Chương 4
4.
"Châu Kha Vũ"
Đám sinh viên ngồi trên giảng đường im lặng như tờ nhìn nhau đầy ngạc nhiên, tiết thầy Trương mà cũng dám bùng, quả là dũng cảm!
"Châu Kha Vũ" Giáo sư bực mình gọi lại lần nữa, "Không đến à? Thế nhận điểm 0 chuyên cần nhé."
Trong khi sinh viên còn ngạc nhiên thì có tiếng động vang lên từ phía cuối lớp.
"Giáo sư, cậu ta đang ngủ. Thầy đợi chút để em gọi nó dậy." Lâm Mặc vỗ bốp lên lưng Trương Gia Nguyên, gấp gáp nói: "Ê, dậy đi."
Trương Gia Nguyên vừa cuống cuồng mượn kính bạn bên cạnh vừa nhỏ giọng nhờ Lâm Mặc đeo hộ, sau đó đứng lên giơ tay: "Em xin lỗi thầy, em ngủ quên mất."
Những người quen biết cậu và Châu Kha Vũ đều nhịn cười.
Giáo sư nhíu mày nhìn tổng thể, cảm thấy hơi sai sai nhưng theo ấn tượng của thầy thì bạn học Châu Kha Vũ này cũng cao và đeo kính nên gật đầu bỏ qua: "Lần sau lên lớp thì rửa mặt cho tỉnh táo nhé."
"Vâng ạ, em cảm ơn thầy." Trương Gia Nguyên cười tủm tỉm, đến khi ngồi xuống tháo kính thì thở phào nhẹ nhõm: "Châu Kha Vũ mà không đãi một chầu cơm thì không xong với em đâu!"
Lâm Mặc thắc mắc: "Thằng này chắc ăn gan hùm nên mới dám trốn học."
"Em cũng không biết." Trương Gia Nguyên lắc đầu.
"Mày nhắn tin hỏi nó xem nào." Lâm Mặc cầm điện thoại chờ mãi mới thấy người ta trả lời, suýt chút nữa la lên, may mà có Trương Gia Nguyên kịp cản lại.
"Anh nói nhỏ thôi, có chuyện gì thế anh?"
"Châu Kha Vũ nói Tiểu Vũ nhà nó đi lạc rồi." Lâm Mặc không ngẩng đầu tên, ngón tay thoăn thoắt hỏi Châu Kha Vũ tại sao lại như thế.
"Anh hỏi anh ấy xem lần cuối thấy nó là ở đâu?" Trương Gia Nguyên cũng lo lắng: "Hỏi anh ấy đang ở đâu đi anh, sau khi tan học mình cùng đi tìm."
Lâm Mặc hỏi thêm một vài câu nhưng Châu Kha Vũ chỉ bảo em vẫn đang tìm nó đây. Hai người ngồi trên giảng đường cũng không có tâm tư học hành, chỉ mong mau mau chóng chóng hết tiết để chạy đi tìm cún.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đã thu dọn sách vở chạy ra ngoài.
Hai người đi vội đến chỗ lúc trước nhặt được chú chó, thấy Châu Kha Vũ đang ngồi trên ghế đá tay chống cằm, thoạt nhìn đã thấy tâm trạng không ổn lắm.
"Châu Kha Vũ!" Lâm Mặc gọi to, "Có tìm được gì không?"
Người ngồi trên ghế vẻ mặt u ám ngẩng đầu trả lời: "Không thấy."
"Ôi, đừng nản chí, để bọn anh tìm cùng." Lâm Mặc vỗ vai cậu: "Mày để nó ở đâu? Nó còn nhỏ nên không chạy đi xa được đâu."
"Đêm qua bọn em ngủ trong phòng mà sáng dậy đã không thấy nó đâu, em đã tìm khắp nhà rồi." Châu Kha Vũ thở dài tự trách: "Rõ ràng em đã đóng cửa rồi, làm sao nó ra ngoài được."
Trường Gia Nguyên và Lâm Mặc nhìn nhau ngờ vực: "Mày tìm thử ở nhà bên cạnh chưa?"
