chợt reo vui như cành hoa mơ trắng tinh khôi sớm mai thoáng thấy bóng xuân về trên kẽ lá.

Đứng lặng mình, chống khuỷu tay lên thành lan can, Na Jaemin khẽ rướn người lên khi âm thanh lộp bộp bắt đầu chộn rộn bên tai. Những chùm sáng đa sắc tựa muôn vì sao rơi lấp lánh trong đôi cửa sổ tâm hồn, thắp lên ngày dài tháng rộng trải hoa phía trước. Khói pháo thấp thoảng bay lan khắp trời như mây cao vời vợi, xoá nhoà chuyện cũ buồn tủi đã qua. Khung cảnh tuyệt diệu đến ngỡ ngàng trước mắt, Na Jaemin quay sang bên cạnh, lại chỉ thấy Lee Jeno đang chăm chú nhìn mình.

"Chúc mừng năm mới." Đôi ly rượu trên tay khẽ chạm, vang lên tiếng lách cách vui tai, "Anh yêu em, Na Jaemin."

Trên đời vốn có rất nhiều điều kỳ diệu. Giữa muôn kiếp quay vòng suốt hàng triệu năm vạn vật tồn tại, hai người yêu nhau tìm thấy nhau ở cùng một thời điểm, đó là điều kỳ diệu to lớn. Tương lai dẫu còn trải những cuộc bể dâu, hiện tại vẫn có thể cùng nhau ngắm nhìn đất trời hát khúc giao hưởng, đó là điều kỳ diệu dung dị hơn. Bởi ngày ngày vẫn trông thấy người thương, dễ cho rằng ấy là việc hiển nhiên. Vật đổi sao dời, mọi khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau đều đáng được trân trọng, như ngàn viên pha lê chất đầy rương hòm kỉ niệm.

"Chúc mừng năm mới, em yêu anh." Na Jaemin đưa năm ngón chậm rãi luồn vào tay anh ấm nóng, đôi đồng tử trong khiết không một gợn sóng, chỉ còn lại đong đầy yêu thương khó tả thành lời, "Năm nay, năm tới và cả nhiều năm sau nữa, hy vọng chúng ta sẽ luôn bình an."

"Đó là nguyện cầu của em à?" Lee Jeno nghiêng đầu hỏi lại, lạc lối trong khóe miệng cong cong chuyển động theo từng âm tiết đầy mê hoặc. Muôn hoa giăng trên trời, người dấu yêu trước mặt, dẫu có chai mòn đôi tay, anh tự hứa cũng phải nâng niu từng phút giây bên cậu.

"Thực ra, thuở bé đã rất nhiều lần em tưởng tượng, nếu được cho một điều ước, em sẽ ước có thêm trăm nghìn điều nữa." Cậu cụp mắt mỉm cười, tâm hồn bỗng chốc lùi bước thành đứa trẻ vui đùa với những viển vông rất đỗi ngây thơ, "Lòng tham con người mà, chẳng bao giờ là đủ."

"Vậy bây giờ thì sao, không còn muốn làm chủ nhân cây đèn thần nữa hả?"

"Sở dĩ điều ước sinh ra bởi chúng ta luôn muốn mọi việc xung quanh thuận theo ý mình, trở nên hoàn hảo nhất. Người giàu sang nhưng đau khổ sẽ ước được hạnh phúc, người đói khát nhưng vui vẻ sẽ ước được tiền tài. Nhưng anh thấy đấy, ngay từ điểm bắt đầu, mỗi một con đường luôn có rất nhiều ngã rẽ khác nhau, đó là lý do có bao nhiêu điều ước trong tay đi nữa, ta cũng chẳng bao giờ lấp kín được những lỗ hổng chi chít trong cuộc sống này." Hơi thở ấm nóng phả ra một làn khói trắng quấn siết lấy suy tư, cậu dời ánh mắt đến những vì sao hiện rõ khi pháo bông đã ngừng, "Có cố gắng đến đâu, cũng chẳng có gì trên đời là tuyệt đối. Đó là sự thật ta cần phải chấp nhận."

Anh gật gù, thầm lòng công nhận lời cậu nói như chân lý. Dẫu bên ngoài luôn tỏ ra lãnh đạm bình thản, mảnh đất thâm trầm ẩn mình phía trong Na Jaemin vẫn là khu rừng dồi dào những tâm tư sâu sắc, lặng lẽ nép lại chứng kiến mọi sự buồn vui.

"Hạnh phúc là lựa chọn, thành công là ý chí, chỉ có sống chết là không thể thay đổi. Đâu ai biết phút giây nào ta ở bên người khác sẽ là khoảnh khắc cuối cùng ta còn thấy được nhau? Vậy nên, sau tất cả, em chỉ mong anh, mong chúng ta sẽ luôn được yên bình, bởi cuộc đời thì lắm biến cố."

Lặng lẽ nhìn cậu, những âm thanh sau cùng nhỏ dần rồi tắt hẳn tựa chập lửa liu riu trong đêm đông khi mồi củi đã hết, anh biết Na Jaemin đang muốn nhắn nhủ về điều chờ đợi ở phía trước. Cậu nói đúng, cuộc đời thật lắm thử thách, nhưng nếu dừng lại thì đích đến sẽ mãi xa xôi. Đứng một mình dưới ánh nắng vẫn là cô đơn, đan tay trong giông bão mới là có nhau mãn nguyện. Bình an tồn tại trong cõi lòng, khi một mai dẫu kết quả có ra sao, cũng chưa từng hối hận vì cố gắng cho một người xứng đáng.

Trên thế gian không có gì hoàn hảo, nhưng bóng dáng người yêu trong đôi mắt kẻ si tình, chính là định nghĩa của trọn vẹn.




_______________________

* Câu gốc: "Vạn vật có linh, đều đa tình vì con người cả". Trích Ba nghìn năm trước, đoá sen nở trong đêm thanh vắng, tác giả Bạch Lạc Mai.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com