Chương 35: Tình chàng ý thiếp
Cả ba ngẩng đầu lên, trước mặt họ là một chàng trai đeo kính, khuôn mặt bầu bĩnh, khoác trên vai chiếc cặp da, có vẻ vừa đi học về
_"Anh Dương! Anh cũng ở đây ạ? Em nhớ là anh đang du học bên Mĩ mà" -Nó đứng dậy ôm người tên Dương, miệng cười toe toét
_"Anh mới về tháng trước, giờ đang làm thực tập bên công ty bố anh. Nhóc còn quậy không vậy" -Dương xoa đầu nó hỏi thăm
_"Wow, mới 19 mà đi thực tập rồi á" -Nó nhìn Dương đầy ngạc nhiên xen lẫn vẻ thán phục rồi đột nhiên nhớ còn sự hiện diện của hai người nữa, nó kéo tay anh chàng ra giới thiệu
_"Anh, đây là hai con bạn em. Một người là bà nội của em, tên Đỗ Thị Thu Hương, con này thì em kể anh nghe suốt ấy :v . Còn con kia là mẹ em, tên Âu Hiển Nhiên, là con lai :3 "
Nghe nó nói mà cả ba phải bật cười. Chưa thấy ai giới thiệu bạn thân cho người khác như nó
_"Chào anh, em là Hương, là "bà nội" của con em :v " -Hương đưa tay ra bắt tay với Dương
_"À....Chào em.....Em thú vị quá haha"-Anh chàng nghe thì cười to, đúng là bạn thân, tính y chang nhau
_"Em là Nhiên, bạn thân kiêm "mẹ" của Trang" -Nhiên có vẻ nhẹ nhàng hiền dịu hơn
"Thịch thịch thịch thịch"
Dương nhìn Nhiên không chớp mắt, Dương không ngờ được trong vài giây trước nụ cười mê hồn đó, Dương đã cảm nắng Nhiên.
_"Chào....Chào em...Anh tên Dương, là anh họ của Trang, rất vui được làm quen" -Anh chàng bắt tay với Nhiên rồi tự suy nghĩ "Tay cô bé thật đẹp".
Nó và Hương nhìn nhau rồi nhìn hai người kia. Chả ai nói ai nhưng tụi nó cũng đang hiểu có mùi tình yêu quanh quẩn đâu đây rồi :v
_"Hai người nói chuyện vui vẻ nhé, em với Hương đi mua nước đây" -Nó kéo vai Hương nói rồi chạy luôn làm cho Nhiên chỉ kịp ớ ớ :v
Đến cửa hàng tự động mua nước, hai đứa đang dung dăng dung dẻ về thì điện thoại Hương đổ chuông
_"Alo"
"...."
_"Được rồi, tôi biết rồi, giữ hắn ở đó, tôi qua ngay" -Hương nói giọng lạnh băng nhưng rất nhỏ như chỉ sợ nó nghe thấy
_"Có chuyện gì hả mày?" -Nó hỏi
_"Ừ...Công ty nhà có chút chuyện" -Hương giả vờ nói chứ thực ra là chuyện trong bang, liên quan đến nó nhưng nó không thể biết
_"Vậy về luôn đi, tao cũng muốn về" -Nó nói rồi nhìn Hương, cả hai nhìn nhau không nói gì nhưng ánh mắt lại hiện lên vài tia xảo quyệt. Nó rút điện thoại mình ra, nhắn cho Nhiên một tin, cho Dương một tin rồi lên xe Hương về nhà.
Nhiên và Dương đang ngồi nói chuyện bỗng điện thoại cả hai rung lên, có tin nhắn. Tin nhắn của Nhiên có nội dung rất nhẹ "Tao và Hương có chuyện về trước, ở lại vui vẻ :3 ". Còn của Dương thì như cỗ vũ anh vậy "Em và Hương thăng trước, nhà có chuyện. Anh ở lại tiếp tục sự nghiệp nhé, tụi em biết rồi nên khỏi giấu :v Give it your best shot!"
_"Nhỏ Trang/Con Trang..." -Cả hai bất ngờ cùng lên tiếng, không khí hơi ngược ngập, Dương đành mở lời
_"Trang nó có chuyện về trước với Hương rồi, em không bận thì ta cùng đi chơi nhé, coi như làm quen" -Nở nụ cười tỏa nắng kèm một cái nháy mắt làm Nhiên nhỏ bé tim đập thình thịch, cô phải tự dằn lòng rằng cậu chủ là nhất, không được có người nào hơn.
