Chương 13
13.
Châu Kha Vũ đợi 2 tiếng ở chỗ hẹn.
Cậu nghĩ Lưu Vũ chỉ đơn giản đến trễ nên cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh, tới khi hai bàn tay lạnh buốt mới đưa tay vào túi áo. Cuối cùng Châu Kha Vũ ngồi trên bậc thềm ven đường nhìn dòng người qua lại đến lúc tai mất đi cảm giác.
Nhưng đối phương không tới.
Không những thế, tin nhắn gửi qua cũng không một lời phản hồi.
Nếu Lưu Vũ bận, anh có thể nói với cậu mà? Lần tới hẹn tiếp có sao đâu. Nhưng tự dưng lại bặt vô âm tín làm cậu không dám rời đi, nhỡ đâu cậu vừa đi mà anh ấy lại đến thì làm thế nào bây giờ?
Mùa đông nên 5 giờ chiều trời đã sẩm tối, ngã tư bên đường bắt đầu lên đèn.
Lưu Vũ tưởng rằng Châu Kha Vũ không thấy mình thì về sớm, ai ngờ mãi đến tối người này mới mở cửa nhà. Mũi và hai tai đỏ bừng hết lên, ngay cả mái tóc được tạo hình tỉ mỉ trước khi ra ngoài cũng bị gió thổi rối tung, nhìn qua thấy cậu chán nản vô cùng.
Anh đoán cậu ấy như vậy là vì anh không tới buổi hẹn, trong lòng vô cùng áy náy nên anh cố tình chạy tới cọ cọ ống quần Châu Kha Vũ, mong rằng làm như vậy cậu sẽ vui vẻ hơn.
Nhưng hiếm khi thấy Châu Kha Vũ lại thờ ơ như vậy, cậu cúi đầu nhìn chú chó một cái rồi bước vào phòng, quần áo chưa thay đã nằm xuống chiếc giường êm ả. Vì vậy Lưu Vũ chật vật nhảy lên giường với sự trợ giúp của chiếc chăn bông đang rủ xuống đất, anh ngồi bên cạnh Châu Kha Vũ, dùng chân xoa đầu cậu.
Châu Kha Vũ vùi mặt vào chăn cảm nhận được động tác của chú chó, cậu miễn cưỡng nghiêng đầu chỉ để lộ ra nửa gương mặt, giọng điệu ủ rũ: "Tiểu Vũ sao vậy?"
Đừng buồn nữa mà, tôi sai rồi. Lưu Vũ dùng mũi cọ cọ vào tóc mai và anh hắt hơi vì hơi lạnh trên gương mặt.
Người này... không phải cậu ấy đứng chờ anh cả buổi chiều ở bên ngoài đấy chứ? Cớ sao cả người lạnh buốt như vậy?
Thế rồi, Châu Kha Vũ lẩm bẩm nói với: "Tao chờ cả chiều mà chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu. Sao không đến mà chẳng nhắn cho tao một câu?"
Tôi cũng muốn lắm nhưng với thân phận hiện tại thì tôi cũng bất lực.
Không nói chuyện này nữa, hôm sau trở về thân phận thật anh sẽ xin lỗi và giải thích với cậu ấy. Quan trọng nhất là bây giờ phải giục Châu Kha Vũ đi tắm rồi mới được ngủ, chứ cứ nằm như thế này sẽ ốm mất.
Nhưng anh lo lắng cũng chẳng có tác dụng, Châu Kha Vũ vẫn nằm trên giường ủ rũ nãy giờ, một lát sau ngủ luôn ở tư thế này.
Lưu Vũ không biết phải làm thế nào, lôi lôi kéo kéo mà người ta bất động, anh đành gắng sức cắn góc chăn đắp lên người Châu Kha Vũ, đến khi thấy ổn hơn mới lặng lẽ nằm ngủ ngoan cạnh Châu Kha Vũ.
Không ngoài dự đoán, nửa đêm Lưu Vũ bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.
Trong căn phòng tối om có bóng người cao gầy loạng choạng bước xuống giường đi vào phòng bếp, trên đường đi còn đá văng chiếc ghế cạnh bàn.
Lưu Vũ nhìn sang bên giường không một bóng người.
Cậu định làm gì?
Anh nhảy xuống giường đi theo Châu Kha Vũ, không dám đi gần vì sợ nhỡ đối phương không để ý mà giẫm lên người anh thì đúng là đi đời nhà ma.
Châu Kha Vũ bước đi thong thả nhưng cũng nặng nề. Cậu không biết mình ngủ từ lúc nào, buổi chiều ra ngoài không có gì vào bụng nên đến đêm đói mà tỉnh. Trên người vẫn còn hơi lạnh, đầu cũng đau, chẳng có gì là thoải mái cả.
Còn đang nghĩ chắc trong bếp còn đồ ăn nhưng tìm mãi chỉ thấy mấy gói mì tôm.
Thôi, mì thì mì, coi như ăn lót dạ. GIải quyết được vấn đề đồ ăn lại phát hiện không còn nước nóng, cậu đành phải đun sôi nước lên.
