Chương 5
5.
Làm cách nào để trở về thành người?
Lưu Vũ đã suy nghĩ đến vấn đề này cả trăm lần nhưng vẫn không một lời giải đáp vì việc này hình như không theo bất kỳ quy luật nào cả.
Anh nhớ rằng từ lúc hoá thành chó đến khi trở lại làm người là mất 5 ngày, chẳng nhẽ cứ 5 ngày anh sẽ hoá thân một lần sao?
Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán không có căn cứ rõ ràng, thôi thì đành đợi 5 ngày tới xem như thế nào vậy. Trong khoảng thời gian này anh gánh vác trách nhiệm làm một chú chó ngoan ngoãn cho Châu Kha Vũ yên tâm.
Trải qua một lần mất cún nên trước khi đi ngủ Châu Kha Vũ đã kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn nhà rồi mới yên tâm ngả lưng xuống giường. Sau khi đóng cửa cẩn thận cậu mới ôm Tiểu Vũ đi ngủ như mọi hôm, thậm chí còn vỗ về nó nữa.
Lưu Vũ cả ngày bận rộn giờ cũng mệt mỏi nên khi nằm dưới bàn tay vuốt ve của Châu Kha Vũ lim dim lúc nào không hay. Châu Kha Vũ cả đêm chập chờn, mỗi khi tỉnh dậy lại nhìn bên cạnh xem Lưu Vũ còn nằm đó hay không .Kết quả là, khi bị bàn chân của Lưu Vũ đánh thức vào buổi sáng như mọi ngày, hai vành mắt thâm đen càng trở nên rõ rệt hơn.
Lưu Vũ nhìn thế vô cùng áy náy, anh dùng chân chạm nhẹ vào mí mắt cậu, nghĩ thầm nếu không thì cậu cứ ngủ tiếp đi. Ai ngờ hôm nay con sâu ngủ Châu Kha Vũ lại mở mắt và thức dậy ngay lần gọi đầu tiên. Ngoài chuyện mắt hơi sưng vì ngủ không đủ ra thì tinh thần của cậu vô cùng tỉnh táo.
Lưu Vũ cũng không hiểu tại sao cậu ta lại tỉnh táo như thế, nay là cuối tuần cơ mà!!!
Như bình thường thì chắc chắn Châu Kha Vũ sẽ không rời giường sớm như vậy, tuy nhiên hôm nay có việc quan trọng phải làm. Cậu muốn đưa Tiểu Vũ đến viện thú y kiểm tra một chút, tiện thể mua thêm chút đồ lặt vặt luôn.
Lưu Vũ lúc này còn không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Sau khi rửa mặt Châu Kha Vũ chỉnh lại tóc rồi ôm Lưu Vũ còn đang ngơ ngác ra ngoài, thậm chí còn chưa ăn sáng. Khi đi ngang qua công viên nhỏ dưới tiểu khu cậu đã gặp và trò chuyện phiếm với mấy bác gái dậy sớm dắt chó đi dạo. Trong nháy mắt Châu Kha Vũ cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, thế mà cũng có thể hoà nhập vào cuộc sống của người già.
Chuyện ngoài lề duy nhất ở đây là việc một con Alaska mà ông cụ dắt có vẻ hứng thú với chú chó nhỏ đang nằm trong lòng Châu Kha Vũ, nó có hướng về phía Lưu Vũ sủa mấy tiếng.
Lưu Vũ thì không sợ, anh thậm chí còn muốn thử xem mình có thể giao tiếp được với những chú chó khác không, kết quả là ngậm ngùi thất vọng. Tuy đã trở thành một chú chó nhưng mọi chuyện vẫn như lúc anh là người, đều không thể giao tiếp được với chúng nó.
Trái lại, Châu Kha Vũ thì vô cùng cảnh giác với chú chó lớn này, cậu cố tình đi xa xa ra vì sợ nó cắn Tiểu Vũ nhà mình.
Nếu Lưu Vũ mà biết suy nghĩ của Châu Kha Vũ, chắc chắn anh sẽ bất mãn mà nói với cậu: Tôi là mãnh nam! Dù có biến thành Corgi thì cũng là Corgi nghiệp vụ!!!
Mãi đến khi tới cửa bệnh viện thú cưng, Lưu Vũ mới cảm thấy có gì đó không ổn nhưng đã quá trễ.
