Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

9.

Vương Quyên đang nói chuyện điện thoại với cháu gái trong thang máy, đối phương hẹn cuối tuần sẽ về thăm làm bà vô cùng vui vẻ, bà còn hứa sẽ làm một bàn ăn toàn món cô thích để tiếp đãi cô.

"Bà ơi, đồ ăn của Pipi còn không? Nếu hết thì để cháu biết đường mang đến."

"Còn nhiều, cháu cứ yên tâm. À đúng rồi, hai ngày trước bà gặp một cậu thanh niên dắt cún đi dạo trong tiểu khu, đẹp trai lắm đấy, bà còn kể về cháu nữa."

Cô gái đầu dây bên kia vừa buồn cười vừa bất lực: "Cháu mới tí tuổi, bà vội sớm thế để làm gì."

"Con nhóc này, cháu không biết đâu." Vương Quyên oán trách, "Nếu chỉ như những người bình thường khác thì bà nào có thể bán cháu gái cưng của bà cho người ta chứ. Quan trọng là thằng nhóc kia phong độ mà lễ phép nữa, bà đã nói chuyện với nó rồi. À, con cún nhà nó cũng dễ thương lắm, giống mấy con mà cháu hay nhắc đến ấy, Corgi nhỉ? Nhưng con cún hơi nhát gan nên không dám chơi với Pipi."

Bà cụ dặn đi dặn lại mới cúp điện thoại, đúng lúc này thang máy đã tới tầng 1, bà cầm dây xích trong tay nhấc nhẹ rồi giục: "Pipi, mình đi thôi."

Cửa thang máy mở ra, trước mặt là người đàn ông khiến bà giật mình, nhìn kĩ lại mới nhận ra đây là hàng xóm ở tầng dưới.

Tuy nói là hàng xóm nhưng người đàn ông lại cư xử như không thấy người đứng trong thang máy, tay bấm vội nút đóng. Vương Quyên cũng không để ý đến người này, từ trước đến nay quan hệ giữa hai nhà không mặn không nhạt, thậm chí có thể nói là không mấy tốt đẹp. Người đàn ông luôn đến trước cửa nhà bà trách móc rằng chó nhà bà làm phiền tới hắn, mâu thuẫn cứ như vậy mà nảy sinh. Hắn cũng không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn thường xuyên cả người toàn mùi rượu về nhà, gặp hàng xóm cũng chẳng chào hỏi một câu. Ai mà có thể quý một người như vậy chứ?

Thế nhưng hôm nay Vương Quyên lại để ý đến con chó đang rên ư ử trong vòng tay người đàn ông. Bởi vì nhà cũng nuôi cún nên bà khá nhạy cảm với âm thanh này, bà nghĩ rằng không có một con thú cưng nào về với chủ lại có tiếng kêu như thế.

Người đàn ông dường như cũng để ý tới ánh nhìn của bà nên hắn ôm chặt chú chó và bịt miệng không cho nó kêu lên, trong lúc này đã làm lộ ra cái vòng cổ màu xanh.

Thang máy rất nhanh đã tới tầng nhà hắn, Vương Quyên nhìn thoáng qua thấy khá ngạc nhiên. Mọi hôm người đàn ông này đều nhìn mấy chú chó bằng ánh mắt kinh tởm và ghét bỏ, nếu để hắn nuôi chú chó này liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Dẫn cún đi được 2 vòng bà lại bắt gặp cậu nhóc kia, có vẻ như đối phương mới đi học về vì đang đeo balo trên vai. Châu Kha Vũ thấy bà cũng dừng lại chào hỏi, cậu nói rằng chút nữa sẽ đưa cún xuống đây đi dạo cùng.

Vương Quyên bảo bà sẽ ở đây chờ cậu, bà quyết tâm làm thân với chàng trai này vì chuyện cả đời của cháu gái cưng. Đợi chưa được lâu bà đã thấy thằng nhóc xuất hiện, nhưng không thấy chú chó hôm nọ trên tay.

Châu Kha Vũ nhíu mày giải thích: "Ngại quá, cháu không tìm thấy con cún nhà cháu. Giờ cháu phải đi tìm nó đây, hôm nay bà đi dạo trước nhé."

Nghe cậu nói thế Vương Quyền vừa bất ngờ vừa hoảng sợ, đều là người nuôi thú cưng nên bà có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc này: "Vậy để bà tìm cùng cháu, chắc nó vẫn quanh quẩn dưới tiểu khu thôi, con cún nhà cháu đặc điểm nhận dạng nào không?"

"Trên cổ nó có vòng màu xanh, trong đó có bảng tên bằng gỗ ghi tên cháu với số điện thoại."

"Được rồi, đừng lo lắng." Vương Quyên gật đầu, đột nhiên bà nhớ tới điều gì đó: "Hình như bà gặp nó rồi."

"Thật hả bà? Ở đâu thế ạ? Bà đưa cháu đi xem được không?"

