Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương1:Căn Nhà Không Cửa Sổ

Chương 1: Căn Nhà Không Cửa Sổ

Evelyn hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại cái rùng mình khi cánh cửa sắt rèn nặng nề kêu kẽo kẹt đóng lại sau lưng cô. Mùi lá khô ẩm mục và đất ẩm xộc thẳng vào mũi, hòa cùng chút hương gỗ mục cũ kỹ phảng phất từ đâu đó. Chiếc taxi đã khuất dạng sau con đường mòn phủ đầy tán cây cổ thụ rậm rạp, bỏ lại cô một mình trước cổng biệt thự Heelshire. Một sự biệt lập gần như hoàn hảo. Đúng như những gì cô tìm kiếm.

Cú sốc gia đình. Cái cụm từ ấy cứ lởn vởn trong đầu Evelyn như một con ruồi vo ve khó chịu. Nó đẩy cô rời xa thành phố ồn ào, rời xa những ánh mắt tò mò và những lời thì thầm thương hại. Cô muốn một nơi thật xa, thật yên tĩnh, nơi cô có thể chôn vùi quá khứ và bắt đầu lại. Công việc bảo mẫu tại biệt thự Heelshire, dù nghe có vẻ kỳ lạ, lại là lối thoát hoàn hảo.

Ít nhất là theo Evelyn nghĩ
biệt thự hiện ra trước mắt cô như một bức tranh cũ kỹ, ảm đạm. Những bức tường đá xám bị thời gian bào mòn, những ô cửa sổ kính mờ đục nhìn ra khu vườn rậm rạp. Dây thường xuân leo kín một phần mặt tiền, tạo nên một vẻ ma mị, bí ẩn. Evelyn liếc nhìn lên những ô cửa sổ tầng trên, chúng dường như tối tăm hơn bình thường, như thể chúng không bao giờ đón nhận ánh sáng mặt trời.
Cô nhấc vali lên, bước chân theo lối đi lát đá rêu phong, tiếng giày khẽ khàng phá vỡ sự tĩnh mịch bao trùm. Không một tiếng chim, không một âm thanh của sự sống, chỉ có tiếng gió khẽ rít qua kẽ lá và tiếng lá khô sột soạt dưới chân.

Một người phụ nữ già gầy gò, mái tóc bạc búi cao gọn gàng, khuôn mặt khắc khổ nhưng đôi mắt ánh lên vẻ hiền lành pha chút mệt mỏi, đã chờ sẵn ở bậc thềm. Bà ấy là bà Heelshire. Dù đã có tuổi, bà vẫn đứng thẳng lưng một cách trang nghiêm.
"Chào mừng, Evelyn," giọng bà cụ khẽ khàng, gần như thì thầm, nhưng lại mang một sự trang trọng lạ lùng. "Chắc cháu đã mệt rồi sau chuyến đi dài."
Evelyn mỉm cười nhẹ, cố gắng che giấu sự bất an len lỏi trong lòng. "Cháu không sao ạ. Cảm ơn bà đã đón cháu."
Ông Heelshire, một người đàn ông lớn tuổi hơn, râu tóc bạc phơ và đôi mắt mệt mỏi, bước ra từ trong nhà. Ông ấy mang theo một sự u sầu cố hữu, như thể gánh nặng của thế giới đè nặng lên đôi vai gầy guộc. "Mời cháu vào. Chúng ta đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi."

Bước vào trong, Evelyn cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo phả vào mặt, không phải cái lạnh của gió mà là cái lạnh của sự cũ kỹ, của thời gian ngừng đọng.
Những đồ nội thất gỗ sẫm màu, những bức tranh cổ kính phủ bụi, và không gian rộng lớn, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Mùi ẩm mốc và hương hoa khô thoang thoảng tạo nên một sự kết hợp khó tả, vừa u uẩn vừa quen thuộc. Ánh sáng từ những khung cửa sổ lớn bị chặn bởi những tấm rèm nhung dày, khiến căn nhà luôn chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo, nhập nhoạng.

