Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Mặc cho giờ kiểm tra đã kết thúc được mươi phút, giảng đường dần thưa thớt học sinh, Na Jaemin vẫn ngồi đó như pho tượng bất di dịch, ngón tay miết quăn góc giấy nhàu. Không có cách nào trấn an những nhịp đập lạc loạn nơi lồng ngực trái then chặt hơi thở căng tức, cậu chẳng lý giải nổi vì sao đúng vào thời khắc quan trọng, từng con chữ tạc sâu trên hằn não bỗng hoá cánh chim bay biến đâu mất.

Tất nhiên, Lee Haechan và Huang Renjun chẳng cần hỏi thêm cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Thường khi hai đứa nó sẽ chạy ngay đến chỗ cậu để so đáp án, nhưng với tình cảnh hiện giờ, e là điểm số bao nhiêu cũng không còn là điều quan trọng.

Bởi Na Jaemin có thể làm sai, nhưng chưa từng để trắng phần dòng đáp án.

Mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó, sau giờ học còn một buổi họp nhóm theo lịch, thật sự hai đứa không muốn để cậu phải nghe thêm mấy tiếng xì xào bàn tán lại một lần nữa hành hạ tâm lý vốn sẵn bất ổn. Lặng thinh đứng bên dãy bàn trống nhìn nhau, cả hai bỗng nhiên cảm thấy chân tay lóng ngóng vô cùng thừa thãi vào lúc này. Vừa muốn buông lời hỏi han mà lại dằn bụng tự hiểu, với lòng tự tôn cao ngất, cậu sẽ chẳng cho phép bản thân chấp nhận sự an ủi đó.

Các thành viên còn lại của nhóm hai bắt đầu xách cặp tiến tới dãy bàn nọ, nhướng mày với Haechan tỏ ý rủ cả ba cùng đi tới phòng họp chung. Như một phản xạ tự nhiên tôi rèn qua nhiều lần từng trải, nó và Renjun lập tức xoay người đứng chắn trước Jaemin, bởi biểu cảm khó nhìn trên gương mặt cậu thật dễ dàng tố cáo điểm bất thường mà cậu chẳng bao giờ muốn người nào trông thấy.

Nhưng Na Jaemin thì vẫn cứ là Na Jaemin.

Năm ngón tay lùa xuyên mấy lọn tóc nâu trầm, cậu đứng phắt dậy, như một nhân cách khác rũ bỏ thẳng thừng con người mới đôi phút trước vẫn mông lung vô định, nhìn sang Haechan và Renjun đang tròn xoe mắt, khoé môi vẽ cong một nụ cười nhàn nhạt. Chuyện xảy ra cũng đã rồi, bây giờ phải ưu tiên suy nghĩ phương án giải quyết hậu quả. Dù sao bài kiểm tra một tuần nữa mới tới thời hạn trả điểm, trong một tuần đó cậu sẽ cố gắng tìm cách ăn nói với bố mình.

Sự lo xa của Haechan và Renjun trở nên không hề thừa thãi bởi khi vừa ngồi chưa ấm chỗ quanh chiếc bàn nhựa dài, mọi người đã bắt đầu xôn xao.

"Đề lần này không khó như mình nghĩ, vẫn còn thừa hẳn năm phút cuối giờ."

"Câu năm đó mình cứ nghĩ là mình nhớ sai rồi, lúc sau tra trong sách mới biết là đúng, may quá."

Với bộ não có tới chín mươi phần trăm là lý trí, Na Jaemin không cho phép bản thân lún quá sâu vào bất kì một vũng lầy nào. Những lời của bạn học trong phòng bây giờ, cậu chỉ nghe một tai rồi truyền ngay sang tai còn lại tống khứ khỏi những gợn tăn xếp chồng nơi tâm trí. Nếu chỉ vậy đã trở nên nao núng thì có lẽ từ đầu đã chẳng tồn tại Na Jaemin gai góc hơn tất thảy.

Nhưng chín mươi phần trăm lý trí thì vẫn còn lại mười phần trăm cảm xúc, mà bằng một cách thần kỳ nào đó, chỉ có Lee Jeno ở phía đối diện kịp thời nắm bắt.

"Ừm, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu phần việc ngày hôm nay thôi nhỉ? Yang Ji Hyun, tôi có thể nói chuyện về vai nhân chứng của cậu một chút không?" Giọng anh dõng dạc vang lên, âm lượng hơi to so với mức cần thiết, dập tắt mọi lời xì xào ở trong phòng. Tuy là nói với bạn học Yang, vậy mà ánh mắt thì lại hướng đến Na Jaemin đầy vẻ thăm dò.