"Em tìm hết rồi." Châu Kha Vũ tìm chú chó cả ngày đến cơm cũng chưa ăn, chỗ nào cũng tìm qua rồi, thiếu điều chui vào thùng rác mà tìm nữa thôi.
Khi đến đây, cậu cũng cảm thấy rất có thể Tiểu Vũ sẽ theo trí nhớ mà quay lại nơi này.
Mình ngu thật đấy, làm gì có con chó nhỏ mới mấy tháng lại nhớ được quãng đường xa như vậy chứ, Châu Kha Vũ buồn bực suy nghĩ.
"Anh đừng buồn." Trương Gia Nguyên an ủi: "Để bọn em đi tìm ở những chỗ khác nữa, cùng lắm thì mình dán giấy tìm chó, khéo sinh viên trong trường nhặt được rồi mang về ký túc xá cũng nên."
Châu Kha Vũ giật nhẹ khoé miệng, phát hiện cười không nổi nên cũng thôi không cố: "Cảm ơn hai người nhé."
"Ôi có gì đâu, anh cũng đừng buồn quá, mình cùng tìm quanh đây đi, biết đâu lại thấy."
Châu Kha Vũ gật đầu đứng dậy: "Được."
Thấy Châu Kha Vũ không quá sa sút nên 3 người phân công nhau tìm quanh trường đại học.
"Ấy," Trương Gia Nguyên giữ tay Lâm Mặc đang chuẩn bị chạy về phía canteen: "Anh đến đấy làm gì?"
"Mày ngốc à?" Lâm mặc oán giận: "Biết đâu con chó nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn ở đấy nên chạy tới đó thì sao?"
Lưu Vũ đang ngồi ăn trong canteen khi không mà hắt xì một cái.
Trương Gia Nguyên bừng tỉnh: "Hợp lí, mình đi thôi anh."
Hai người bước vào nhà ăn cúi xuống nhìn xung quanh ôm hy vọng nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn lông vàng.
Lưu Vũ bưng khay cơm gặp Lâm Mặc đang cúi đầu tìm kiếm, thấy đối phương chuyên chú làm việc không nhìn thấy mình nên gọi một tiếng: "Lâm Mặc!"
"Há?" Lâm Mặc ngẩng đầu, phát hiện đối phương là ai thì có chút ngạc nhiên: "Lưu Vũ? Đã lâu không gặp anh."
"Cậu đến đây làm gì thế? Cũng không chịu nhìn đường."
Lâm Mặc khoát tay giải thích: "Bạn em bị lạc mất cún, em lo lắng lắm nên cũng đi tìm nó luôn. À đúng rồi, lần trước em nhắn hỏi anh vụ đồ ăn cho chó mà anh chẳng thèm trả lời em."
"À..." Lưu Vũ chột dạ: "Dạo này anh hơi bận nên quên mất."
"Thôi không nói nữa, em đi tìm tiếp đây." Lâm Mặc nói xong chuẩn bị đi tiếp thì Lưu Vũ ngăn lại hỏi: "Bạn của cậu... cậu ấy vẫn đang tìm à?"
Lâm Mặc khó hiểu: "Đúng rồi, làm sao thế anh?"
Lưu Vũ muốn nói rằng đừng tìm nữa vì không có kết quả gì đâu nhưng lời đi đến miệng rồi vẫn không nói ra được nên anh liền nói tiếp: "Bạn cậu đang ở đâu? Để anh giúp một tay."
"Nó đang ở cái đồi phía sau toà nhạc cụ đấy anh." Lâm Mặc không chút nghi ngờ mà trả lời.
Sau khi nói lời tạm biệt, Lưu Vũ lập tức đi tới đó.
Mấy ngọn đèn bên cạnh con đường lát gạch tới đồi không sáng lắm, cùng lắm chỉ chiếu sáng một mảng trời cạnh đó. Thỉnh thoảng có vài bóng đen in trên nền gạch của mấy con bướm bay qua. Xung quanh cực kì im lặng, Lưu Vũ hơi chùn bước vì sợ hãi nhưng anh vẫn bước lên phía trước.