Sau khi cất vali và được dẫn đến căn phòng của mình - một căn phòng rộng rãi, với chiếc giường bốn cọc đầy vẻ cổ điển và cửa sổ nhìn ra khu vườn - Evelyn được mời xuống phòng khách. Bà Heelshire rót cho cô một tách trà nóng, hương thơm thảo mộc dịu nhẹ lan tỏa trong không khí, xoa dịu phần nào sự căng thẳng của cô.
"Cháu biết lý do cháu đến đây, phải không Evelyn?" Ông Heelshire lên tiếng, giọng nói trầm và chậm rãi, nhưng lại chứa đựng một nỗi niềm khó tả. "Cháu sẽ là bảo mẫu cho Nora."
Evelyn gật đầu. Cô đã được thông báo qua điện thoại về "đứa trẻ" đặc biệt này, nhưng cô vẫn không khỏi tò mò. Liệu đây có phải là một đứa trẻ có bệnh lý đặc biệt nào đó không? Hay là một đứa trẻ quá nhút nhát và sống nội tâm?

Bà Heelshire mỉm cười nhẹ, nụ cười ấy ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm mà Evelyn không thể giải thích. "Nora... là một cô bé đặc biệt. Cháu sẽ sớm yêu quý con bé thôi." Bà rời khỏi chiếc ghế bành, bước đến một góc phòng nơi một chiếc ghế sofa bọc nhung cũ kỹ đặt cạnh lò sưởi đã tắt lửa từ lâu.

Và rồi, trong một khoảnh khắc mà Evelyn không thể nào quên, bà Heelshire khẽ vuốt ve một con búp bê sứ ngồi yên vị trên chiếc ghế đó. Đó là một con búp bê nữ, kích thước như một đứa trẻ tám tuổi, với đôi mắt xanh biếc to tròn, sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Mái tóc bằng sứ được tạo hình tỉ mỉ, mặc một chiếc váy ren trắng tinh khôi.
Evelyn giật mình. Cô đã mong đợi một đứa trẻ thật, một con người bằng xương bằng thịt, không phải một con búp bê. Cô phải cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt bình thản.

"Đây là Nora," bà Heelshire thì thầm, giọng đầy trìu mến, ôm con búp bê vào lòng như thể đó là đứa con ruột thịt. "Con bé sẽ là trách nhiệm của cháu." Bà khẽ lắc lư con búp bê, như ru một đứa trẻ đang ngủ.

Evelyn cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù trong lòng cô đang dâng lên một cảm giác bất an khó tả. "Cháu... cháu hiểu rồi ạ." Cô không biết nên nói gì hơn. Đây là một trò đùa, hay là một sự thật điên rồ?

Ông Heelshire đặt lên bàn một danh sách dài, được viết bằng chữ viết tay cổ kính, có vẻ đã ố vàng theo thời gian. "Đây là những quy tắc để chăm sóc Nora. Rất quan trọng. Cháu phải tuân thủ nghiêm ngặt."
Evelyn cầm lấy tờ giấy. Danh sách đó bao gồm những điều khoản kỳ lạ đến nực cười: "Không bao giờ để Nora một mình", "Luôn đọc truyện cho Nora trước khi ngủ", "Không bao giờ che mặt Nora", "Cho Nora ăn đúng giờ"... Như thể nó là một đứa trẻ sống, một đứa trẻ cần được chăm sóc từng li từng tí.

Evelyn liếc nhìn sang Nora, con búp bê vẫn ngồi im lìm trên tay bà Heelshire, đôi mắt sứ vô hồn nhìn thẳng về phía cô.
Đêm đầu tiên tại biệt thự, Evelyn trằn trọc không ngủ được. Tiếng gió rít qua khe cửa sổ cũ kỹ, tiếng cành cây cổ thụ cọ vào tường, và đôi lúc, cô như nghe thấy những tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng của một ai đó đang nói chuyện rất khẽ, vọng lại từ bức tường gần giường cô.

Nó không phải là một tiếng động rõ ràng, mà là một cảm giác, một sự rung động mơ hồ trong không khí. Cô vươn tay bật đèn ngủ, ánh sáng vàng yếu ớt xua đi phần nào bóng tối, nhưng lại càng làm nổi bật những cái bóng đổ dài trên tường. Chắc là do mệt mỏi thôi, cô tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Hoặc có lẽ, biệt thự này quá rộng lớn và cổ kính, khiến âm thanh dễ dàng bị vọng lại theo những cách kỳ lạ.

Cô không biết rằng, trong bóng tối sâu thẳm của bức tường, một đôi mắt đen láy đang dõi theo cô, tràn ngập sự tò mò và một thứ tình cảm chiếm hữu vừa mới nảy nở. Một đôi môi khẽ cong lên trong bóng đêm, và một tiếng thì thầm khe khẽ, gần như không thể nghe thấy, vang lên từ bên trong bức tường, nhưng chỉ mình người trong bức tường nghe thấy

"Cuối cùng em cũng đến... Evelyn của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #18#futa#gl