Lee Haechan ngồi cạnh trông thấy, thầm lòng cảm thán nếu đây là chủ đích của anh chứ không phải ngẫu nhiên nói vậy, có lẽ với vai trò bạn thân nhiều năm của Na Jaemin, nó và Huang Renjun coi như mắc nợ lần này. Cậu đã có người lo lắng đến, Haechan cũng chợt nhớ còn đó đống vò tơ của riêng mình. Nôn nóng lôi điện thoại từ ngăn cặp ra, song đáp lại vô vàn mong mỏi trong đôi mắt tựa bầu trời hy vọng, thông báo tin nhắn chưa đọc vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.

Ném chiếc điện thoại màu xám bạc lên bàn, ngán ngẩm đến mức úp cả màn hình xuống, Haechan không hiểu vì sao bản thân lại phải sốt sắng đến thế về một chuyện quá đỗi thông thường mà mọi cặp đôi đều sớm phải quen thuộc. Vừa chờ đợi mà lại vừa trốn tránh chẳng muốn đối diện, nó tự hỏi người cách mình qua một lớp kính mỏng liệu có mảy may chút cảm giác hồi hộp nào như nó hay không.

Có lẽ chuyện tình bốn năm của Lee Haechan sẽ phải để sáu tiếng cuối cùng này kết luận rồi.

Ở phía đối diện, Lee Jeno đang cố hết sức tập trung phối hợp với nhân chứng thứ hai là bạn học Yang. Nói là cố hết sức, bởi sự chú ý của anh vẫn cứ luẩn quẩn bên từng ánh mắt cử chỉ phía Na Jaemin suốt những phút vừa rồi. Quan sát thấy cậu sau một cuộc điện thoại đổ tới, rõ ràng sắc mặt điềm tĩnh lúc trước đã hoàn toàn khác đổi.

"Công tố viên, cậu có đang nghe tôi nói không vậy?"

Yang Ji Hyun nhìn Lee Jeno, một chút khó hiểu cùng bất bình đan xen trong ánh mắt. Mới tiếng trước chính công tố viên vừa nhắc nhở mọi người phải tập trung vào phần việc hôm nay, mà bây giờ hồn đang lãng đãng phương nào thì chẳng ai biết được. Cho rằng chiếc điện thoại xám bạc của anh đang đặt trên bàn chính là nguyên nhân chi phối, cô đẩy nó ra phía xa, úp màn hình xuống đầy bực bội.

Lee Jeno bị đánh động mới giật mình quay lại, đang định mở miệng phân bua thì Na Jaemin trước mặt đã đứng lên cúi đầu chào mọi người.

"Xin lỗi, hôm nay tôi có chút chuyện gia đình phải về trước, nhưng đảm bảo tiến độ công việc sẽ không bị ảnh hưởng."

Kim ngắn đồng hồ mới hoàn thành chặng quay tới con số bảy, không chỉ Lee Haechan hay Huang Renjun, mà tất cả đều mang chung ánh mắt bất ngờ hướng về phía cậu. Na Jaemin chẳng còn thời gian để phân giải đôi điều hay nán lại thêm chút nữa, chỉ gật đầu nhẹ trước khi cất bước rời khỏi.

Bởi chính cậu cũng không lường đoán được lý do vì sao đột nhiên bố lại trực tiếp gọi điện thoại nói phải về nhà ngay. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, nếu có việc gì phát sinh ngoài kế hoạch, ông bao giờ cũng thông báo cho Jung Jaehyun hoặc Lee Taeyong để chuyển lời tới cậu. Ngồi trên ghế bọc da nhẵn như nướng mình trong cảm giác bồn chồn cào cấu thành ruột, vị trí người lái lại chẳng phải Lee Taeyong, là viên thư ký chạy việc cho bố mà cậu chỉ mang máng nhớ mặt. Cung đường về nhà mọi lần ngắn ngủi là thế, hôm nay bỗng dưng dài hơn cả một vòng quay quỹ đạo. Linh tính mách bảo đây chẳng phải là chuyện tích cực gì, nỗi niềm lo lắng đã đóng khung thành hình trong đôi mắt xen cài nhiều suy tư phức nhiễu.

Na Jaemin vừa bước vào nhà liền chạy thẳng lên thư phòng, câu chào chiếu lệ của cô người làm mới thốt ra được một nửa đã chẳng thấy bóng dáng cậu chủ đâu.