Sau khi cắm bình nước, Châu Kha Vũ mới nhận ra cái đuôi nhỏ phía sau đang lo lắng nhìn mình.
"Sao mày tỉnh rồi?" Châu Kha Vũ ngồi xổm xoa đầu Tiểu Vũ.
Anh cảm thấy hơi nóng bất thường ở đỉnh đầu nên cắn ống tay áo cậu hướng về phía phòng ngủ.
Thằng nhóc này sốt rồi! Thế mà còn ăn mì tôm, chăm sóc bản thân mình tốt hơn được không hả!
Đáng tiếc là sức mạnh của anh so với cậu mà nói chẳng khác nào dã tràng xe cát biển Đông.
Châu Kha Vũ ngồi trong bếp úp mì, ăn được hai miếng cũng thấy không ngon miệng, cảm giác khó chịu càng lúc càng trở nên rõ ràng khiến cậu buồn nôn, suýt chút nữa nhả hết hai miếng vừa ăn.
Nhưng cậu không còn sức để làm việc khác, đầu hơi choáng váng nên quyết định quay về giường ngủ tiếp.
Đồ ngốc, phải uống thuốc rồi mới đi ngủ chứ.
Lưu Vũ đến bên cạnh cậu, muốn dùng chân đỡ cậu đứng lên.
"Đừng nghịch nữa." Châu Kha Vũ không buồn mở mắt, ôm anh vào trong lòng: "Ngủ đi."
Dứt lời đã say giấc nồng để lại mình anh lo lắng.
Bàn tay trên người anh nóng ran, Lưu Vũ chậm rãi đi tới sờ trán Châu Kha Vũ, nóng hơn bình thường.
Cứ thế đi ngủ thì không được, lỡ xảy ra vấn đề thì chết dở. Lưu Vũ thầm hạ quyết tâm, anh đặt trán mình lên môi Châu Kha Vũ.
Sự tiếp xúc quen thuộc nhưng chẳng có gì xảy ra.
Lưu Vũ đành chịu, không biết mình đoán đúng hay sai. Kể cả đúng thì đến sáng hôm sau anh mới trở về thân phận thật, giờ còn chưa tới thời điểm ấy.
Vậy làm cách nào nhỉ?
Nhìn người bên cạnh vì khó chịu mà nói mơ mấy lần, anh không rõ cảm giác trong lòng mình ra sao nữa. Đối phương cũng vì mình mà bị bệnh, ấy thế thủ phạm là anh lại bất lực, ngay cả việc chăm sóc đơn giản nhất cũng không làm được.
Hơi thở nặng nề phả xuống đầu anh, xung quanh tối om nhưng anh có thể nhìn thấy cặp lông mày đang nhíu lại. Lưu Vũ thở dài đi đến gần Châu Kha Vũ hơn, mũi anh nhẹ nhàng cọ má cậu, dùng lưỡi chạm vào làn da nóng ran như một cách thể hiện sự an ủi động viên.
Những chú chó thường bày tỏ tình yêu với chủ nhân mình qua những cách này, chính anh cũng không nhận ra mình lại làm điều này theo bản năng.
Trước khi anh kịp bất ngờ vì hành động của mình thì tình hình thay đổi đột ngột trong giây tiếp theo.
Trong nháy mắt anh trở về dáng vẻ ban đầu, bàn tay còn đặt trên người Châu Kha Vũ đang ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn, Châu Kha Vũ cảm giác trên người chịu sức nặng hơn bình thường, cậu mơ màng kéo thứ ấm áp vào cạnh bên mình: "Tiểu Vũ ngoan, đừng nghịch nữa." rồi tiếp tục ngủ.
Lưu - bất ngờ bị kéo vào lòng - Vũ sợ không dám hít thở, thấy người kia hô hấp đều đặn mới nhẹ nhàng thở ra. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy sờ trán Châu Kha Vũ rồi quay người xuống giường lấy thêm chăn đắp cho cậu, tiện thể đi tìm hộp thuốc trong nhà Châu Kha Vũ.
Sau khi mở hộp anh chỉ tìm thấy những loại thuốc cảm thông thường và mấy đồ lặt vặt chữa bệnh cho thú cưng.
Châu Kha Vũ đã sốt cao, nếu uống thuốc cảm thôi thì không có tác dụng mấy.
Anh lấy bừa một chiếc áo khoác trong tủ rồi mở cửa ra ngoài mua thuốc.
Lúc này chỉ có một vài hiệu thuốc còn mở, anh đi một vòng tiểu khu bên cạnh mới tìm được một hàng, sau khi mua được hai hộp hạ sốt thì vội vàng trở về.
Về đến nhà, người trên giường vẫn đang ngủ nhưng đã đổi sang tư thế nằm nghiêng cuộn thành một cục tròn, có vẻ người thì lạnh nhưng trán lại đổ mồ hôi. Lưu Vũ đau lòng, anh cũng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp mở đèn bàn.