Vương Quyên vội vàng gật đầu dẫn Châu Kha Vũ tới toà mình ở, vừa đi vừa nói: "Bà biết ngay mà, bà đã nghĩ loại người như hắn thì làm sao có thể đột nhiên nuôi chó được cơ chứ, bình thường đến thân mình còn chưa lo xong, huống chi đến chuyện chăm sóc thú cưng..."

Vương Quyên tiếp tục nói về mâu thuẫn giữa 2 gia đình thêm một lần nữa đồng thời lên án hành vi vô đạo đức của người kia. Châu Kha Vũ tiếp thu rất nhanh, theo lời bà kể, cậu cảm thấy người đàn ông này có thể làm chuyện trái với lương tâm bất cứ lúc nào.

Cậu chỉ hy vọng rằng hắn không có thời gian để làm bất cứ điều gì tán tận lương tâm.

"Tới rồi." Vương Quyên thở hổn hển vì vội vàng: "Hắn ở tầng tám đấy."

Thang máy vẫn đang dừng ở tầng cao nhất, tốc độ của thang máy ở đây khá đáng lo ngại, Châu Kha Vũ sốt ruột không chịu nổi: "Bà ơi bà đứng đây chờ thang nhé, cháu đi trước xem sao." Nói xong quay đầu chạy từng bước trên thang bộ.

Lưu Vũ bị túm gáy ném vào lồng sắt đau đến độ phải kêu một tiếng.

Người đàn ông khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương này: "Vốn dĩ nó đã được chuẩn bị cho con súc sinh ở tầng trên, nhưng đã thế này thì bắt đầu với mày trước nhỉ."

Nói xong không biết không biết hắn lấy từ đâu ra cây thước gỗ đưa vào lồng sắt đánh 2 cái vào đầu chú chó như để xả giận: "Mày cũng kêu 2 tiếng xem nào, kêu to lên để tầng trên nghe thấy xem chúng nó có thấy phiền không."

Người này hơi có vấn đề nhỉ? Lưu Vũ bỏ ngoài tai lời nói của hắn.

Hành động lờ đi của chú chó nhỏ khiến người đàn ông trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết, hắn không thể chịu nổi cảnh sống trong cái nhìn khinh thường của người đời. Vì thế hắn mở lồng sắt lôi chó nhỏ ra ngoài, dùng thước để dạy nó một bài học.

Không ngờ đối phương lại dễ nổi giận như vậy, Lưu Vũ chưa kịp phản ứng nên phải hứng chịu trận đòn một hồi lâu.

Đờ mờ, thế mà lại gặp trúng tên thần kinh.

Chỗ bị đánh khiến anh cảm thấy vừa nóng mà vừa đau, anh lảo đảo chạy ra chỗ khác.

"Con súc sinh, không phải vừa rồi trong thang máy kêu hăng lắm sao?" Người đàn ông đuổi kịp chỉ sau vài bước, có vẻ vô cùng đắc ý. Ánh mắt xấu xa nhìn chú chó nhỏ, hắn bóp cổ rồi đè nó xuống đất, vung gậy thêm một lần.

Châu Kha Vũ chạy như điên, đến khi đứng trước cửa tầng 8 trán đã đẫm mồ hôi. Vài tiếng chửi bới cùng tiếng rên rỉ của cún con đâm thẳng vào tim cậu.

Tránh rút dây động rừng, Châu Kha Vũ gõ cửa cố nói to hết sức: "Có ai ở nhà không?"

Tiếng động bên trong bỗng dưng dừng lại, một lúc sau Châu Kha Vũ không nhịn được lại gõ thêm lần nữa thì cánh cửa trước mặt được mở ra một chút, để lộ ánh mắt u ám của người đàn ông: "Có chuyện gì?"

Do chênh lệch chiều cao quá lớn nên người đàn ông phải ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, cảm giác kém cỏi này khiến hắn bực mình không vui.

"Tôi muốn hỏi ông..."

Lưu Vũ bị nhốt trong lồng sắt nghe thấy âm thanh quen thuộc thì gắng gượng đi tới hướng gần cửa nhà, cố thò đầu qua khe hở kêu to.

Châu Kha Vũ! Tôi ở đây.

Người đàn ông thấy tiếng sủa thì giật mình, không định chờ Châu Kha Vũ nói xong đã chuẩn bị đóng cửa.

Châu Kha Vũ sớm đoán được tình huống này nên đưa tay qua khe cửa, dù có bị kẹp lại cũng không thấy đau đớn, cậu vừa dùng sức không cho đối phương đóng cửa lại vừa gọi: "Tiểu Vũ?"

Vừa dứt lời, âm thành trong phòng càng dữ dội hơn.

Tin chắc rằng Tiểu Vũ đang ở trong phòng, Châu Kha Vũ mạnh mẽ đá tung cánh cửa bước thẳng vào nhà.