Khi đi tới đồi, Lưu Vũ nghĩ Châu Kha Vũ đã rời đi nhưng đến lúc nhìn thấy một bóng đen dưới ánh đèn cách đó không xa khiến anh sợ hãi, trong vô thức lùi lại phía sau tạo ra âm thanh giữa một khoảng yên tĩnh.
Bóng đen kia hơi di chuyển khi nghe thấy tiếng động để lộ ra gương mặt vô cùng đẹp trai, tuy nhiên vẻ mặt lại chuyển từ mong đợi thành thất vọng sau khi nhìn thấy Lưu Vũ.
Lưu Vũ không hài lòng với biểu hiện của cậu, thất vọng hay gì thì cũng đừng có thể hiện rõ ràng như thế có được không hả!!!
Rất nhanh Châu Kha Vũ cũng điều chỉnh lại biểu tình của mình, cậu cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: "Lưu Vũ... Đàn anh, sao anh lại ở đây?"
"Anh nghe Lâm Mặc kể con cún của cậu đi lạc nên đến đây giúp cậu." Lưu Vũ nói.
Tuy đang thắc mắc không hiểu tại sao đối phương lại quan tâm đến chuyện của mình, nhưng hiện tại Châu Kha Vũ cũng không có tâm trạng mà đào sâu thêm: "Không cần đâu ạ, em tự tìm cũng được."
Lưu Vũ bỏ ngoài tai chậm rãi đi gần tới phía cậu, anh cố lợi dụng chút ánh đèn yếu ớt để quan sát vẻ mặt của Châu Kha Vũ và nhận ra ánh mắt đối phương có chút mất mát. Anh cũng là người nuôi chó nên anh biết cảm giác mất đi thú cưng là như thế nào. Anh hiểu rất rõ tâm trạng của đối phương, nhưng anh đã trở lại thành người và Châu Kha Vũ sẽ không bao giờ tìm thấy anh nữa.
Anh không nói ra được những lời an ủi Châu Kha Vũ, lừa gạt nói cậu ấy sẽ tìm được cún nhỏ thì có ý nghĩa gì đâu?
Lưu Vũ đắn đo mãi, trong lòng âm thầm thở dài, rốt cuộc không nói được lời an ủi nào: "Cậu cũng về nhà sớm đi."
Châu Kha Vũ gật đầu, hơi do dự phất tay chào tạm biệt.
Khi vừa tới giữa đường, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy khó chịu, đầu óc choáng váng khiến anh phải nhắm mắt lại để đỡ chóng mặt. May mắn là cảm giác này chỉ kéo dài chưa đầy một phút, và nó giống như biển lớn sau trận thuỷ triều bị cuốn trôi đi tất cả.
Chắc không phải tụt huyết áp đâu nhỉ? Lưu Vũ thử mở to mắt.
Khung cảnh trước mặt vừa lạ vừa quen.
Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy có điều chẳng lành, anh cúi đầu nhìn tay mình, một bàn chân trắng mềm.
Lưu Vũ: "..."
Đang lúc định oán hận ông trời thì có một con nhện có sọc màu vàng đen nghênh ngang lướt qua bãi cỏ trước mặt, mấy con mắt của nó đều tò mò nhìn chằm chặp vào anh.
"Đờ ***!"*
Trong raw là: "我***!" nên mình nghĩ cả cụm nó sẽ là "我操", nó là "Đm" ý =))))))
Châu Kha Vũ nản lòng ngồi trên ghế bỗng nghe thấy tiếng kêu cách đó không xa.
Bởi vì âm thanh này rất giống tiếng chó nên Châu Kha Vũ giật mình chạy về phía phát ra âm thanh kia.
Châu Kha Vũ không nghĩ rằng đây là tiếng kêu của Tiểu Vũ, không nói đến chuyện nó không có khả năng chạy từ nhà đến đây, mà Tiểu Vũ cũng chưa từng sủa như thế này nữa.