Nếu Châu Kha Vũ tỉnh dậy hỏi sao anh lại ở đây thì cùng lắm anh nói mọi chuyện cho cậu nghe. Đèn bàn cũng không sáng lắm, ánh sáng hoàng hôn tăng thêm vài phần ấm áp cho căn phòng. Lưu Vũ đổ nước ấm vào chậu, nhúng khăn vào rồi vắt khô đắp lên trán và cổ Châu Kha Vũ rồi cất chiếc áo vừa mượn vào tủ.
Châu Kha Vũ trở mình nhưng chưa tỉnh giấc.
Anh mang thuốc vào phòng, xem ra lần này phải gọi cậu ấy dậy thật rồi. Lưu Vũ thở một hơi thật sâu, sau đó cúi người vỗ vai Châu Kha Vũ, dịu dàng nói: "Châu Kha Vũ, tỉnh nào."
Anh lay người vài lần Châu Kha Vũ mới nhíu mày mơ màng, giọng khàn đặc: "Sao thế?"
"Uống thuốc đi." Lưu Vũ đưa bát đến trước mặt, "Cậu ốm rồi."
Nằm mơ à?
Châu Kha Vũ mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt rồi kết luận mình nằm mơ. Chứ không làm sao cậu lại thấy Lưu Vũ đang đứng bên giường mình như vậy. Điều này cũng quá phi lý rồi.
Cho dù là mơ cậu cũng ngoan ngoãn chống tay ngồi dậy uống bát thuốc anh đưa.
Đắng quá..
Châu Kha Vũ nhăn mũi, cậu cảm thấy mình đúng là vô dụng. Ban ngày mới bị Lưu Vũ cho leo cây mà đêm về lại mơ thấy anh ấy.
Trong lòng cậu giận lắm chứ, tại sao Lưu Vũ hẹn rồi mà không đến, tại sao không đến cũng không nói với cậu một câu. Mình cũng như một thằng ngốc ôm hy vọng đợi chờ rồi lại thất vọng tràn trề.
Nhưng cậu không nặng lời với anh được, kể cả trong mơ cũng không thể.
Lưu Vũ đứng bên cạnh buồn cười khi nhìn biểu cảm vừa giận, vừa buồn, vừa xoắn xuýt của cậu, một lúc sau anh mới thử hỏi: "Uống xong chưa, tôi rót nước cho cậu nhé?"
Nghe thấy âm thanh Châu Kha Vũ tỉnh táo không ít, cậu mới nhớ ra nhân vật chính trong giấc mơ còn đang đứng ở đầu giường.
Đầu hơi đau, Châu Kha Vũ cảm thấy toàn thân nóng như tôm hấp, ý thức cũng không rõ ràng. Kể cả ở trong mơ cậu cũng phải hỏi bằng được.
"Đàn anh, sao anh không đến?"
Thằng nhóc này ốm đến ngu người rồi à?
Lưu Vũ lo lắng sờ trán cậu, nhìn sao cũng thấy cậu ta không tỉnh táo.
Châu Kha Vũ kéo tay anh, quyết hỏi tới cùng: "Tại sao không đến?"
Lưu Vũ chỉ nghĩ rằng cậu đang trút giận, anh nhẫn nại an ủi: "Xin lỗi cậu, hôm nay tôi có chuyện đột xuất."
"Vậy tại sao..." Châu Kha Vũ ngây người nhìn anh, gương mặt có vẻ tủi thân: "không nói với em một câu..."
"Tôi để quên điện thoại ở nhà."
Tất nhiên là Châu Kha Vũ không tin lý do này, cậu buông tay anh quay người sang bên khác, như thể bày ra dáng vẻ em giận rồi, không thèm quan tâm đến anh nữa.
Lưu Vũ dở khóc dở cười, anh cầm bát chuẩn bị đi lấy nước cho cậu uống.
Ai ngờ vừa đứng dậy lại xuất hiện một sức mạnh thần bí kéo áo khiến anh lảo đảo ngã xuống giường, suýt nữa làm rơi bát.
Dù sao cũng chỉ là mơ, tỉnh dậy sẽ không còn gì nữa nên Châu Kha Vũ quyết tâm bắt Lưu Vũ nhận sai.
Bả vai bị nắm chặt không thể cựa quậy, Lưu Vũ cầm chặt chiếc bát suýt bị vỡ trong tay, kinh hãi nói: "Cậu làm gì thế?"
"Đàn anh." Châu Kha Vũ nghiêm nghị nhìn anh: "Sao lại không tới?"
Lưu Vũ không biết phải làm sao, nhẹ giọng nói: "Anh sai rồi."
"Anh phải xin lỗi em."
"Được." Lưu Vũ như vị đại trượng phu dám làm dám chịu, nói: "Tôi xin lỗi."
Nghe được lời xin lỗi dứt khoát của anh, Châu Kha Vũ không còn giận nữa, mặt mày sáng lên: "Vậy anh phải làm cái này em mới tha lỗi cho anh."
"Cậu muốn tôi làm gì?" Lưu Vũ thề: "Muốn gì tôi cũng làm."
"Anh..." Châu Kha Vũ nhoẻn miệng cười: "Kêu hai tiếng giống Tiểu Vũ đi."
Lưu Vũ: "..."
Thằng nhóc này bị sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com