Thời điểm bị đặt trên bàn kiểm tra anh như chết lặng, muốn phản kháng cũng không được nên đành mặc người ta muốn làm gì thì làm. Anh cố suy nghĩ tích cực hơn, cũng may mình không hoá thành mèo, nếu không thì tên khốn này kiểu gì cũng đưa anh đi triệt sản mất thôi.
"Nó không có vấn đề gì đâu, vẫn lành lặn khoẻ mạnh." Bác sĩ kiểm tra xong xuôi thì tháo găng tay.
"Cảm ơn bác sĩ."
Châu Kha Vũ nhìn cô cười cười khiến nữ bác sĩ mới vào làm không lâu đỏ mặt, cô bắt đầu nhiệt tình giới thiệu các dịch vụ khác của bệnh viện, biết đâu lại kiếm được khách quen.
Không cần cô phải thao thao bất tuyệt, Châu Kha Vũ cũng có những món đồ dự định mua rồi nên nhân vậy cắt đứt lời giới thiệu của bác sĩ: "Bên mình có vòng cổ khắc tên cho cún theo yêu cầu không nhỉ? Tôi muốn làm một cái."
Nữ bác sĩ rất nhanh đã hiểu được ý của cậu: "Cậu muốn viết thông tin liên lạc lên đó phải không? Được, bên chúng tôi có bán vòng cổ và được khắc tên miễn phí nhé."
Châu Kha Vũ gật đầu đồng ý.
"Vậy cậu viết thông tin lên giấy đi để nhân viên bên tôi khắc cho." Nữ bác sĩ đưa giấy note nhỏ và bút cho cậu, ngoài ra còn bảo cậu có thể ngồi ở bàn bên cạnh để viết.
Châu Kha Vũ không nghĩ mọi chuyện suôn sẻ như vậy nên có chút băn khoăn không biết nên viết như thế nào.
Số điện thoại của mình thì sẽ viết ở mặt sau, nhưng mặt trước thì viết tên mình hay tên Tiểu Vũ nhỉ. Cậu muốn viết tên Tiểu Vũ nhưng lỡ có người xấu nhìn thấy người ta gọi tên Tiểu Vũ rồi nó đi theo người ta thì cậu phải làm sao bây giờ?
Lưu Vũ đứng một bên nhìn ánh mắt lo lắng của Châu Kha Vũ, thầm thắc mắc không biết thằng ngốc này lại nghĩ ngợi cái gì đây.
Thôi thì viết tên mình lên đấy đi, coi như chó con trùng tên với mình vậy. Sau khi đấu tranh tư tưởng, Châu Kha Vũ cũng quyết định được mà viết một cụm tiếng anh.
"Belong to Daniel."
Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ từ đầu tới cuối, anh thấy đầu óc cậu quả thật có vấn đề nhưng anh không biết tiếng nên chẳng hiểu cậu viết cái gì nữa.
"Tiểu Vũ, mày thấy thế nào?" Ánh mắt Châu Kha Vũ lấp lánh khoe chó con. Tiểu Vũ đang nằm trên bàn vẫy đuôi như thể vừa ý nên cậu cảm thấy vô cùng hài lòng mà đưa cho nhân viên, còn không quên dặn người ta chọn cái vòng cổ màu xanh lam vì cậu cảm thấy Tiểu Vũ nhà mình rất hợp màu này.
Quả nhiên vẫn là cậu em nhỏ đang trong thời kỳ phản nghịch, Lưu Vũ âm thầm thở dài. Thôi, tôi cũng hết cách, cậu thích làm gì thì làm.
Trong lúc chờ Châu Kha Vũ mở Wechat thấy tin nhắn Lưu Vũ trả lời ngày hôm qua, lúc này cậu mới nhớ ra lần trước mình nhắn tin hỏi người ta trước nhưng do hôm qua mải tìm chó con quá nên không để ý đến tin nhắn đến. Suy nghĩ nửa ngày Châu Kha Vũ mới nghĩ hay là cảm ơn người ta một câu, dù sao thì anh ấy cũng động viên và mở lời giúp mình tìm chó con nữa.
"Cảm ơn đàn anh, em tìm được Tiểu Vũ rồi."
Mới nhắn được một câu Châu Kha Vũ đã hối hận rồi, anh ấy không biết cún nhà mình tên Tiểu Vũ, lỡ hiểu lầm thì chết dở.
Để tránh cho hiểu lầm đáng tiếc xảy ra, cậu vội vàng nhắn thêm.
"À em không có ý gì đâu, chó con nhà em tên Tiểu Vũ ấy mà."