"Bố gọi con chắc là có chuyện gì gấp ạ?" Chỉ vừa kịp điều chỉnh lại nhịp thở của mình bởi không muốn bố nhận ra quá rõ trạng thái rối trí đang trổ nét trên gương mặt căng thẳng, Na Jaemin tiến tới bàn làm việc nơi ông đang cặm cụi viết lách, không hề ngẩng lên nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

"Để trắng một câu hỏi trong bài kiểm tra hôm nay, con nghĩ con sẽ được bao nhiêu điểm?"

Một luồng điện chạy dọc sống lưng, giật ngược lông tơ kẽ tóc trên người dựng đứng. Cậu lập tức cứng họng, bởi chưa từng nói về việc có bài kiểm tra định kỳ này, càng khó hiểu hơn là kết quả còn chưa cầm trên tay, vì lý do gì bố lại biết chuyện sớm như vậy, hơn nữa còn nắm rõ tờ đáp án của cậu trông ra làm sao.

"Con hài lòng với lái xe hôm nay chứ?" Ông tiếp tục, ngữ điệu chẳng xen lẫn nhiễu nhương như nốt nhạc nặng nề giáng xuống cây piano hợp âm trầm gắt, "Từ giờ không cần thiết phải đến phòng tự học nữa, như vậy có lẽ là đủ rồi."

Toàn bộ các sợi cơ đang vận hành thân thể căng tức đều như siết vặn lại, ánh mắt đờ đẫn nổi lên những dây rễ hằn đỏ, khóe miệng run run trên khuôn mặt đang cúi gằm. Lực cả cơ thể dồn lại hai cổ tay lúc này đã nổi đầy những lằn gân và huyết mạch, tạo thành một nắm đấm chặt cứng.

Lần đầu tiên kể từ khi đủ lớn nhận thức được cuộc sống mang tên mình thuộc về bàn tay ai, Na Jaemin khuỵu từng bên chân xuống quỳ gối trước Na Seung Jae, chấp nhận dìm ngạt lòng tự trọng mà cậu luôn ưu tiên đặt lên hàng đầu.

"Bố." Bộ dạng của con trai trước mặt khiến người đàn ông quyền lực cau mày, "Con có thể chịu bất cứ hình phạt nào, con sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào, chỉ xin bố, đây là hậu quả do con gây ra, xin bố đừng trút giận lên anh."

Chất giọng khẩn thiết cầu xin đến vậy của Na Jaemin, chính xác là chỉ mình ông mới có thể lôi ra được từ cuống họng. Trong một giây thoáng qua ngắn ngủi, dường như ánh mắt bố nhìn con trai đã có chút mủi lòng, nhưng ngay sau đó liền trở lại làm một khối đá lạnh tanh không phức cảm.

"Chỉ vì việc như vậy mà con để mình trở nên thế này, ta thật sự đã nuông chiều con tới mức đó rồi hay sao? Đã bao nhiêu lần ta nói với con, tuyệt đối không thể để cảm xúc chi phối hành động. Chuyện của Jaehyun đã quá muộn rồi, con đừng mất công vô ích, lo chấn chỉnh lại bản thân đi thì hơn!"

"Bố thấy mình là người ngoài với con sao?"

Cậu đường đột đứng dậy ngắt lời. Hai chữ người ngoài oang oang giữa bốn bức tường trắng, dội vào tầng đáy sâu thẳm trong ổ lòng một cảm giác chát đắng. Thính giác càng chẳng thể đón nhận thêm câu chữ lạnh lùng, giới hạn cuối cùng đồng loạt lìa đứt như sợi dây căng kéo suốt khoảng thời gian dài đã hết sức chịu đựng.

"Vậy thì con cũng nói để người biết, chủ tịch Na. Con sinh ra là một con người, chứ không phải một cái máy hoàn hảo. Con tự ý thức được bản thân con đã cố gắng hết sức, chẳng có gì con phải nuối tiếc."

Gạt phăng đi vẻ cầu cạnh mà cậu thật thấy nực cười vì đã thể hiện ra, Na Jaemin gằn xuống từng từ.

"Điều duy nhất khiến con thật sự thấy hổ thẹn, đó là đã ngu ngốc tự huyễn hoặc bản thân mình rằng cứ cố gắng như vậy rồi bố cũng sẽ nhận ra. Người thật sự không có lấy một giới hạn nào cả."

Quay gót một mạch ra ngoài, trước khi bước đi còn đóng cửa một cái mạnh tới mức suy lay tất cả các bản lề trong ngôi nhà rộng lớn cũng phải rung chuyển theo, Na Jaemin bỏ lại bố mình cùng sự ngỡ ngàng trong căn phòng lạnh lẽo giữa đêm hè bối bức.

Những lời vừa rồi nói ra, đến nửa chữ cậu cũng không hối hận.






_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com