Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những giọt nước mắt...

Có bao giờ bạn ngồi trong xe, hay ở một góc khuất nào đó - chỉ mình bạn... nghe một giai điệu buồn và rồi đột nhiên bạn... khóc?

Những giọt nước mắt ko biết từ lúc nào lại như muốn tuôn trào. Có phải do một bản nhạc buồn nào đó đã khơi dậy một ký ức nào đó bên trong bạn. Mặc dù có đôi lúc bạn không hiểu được lời bài hát nhưng những âm thanh du dương đó không thể khiến bạn cầm được những giọt nước mắt ấy. Những giọt nước mắt mà chỉ khi bạn ở một mình , chỉ khi ở một ko gian tĩnh lặng , chỉ khi bạn đối diện vs chính mình thì những giọt nước mắt ấy mới lén rơi ra khỏi khóe mi của bạn.

Có những lúc bạn cảm nhận được một cảm giác nhói ở lồng ngực như đột nhiên có một luồng điện chạy qua. Ko phải vì kết thúc một mối tình sâu đậm với người bạn yêu, cũng ko fai vì chia xa một ai đó, cũng ko fai vì một sự đau khổ dằn vặt. Chỉ là đột nhiên cái cảm giác đó xuất hiện, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, rồi bạn bật khóc như một đứa trẻ, cứ thế mà khóc, ko thể ngăn được cảm xúc. Rồi những giọt nước mắt ấy cũng lặng lẽ tan biến, để lại cho bạn một khoảng trống ko thể diễn tả thành lời. Nhưng có đôi lúc những giọt nước mắt ấy lại đột ngột dừng lại khi bạn vô tình bắt gặp một ai đó đang đứng trước mặt bạn hoặc bạn cảm nhận được ai đó đang dần tiến tới mình. Cảm xúc ấy cứ như một cái công tắt, khi bạn tắt cái công tắc ấy đi thì những giọt nước mắt ấy cũng ko còn nữa. Và cứ thế bạn lại chọn cho mình một chế độ bình thản, tươi cười bước đi hoặc cũng có thể là một chế độ lạnh lùng nhưng vẫn thể hiện tâm trạng bình thường như chưa từng có gì xảy ra.

Và rồi mỗi ngày trôi qua , bạn cứ thế âm thầm lặng lẽ đối diện với nó, đối diện với cảm xúc đó.

Bạn có cả trăm người bạn, có cả chục mối quan hệ, bạn luôn hòa đồng với mọi người , trong bất kì cuộc chơi nào bạn cũng bảo đảm có thể đem đến cho mọi người cuộc vui trọn vẹn nhất. Mọi người tìm đến bạn những lúc họ cần một ai đó chia sẻ, một ai đó cho họ lời khuyên, một ai đó họ có thể tâm sự những lời thầm kín nhất và bạn là người luôn sẵn sàng ở đó lắng nghe , cảm nhận và cho họ những lời khuyên, những lời chia sẻ chân thành nhất từ những trải nghiệm mà bạn đã tự vượt qua bằng chính bản thân bạn. Sau những cuộc trò chuyện bạn cảm thấy vui vì bạn nhận được những lời cảm ơn từ họ, bạn vui vì biết mình đã truyền được nguồn năng lượng tích cực để giúp họ vực dậy trong những lúc tăm tối nhất. Thế nhưng khi bạn rơi vào những lúc tăm tối đó, bạn chỉ muốn 1 mình đối diện với nó. Bạn ko muốn chia sẻ nó với bất kì ai, bạn ko muốn thể hiện tâm trạng đó với bất cứ ai, bạn ko muốn ai thấy bạn rơi vào những lúc tồi tê như thế và cứ thế bạn tự mình đối diện , chiến đấu với nó. Bởi vì bạn biết rồi bạn sẽ ổn, bạn biết mình sẽ tự vượt qua nó, bạn biết bạn sẽ phải tiếp tục bước tiếp và vì bạn biết chính bạn sẽ biết cách tự chữa lành cho bản thân mình.

Nhưng... có đôi lúc bạn cần... bạn cần một ai đó, bạn cần một người , bạn cần một bờ vai , bạn cần một sự mềm yếu, bạn cần một chút yếu lòng, bạn cần một hơi ấm, bạn cần một nơi, một nơi mà bạn có thể một lần được gục ngã.

Một người mà chỉ cần ở đó cho bạn dựa vào, một người mà bạn ko cần phải nói điều gì, chỉ cần họ nhìn vào ánh mắt bạn, họ cũng cảm được cơn giông bão trong lòng bạn. Một người mà sự dịu dàng của họ, hơi ấm mà họ đem lại cũng đủ để làm tan biến đi cơn bão lòng ấy . Một người có thể đem đến cho bạn sự bình yên như chính bản thân bạn đem đến cho họ.