Châu Kha Vũ thấy hơi ê mặt, thế quái nào mình lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi thế nhỉ.
Quên đi, chắc tại mình nghĩ nhiều. Châu Kha Vũ nhớ lại một vài chuyện, từ trước đến nay cậu tiếp xúc với Lưu Vũ không nhiều lắm, không nghĩ đàn anh lại nhiệt tình như vậy.
Quả nhiên là người tốt, Châu Kha Vũ khẳng định mà gật đầu.
Lưu - vừa được phát thẻ người tốt - Vũ nhìn hành động của Châu Kha Vũ trước màn hình điện thoại thầm nghĩ, thằng nhóc này bình thường nhìn cao ráo lạnh lùng mà sao càng tiếp xúc càng thấy cậu ta như trẻ con mới học lớp mầm thế nhỉ?
Hiệu suất làm việc của nhân viên ở đây không phải dạng vừa, chưa tới 10 phút đã hoàn thành tất cả. Chiếc vòng xen kẽ hai màu xanh trắng, thẻ tên được làm bằng gỗ nhẹ, khiến chú chó khi đeo không lo bị nặng cổ.
"Cậu đeo cho nó đi." Cô nhân viên cười tủm tỉm đưa đồ.
Châu Kha Vũ nhận lấy rồi gọi chú chó đang nằm trên bàn, nói: "Tiểu Vũ lại đây, có quà cho mày này."
Lưu Vũ không tình nguyện tiến lên hai bước, còn cố ý ngửa đầu cho Châu Kha Vũ tiện hành động. Vì hôm qua cậu vất vả đi tìm tôi nên hôm nay nghe cậu một lần thôi đấy.
Vì Tiểu Vũ mới mấy tháng tuổi, mà đây là mốc thời gian cơ thể của cún phát triển nhanh nhất nên Châu Kha Vũ đã đặc biệt chọn một chiếc vòng cổ có nút để có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào.
Sau khi đeo xong cô nhân viên bắt đầu tư vấn các dịch vụ và sản phẩm, Châu Kha Vũ không những không từ chối mà còn mua thêm cả đống đồ lặt vặt.
Lưu Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu, đồ ngốc này, cậu đang là miếng mồi lớn của họ đấy có biết không.
Châu - coi tiền như rác - Kha Vũ cuối cùng cũng bước chân khỏi đây, 2 tay đều bận xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh không tiện bế Tiểu Vũ nên tranh thủ lấy dây xích mới mua ra sử dụng luôn, cậu buộc vào cổ nó và nói: "Mày tự đi cho tao xem nào."
Lưu Vũ: "..."
Tôi mà còn bỏ qua cho cậu lần nữa thì tôi đây không phải họ Lưu!
Lưu Vũ tự nhủ trong đầu 3 lần và không so đo với cậu ta nữa, anh đi một mạch không thèm quay đầu về sau. Tuy nhiên mới được một vài bước thì thấy cổ tự dưng bị xiết lại khiến anh không thể bước thêm nên đành phải quay đầu lại xem Châu Kha Vũ đang làm cái quái gì.
"Mày đừng đi nhanh như thế." Châu Kha Vũ cầm dây không nhúc nhích.
Cái thằng này!!! Đúng là coi trời bằng vung. Ngay từ đầu Lưu Vũ đã cảm thấy không nên nghe lời cậu ta, có giỏi thì cậu đổi chỗ cho tôi này để tôi cầm dây bảo cậu không được lộn xộn!!!
"Sao mày chưa đi?" Không biết được suy nghĩ nguy hiểm trong đầu Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đã đi trước vài bước mà Tiểu Vũ vẫn ngồi đấy không buồn di chuyển, cậu thử dùng dây kéo kéo chó con: "Đi thôi Tiểu Vũ."
Lưu Vũ không thèm phản ứng, để xem cậu giải quyết như thế nào.
Châu Kha Vũ không biết phải làm sao, nó như thế cậu cũng không thể kéo nó đi được. Nghĩ tới nghĩ lui Châu Kha Vũ sắp xếp cầm tất cả mấy cái túi bằng một tay rồi ngồi xổm xuống rồi dùng tay còn lại bế cái đồ cứng đầu này lên, cũng không quên giáo huấn vài câu: "Nốt lần này thôi đấy, sau không cho mày lười biếng như vậy nữa."
Lưu Vũ tức giận cắn ngón tay cậu, ai lười biếng chứ!!! Tại cậu gây sự trước mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com