_"Vậy....chúng ta đi nhé" -Nhiên đứng lên rồi cắm đầu đi, ai đó phía sau thì cười hớn hở
Hương sau khi đưa nó về cũng đến thẳng trụ sở luôn, trước khi đi nhỏ còn dặn nó phải kìêm chế, đừng bùng nổ quá vì sợ nó gây họa lớn. Nó nghe, nó hiểu, nó muốn làm theo nhưng vừa bước vào đã thấy cảnh tình chàng ý thiếp thế này mà nó chưa giết cô ả đó thì đúng là....giỏi kìêm chế bản thân!
_"Ra bàn ngồi đi, đừng đứng đây nữa"
_"Nhưng người ta muốn giúp mà, ngồi không chán lắm"
_"Thức ăn sắp xong rồi, cứ ra bàn ngồi đi"
Cứ thế hắn nói như dỗ ngọt còn Nguyệt thì nũng nịu, nhìn giống vợ chồng mới cưới ấy, phát nỡm! Nó khinh không thèm để ý mà hình như cái miệng không làm theo suy nghĩ của nó hay sao ấy
_"Muộn rồi mà cơm chưa xong à, người hầu gì vô dụng thế?" -Lời nó phát ra, vừa cay nghiệt, vừa như con dao hai lưỡi
_"Trang về rồi à, đừng giận nhé, sắp có cơm rồi" -Nguyệt diễn đạt vai hiền thục của mình, lăng xăng dỗ nó rồi đi dọn cơm, chỉ có hắn vẫn nhịn vì biết nó đang trong tình trạng "không ổn định" nên không chấp, chứ bình thường nó mà nói vậy thì tối nay nhịn chắc rồi.
Dọn cơm xong, ngồi vào bàn ăn, bình thường chỗ bên cạnh hắn là nó, hôm nay thì khác rồi, bên cạnh hắn là Nguyệt hay nói đúng hơn là cô ta ngồi giữa, nó và hắn mỗi người một đầu của bàn. Mọi chuyện nhìn vậy chứ đâu phải vậy, bình yên chưa bao lâu thì sóng gió lại nổi lên.
_"Du ăn cá nhé, thêm rau nữa nè" -Nguyệt vừa nói vừa lấy thức ăn thêm vào bát hắn
_"Tôi tự ăn được rồi" -Hắn nói rồi nhìn về phía nó. Có lẽ cả hai không biết rằng họ đang cùng nhớ về một quá khứ mà hồi đó cứ mỗi lần ăn cá, hắn phải lột xương cho nó và mỗi lần ăn rau, nó phải chấm nước mắm hoặc nước sốt rồi mới cho vô bát hắn. Một quá khứ thật hạnh phúc...
_"Ơ Thiên Du, anh sao thế, sao lại đơ ra vậy, ăn đi chứ" -Nguyệt lấy tay vẫy vẫy mãi hắn mới hoàn hồn, vừa ăn được một miếng nó lại kéo ghế đứng lên
_"Tôi no rồi, về phòng đây" -Nó đi thẳng không quay đầu lại
_"Ủa Trang đã ăn được bao nhiêu đâu, ăn thêm đi"
_"Ăn vậy sao khỏe được, quay lại ăn thêm đi"-Hắn cũng nhẹ giọng nói
_"Mệt quá! Tự lo cho bản thân trước đi, không cần mấy người lo" -Nó nói rồi đùng đùng lên phòng bỏ lại hai người đang sững sờ kia. Nó biết mình hơi quá đáng nhưng nếu không nói ra, nó sợ nó sẽ yếu đuối mà bỏ cuộc mất.
Nó bỏ đi hắn cũng chả nuốt nổi, ăn vài miếng rồi cũng bỏ, chỉ có một người đang cười thầm vui vẻ. Nó cứ thế nhốt mình trong phòng cày truyện mà chả để ý cho đến khi cái bụng kêu "rột rột" đình công mới chợt nhớ, lúc nãy buồn thúi ruột nên có ăn gì đâu, giờ đói là phải rồi. Cầm đồng hồ lên, 11 giờ đêm rồi. Nó lười không muốn lết đi nhưng khổ cái bụng kêu mãi đành lết xuống lầu, sau vụ này nó tự ghi nhớ phải mua thêm một cái tủ lạnh và một cái bếp mini trong phòng mới được (Cher: Đồ lười -_- )
Vì tối muộn, nó không muốn đánh thức hai con người kia đành mọ mẫm tìm cái tủ trong trí nhớ của mình, đang loay hoay mở tủ lấy gói mì tôm thì đột nhiên có người vỗ vai nó. Với cái bản năng sợ ma của mình, nó nhắm tịt mắt rồi cầm gói mì tôm quất tới tấp vào người đằng sau, miệng thì lẩm bẩm liên tục
_"Ma quỷ mau hiện hình, bà không sợ chúng mày đâu nhé, cho chết nè, cho chừa nè..."
May mắn người kia đỡ được, giọng lạnh băng nhưng nghe kĩ sẽ thấy được là đang nhịn cười
_"Làm gì vậy?"
End chương 35
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com