Bạn là người không thích xem những phim tình cảm sướt mướt, ủy mị, ụy lụy. Cũng ko thích xem những chương trình hẹn hò. Cũng ko thích xem những phim đấu đá tranh giành để có được tình cảm từ một ai đó. Đó là những thể loại không bao giờ nằm trong danh sách xem của bạn. Nhưng những thể loại phim tình cảm nhẹ nhàng, dịu dàng , nữ chính là một người độc lập, mạnh mẽ , quyết đoán, ko tranh giành , ko đấu đá, ko ụy lụy. Cô ấy thu hút chứ ko theo đuổi . Cô ấy thông minh , tài giỏi nhưng ko tự cao. Dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Cô ấy tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình, cô ấy ko phụ thuộc vào bất cứ ai và cũng không ai ngăn được những gì cô ấy muốn. Những gì cô ấy muốn cô ấy sẽ tự tìm cách đạt được bằng chính năng lực của mình, ko nhờ vả, ko cầu xin, ko cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Cô ấy đơn giản, ko cầu kì nhưng lại toát lên một nét thần thái nổi bật . Vẻ đẹp cũng ko cần quá xuất sắc, nhưng nét dịu dàng ấy lại tỏa ra 1 nguồn năng lượng khiến ai cũng muốn ngước nhìn ( ồ nhưng trong phim thì thường là những diễn viên hoàn hảo về mọi mặt, thật ra bản thân bạn vẫn muốn được như vậy đấy, ngoài đời vẫn sẽ có những cô gái như vậy. Nhưng bạn biết cũng có những cô gái ko theo đuổi một sự hoàn hảo, cô ấy sẽ biết cách chấp nhận những điều ko hoàn hảo của mình , cô ấy nuôi dưỡng nét đẹp ấy từ bên trong, bởi vì cô ấy biết trên đời này ko có gì là hoàn hảo, sự hoàn hảo đôi khi đến từ những điều ko hoàn hảo và đó mới chính là nét đẹp thuần khiết mà ko fai ai cũng sở hữu được).

Và những bộ phim ấy lại khiến bạn đắm chìm vào nhân vật ấy ko thể rời mắt, cứ như thể bạn đang xem chính mình ở hiện tại hoặc cũng là hình tượng mà bạn muốn theo đuổi trong tương lai. Nhưng có một bộ phim nào mà chỉ có mỗi một nhân vật nữ chính đúng ko? Dù nữ chính có mạnh mẽ, độc lập như thế nào thì cô ấy cũng sẽ cần một mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình. Có thể cô ấy nghĩ cô ấy sẽ không cần , vì tự bản thân cô ấy có thể gánh vác cuộc đời mình, cô ấy mạnh mẽ và quyết đoán đến mức có thể bất cần, nhưng thực tế chỉ có cô ấy là người biết rõ bản thân mình đã từng trải qua điều gì , điều gì đã khiến cô ấy trở nên độc lập và mạnh mẽ như thế. Cô ấy cũng đã từng trải qua những khoảng thời gian tồi tệ, những khoảng thời gian nông nỗi, bốc đồng. Những lúc thất bại, những lúc vấp ngã, những lúc đau khổ mà chỉ mình cô ấy gánh chịu. Có những lúc cô ấy muốn bỏ cuộc, có những lúc cô ấy phải đấu tranh giữa việc bước tiêp và dừng lại. Có những lúc tâm trạng của cô ấy trống rỗng , mệt mỏi, rất muốn bước tiếp nhưng lại ko biết bước như thế nào, chọn con đường nào để đi, đi rồi có quay lại được ko, và nếu đi sai, liệu có còn kịp quay về ko? Và nếu đi sai thì fai vấp ngã bao nhiêu lần, bước sai bao nhiêu ngã mới đi đến được con đường mình muốn đi?

Có những lúc cô ấy tự tin rạng ngời, có những lúc cô ấy cảm thấy thất vọng và nghi ngờ về bản thân mình như thể có rất nhiều con người và tính cách đang chiến đấu bên trong cô ấy.

Cô ấy âm thầm nỗ lực mỗi ngày, rồi sau đó lại cảm thấy chơi vơi, lạc lõng.

Cứ thế cô ấy vấp ngã rồi đứng dậy. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm.

Thế rồi cũng có một người xuất hiện và cảm được những gì cô ấy từng trải qua. Người ấy nhẹ nhàng , ấm áp, cứ thế âm thầm quan tâm, chăm sóc , ở bên cô ấy. Ko đòi hỏi , ko ràng buộc, ko vội vã. Chầm chậm chiếm lấy trái tim của cô ấy. Nhưng cô ấy lại sợ, sợ mình yêu, vì khi yêu , tình yêu khiến con người trở nên yếu đuối. Cô ấy sợ mình sẽ ko còn lý trí, cô ấy sợ cảm giác chia ly và đau khổ. Một con người dù có lý trí đến mấy thì khi yêu sẽ có những giây phút bị trái tim đánh bại.