"Mày làm gì đấy? Đừng có tuỳ tiện xông vào nhà người khác." Người đàn ông cản cậu lại.

"Trả chó lại cho tôi." Châu Kha Vũ nói.

"Chó cái gì. Tao không biết..."

Người đàn ông giả ngu nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Châu Kha Vũ, hắn vô thức lùi lại vài bước, hơi bối rối sửa lại: "Tao nhặt được ở dưới tầng nên đưa về đây để tìm chủ cho nó, nếu mày đã đến thì trả cho mày luôn."

Người đàn ông chỉ vào góc phòng: "Ở trong lồng sắt ấy."

Châu Kha Vũ bước qua hắn, cậu đi vài bước vào trong và nhìn thấy con Corgi đang vẫy đuôi đứng nơi mép lồng.

"Tiểu Vũ!" Châu Kha Vũ bước đến ngồi xuống, cậu ôm chó nhỏ ra ngoài, giọng run run: "Mày không sao chứ?"

Cậu không hề để ý tới cánh tay đang không ngừng run rẩy của mình, Lưu Vũ lại hoàn toàn cảm nhận được sự bất lực của cậu ta, đầu cún con nhẹ nhàng cọ cọ hai má người nọ.

Đừng đau lòng, có ai chưa bị đánh bao giờ đâu, tôi không đau một chút nào hết.

Châu Kha Vũ không hiểu tiếng lòng của chú chó nhưng cũng biết Tiểu Vũ đang an ủi mình, vừa ổn định chưa được bao lâu thì nhìn thấy vết thương trên lưng Tiểu Vũ, cuối cùng vẫn không kìm được sự giận dữ.

Người đàn ông bước vào cợt nhả, nhìn Châu Kha Vũ ôm cún con thấp giọng nói: "Chỉ là một con chó thôi mà, có cần phải như vậy..."

Vương Quyên sốt ruột bước ra thang máy, đập vào mắt bà là hình ảnh người đàn ông mặt mũi bầm dập nằm dưới đất, bà hốt hoảng chạy đến ngăn lại: "Đừng đánh nữa, đánh chết người thì phải làm sao?"

"Cứu tôi với! Cứu tôi với." Người đàn ông giả bộ ôm đầu cầu cứu khi thấy có người đến.

Châu Kha Vũ dừng tay không nói lời nào, cậu ôm Tiểu Vũ và gật đầu với Vương Quyên: "Cháu về trước bà nhé!"

Người đàn ông lúc này mới dám đứng lên to giọng chỉ vào phía Châu Kha Vũ: "Tao phải báo công an tóm cổ mày."

Nói xong còn chưa hết giận, định chửi thêm vài câu thì bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của Châu Kha Vũ.

Vương Quyên nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn cũng bất lực: "Cậu ăn trộm thú cưng của cậu ấy trước, cảnh sát là những người biết rõ phải trái nên đừng tự gây rắc rối cho bản thân nữa."

Người đàn ông quay lại trừng mắt: "Liên quan đếch gì đến bà, cút đi."

Vương Quyên hơi sợ hãi nên kéo Pipi đi luôn.

Lưu Vũ nằm trong vòng tay Châu Kha Vũ vẫn ngửa đầu quan sát vẻ mặt của cậu, anh cảm thấy đối phương không ổn lắm. Như thường lệ, đáng ra Châu Kha Vũ phải vuốt ve an ủi anh mới đúng, cớ sao từ nãy đến giờ không nói gì, cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Tình trạng này tiếp tục cho đến khi đã trở về nhà, Châu Kha Vũ đặt anh dưới đất không nói lời nào, chỉ đứng dậy để tìm mấy đồ lặt vặt xong hộp thuốc.

Lưu Vũ nằm ngoan một chỗ nhìn cậu đi tới đi lui, cuối cùng lấy ra thuốc bôi ngoài da cho thú cưng rồi dùng chút bông cho thấm thuốc và bôi lên vết thương trên lưng chú chó.

Mặc dù thuốc vào da rất đau nhưng anh cố gắng không động đậy để yên cho Châu Kha Vũ bôi thuốc.

Anh vẫn cảm thấy bầu không khí có phần căng thẳng, ánh mắt vẫn không dời gương mặt vô cảm của cậu.

Cậu ta không giận đâu nhỉ?

Xử lý vết thương xong xuôi, Châu Kha Vũ đứng dậy cất đồ. Lưu Vũ nghĩ cậu ta sẽ qua đây nói chuyện với anh như mọi hôm nhưng không ngờ đối phương lại cầm điện thoại vào phòng ngủ, để lại anh ngồi ngơ ngẩn trên sofa.

Cậu ta giận mất rồi.

Nhưng sao cậu ta phải giận một con chó con cơ chứ?

Không phải, anh không phải chó con!

Tại sao cậu ta lại giận anh?

Lưu Vũ khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com