Cậu cảm thấy có chú chó khác ở gần đây, không biết nó gặp phải chuyện gì.
Lưu Vũ theo bản năng kêu lên một tiếng rồi nhanh chân chạy về phía Châu Kha Vũ, anh không thể đứng đây chịu đựng loại côn trùng đáng sợ này được.
Sau khi hoá cún, các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn bình thường, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Với anh mà nói, âm thanh này không thể quen thuộc hơn.
Không riêng gì anh, Châu Kha Vũ cũng cảm nhận được tiếng sột soạt từ bụi cỏ đang tiến lại gần đây, có một bóng hình màu vàng nhỏ nhắn chạy lại, ngay sau đó rúc xuống phía ống quần của cậu.
Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn vật thể lạ đang quấn lấy chân mình.
Bế tôi nào, nhanh lên!!! Có nhện ở dưới đó!!!
Đáng tiếc là Châu Kha Vũ không hiểu ý anh, cậu vẫn ngây người ngơ ngác nhìn không rời mắt.
Thằng nhóc này có ngốc không vậy? Lưu Vũ thả lỏng ống quần, lo lắng đi tới đi lui quanh hai chân cậu.
Châu Kha Vũ tỉnh người, ngồi xổm xuống bế Lưu Vũ, vẫn không tin được vào mắt: "Là mày sao, Tiểu Vũ?"
Thật ra không cần trả lời vì Châu Kha Vũ liếc mắt thôi cũng nhận ra được đây là Tiểu Vũ nhà cậu. Chỉ là chuyện vui đến quá bất ngờ nên cậu không thể tin rằng kỳ tích sẽ thực sự xảy ra.
Châu Kha Vũ báo tin cho Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên, tay ôm Lưu Vũ chậm rãi đi trên sân. Rất nhiều bạn học tò mò nhìn về phía cậu, không ngờ có người lại nuôi thú trong trường. Chưa ra tới cổng trường đã thấy 2 người từ xa chạy tới, còn đang thở hổn hển. Chắc hẳn cả 2 hay tin thì vội vàng chạy về trường.
"Em bảo rồi mà, nó sẽ không đi lạc đâu." Trương Gia Nguyên giơ tay gõ đầu chú chó: "Mày còn dám chạy không?"
"Mày đừng đánh nó." Châu Kha Vũ ôm cún né tránh đề phòng Trương Gia Nguyên mạnh tay doạ đến Tiểu Vũ nhà cậu, không biết vừa rồi Tiểu Vũ bị cái gì doạ mà kêu lớn tiếng như vậy, không thể để tình huống này xảy ra lần 2.
"Anh còn bênh nó." Trương Gia Nguyên hừ một tiếng.
Lâm Mặc lên tiếng cắt ngang mâu thuẫn nhỏ giữa hai người: "Sau phải cẩn thận vào đấy."
Đến khi Châu Kha Vũ hết lần này đến lần khác nói rằng tuyệt đối sẽ không lơ là nữa thì mới được hai người kia tạm tha cho lui.
Trên đường về nhà, Châu Kha Vũ kể hết chuyện này tới chuyện nó với Lưu Vũ, nhưng cuộc đối thoại không người đối đáp khiến cậu như tên dở hơi lẩm bẩm một mình.
"Mày chạy khỏi nhà bằng cách nào vậy."
Lưu Vũ lười trả lời, dù sao cậu ta nghe cũng không hiểu.
Châu Kha Vũ cũng không mong đối phương đáp lại, cậu bắt đầu phỏng đoán: "Mày chạy ra ngoài qua cửa sổ đúng không?"
Rất nhanh cậu đã phủ nhận đáp án này, nhà mình ở tầng năm, nếu nó leo cửa sổ ra ngoài thì khi gặp lại đã không lành lặn như thế này. Nghĩ vậy nhưng Châu Kha Vũ vẫn lo lắng, bệnh viện thú y đã sớm đóng cửa, nhất định mai phải dậy sớm đưa Tiểu Vũ đi kiểm tra mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com