Thế nhưng cô ấy đã để cho trái tim mình được yêu một lần nữa. Và cuộc gặp gỡ này chính là thành quả cho sự trưởng thành trong đơn độc của cô ấy trong suốt thời gian qua. Cô ấy xứng đáng có được những gì thuộc về cô ấy, ko tranh giành, ko truy cầu, ko tìm kiếm. không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, cô ấy đã tìm được một nơi, một chỗ dựa tinh thần mà ở đó cô ấy được là chính mình.

...Và rồi, giữa những dòng đời vội vã, bạn chợt nhận ra:

Có những giọt nước mắt không cần lý do, có những nỗi buồn không thể đặt tên, và có những yêu thương không cần lời. Bạn đã một mình bước qua cơn giông bão, đã tự mình chữa lành những vết nứt trong tâm hồn, đã học cách mỉm cười khi lòng đầy bão tố.

Nhưng sâu thẳm bên trong tâm hồn ấy, bạn vẫn mong một ngày nào đó, sẽ có một người không cần bạn phải giải thích, không đòi hỏi bạn phải mạnh mẽ, không bắt bạn phải giấu đi những giọt nước mắt. Một người chỉ cần ngồi im lặng bên bạn, nắm lấy tay bạn khi bạn run rẩy, và thầm thì: "Cứ khóc đi, mình ở đây rồi."

Có lẽ tình yêu đẹp nhất không phải là thứ ồn ào, mãnh liệt, mà là sự dịu dàng đủ để thấu hiểu những khoảng lặng trong nhau. Khi hai tâm hồn đơn độc tìm thấy nhau, họ không cần phải vội vàng ghép lại thành một—họ chỉ cần thấy nhau, như hai ngọn đèn giữa đêm, tự động tỏa sáng mà không cần cố gắng.

Bởi vì cuối cùng, khi bạn đã học được cách yêu thương và chăm sóc bản thân, khi bạn đã trở thành một người trọn vẹn trong sự đơn độc, thì tình yêu đến sẽ không phải là sự cứu rỗi hay sự phụ thuộc, mà là sự chia sẻ, là sự cộng hưởng giữa hai tâm hồn đã học được cách tỏa sáng riêng mình.

Bạn sẽ không còn phải cố gắng kiềm nén và âm thầm đánh rơi những giọt lệ ấy một mình trong xe nữa. Bởi vì người ấy sẽ không hỏi "Sao em khóc?", mà sẽ hôn lên những giọt nước mắt ấy và nói: "Anh biết. Anh hiểu."

Và khi ấy, bạn mới nhận ra:

Trái tim mình đã yêu bằng tất cả sự can đảm của một người từng yêu sâu đậm, từng bị tổn thương, từng sợ hãi yêu thương, từng tự chữa lành và bây giờ, một lần nữa trái tim ấy đã sẵn sàng cho một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình mà ở đó trái tim ấy sẽ yêu bằng tất cả những sự trưởng thành, ở nơi mà hai tâm hồn không cần phải vội vàng ghép lại thành một, mà chỉ cần thấy nhau là đã hiểu – như những mảnh ghép của cùng một vũ trụ, tự khắc tìm về.

Nó sẽ yêu không phải bằng sự bồng bột của tuổi trẻ, mà bằng thứ tình yêu đã được lọc qua những vết nứt: dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, biết cách lắng nghe những điều chưa nói và trân trọng những khoảng lặng.

Bởi trái tim từng tự chữa lành những vết nứt của chính nó bao giờ cũng yêu khác.

Nó không đòi hỏi những lời hứa xa vời, không tô vẽ bằng những kỳ vọng không thực. Không ràng buộc, không khiển trách. Cũng không dựa vào những thứ vật chất xa xỉ. Nó yêu bằng sự dung hoà, yêu bằng sự trải nghiệm – thứ tình yêu không cần phải chứng minh, chỉ cần tồn tại, như hơi thở, như nhịp đập.

Và khi hai tâm hồn đã trải qua hành trình đơn độc của riêng mình gặp nhau, họ sẽ hiểu rằng:

'Tình yêu đẹp nhất không phải là thứ cứu rỗi ta khỏi nỗi cô đơn, mà là thứ khiến ta can đảm ôm lấy nỗi cô đơn của nhau.

Và lần này, trái tim ấy sẽ không còn chạy trốn khi tình yêu gõ cửa. Nó sẽ mở ra, như một đóa hoa vừa chịu qua mùa đông, biết rằng mình xứng đáng được nở rộ dưới ánh mặt trời."

P/s: Cảm ơn những giọt nước mắt— những giọt nước mắt ấy nhắc bản thân mỗi người rằng trái tim ấy vẫn còn biết rung động, vẫn còn đủ mềm yếu để được yêu thương.

(Viết cho những lần bạn cố gắng giấu đi sự yếu đuối để rồi lặng lẹ khóc 1 mình. Những lần bạn tự âm thầm lau những giọt nước mắt ... và cho những ngày tháng sau này, khi có ai đó sẽ ở bên và lau nước mắt thay bạn.)

Và những giọt nước mắt ấy, chính là những giọt nước mắt hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com