Chương 8: Hoa phi hoa, vụ phi vụ
Hoa phi hoa, vụ phi vụ
Dạ bán lai, thiên minh khứ
Lai như xuân mộng kỷ đa thời
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ.
(Hoa chẳng hoa, sương chẳng sương
Nửa đêm tới, sáng rời đi
Tới như mộng xuân được mấy thì?
Đi tựa mây sớm tìm đâu thấy.)
......
Một giấc mộng dài, tỉnh dậy trời chỉ vừa hửng sáng.
Ta bàng hoàng mở mắt dậy, ngoài trời lại đổ mưa rả rích. Mưa thu Tô thành rơi mãi chẳng dứt, không khí cũng nhuốm chút se lạnh, bên cạnh giường không bóng người, chắc a ca đã dậy trước, còn tiện tay đắp thêm chăn cho ta, nên cũng không thấy lạnh.
Ta vén chăn ra, bước xuống giường định đi tìm A An, lại chợt nghe tiếng đàn thấp thoáng vọng lại từ ngoài sân.
Tiếng đàn này rất quen thuộc, ta đứng thừ người lắng nghe hồi lâu, bất giác lần theo tiếng đàn bước ra ngoài.
Ngoài kia, mưa vẫn tí tách rơi, từng giọt mưa mỏng như tơ trời, phủ mờ nhân ảnh. Bên hiên, a ca đang ngồi gảy đàn. Hôm nay, chàng mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc không búi ngọc quan, chỉ cài trâm bạch ngọc. Theo từng ngón đàn, tay áo phiêu dật tung bay trong gió, ba ngàn sợi tóc đong đưa, rõ ràng là phàm nhân lại có bảy phần tiên phong đạo cốt.
Ta ngẩn ra, trong thoáng chốc, tưởng chừng như tuế nguyệt đảo chiều, thời gian quay ngược, trở lại thuở thiếu thời, khi mà a ca của ta vẫn còn là thiếu niên lang nhan như ngọc nổi danh khắp thành Cô Tô, là lang quân trong mộng của biết bao danh môn quý nữ Bình Giang.
Thuở ấy, mỗi độ ta cùng a ca ra ngoài du ngoạn, suốt dọc đường đều có thiếu nữ "tình cờ" đánh rơi túi thơm, trâm cài trước mặt. Ta còn từng cười trêu a ca, bắt chước dáng vẻ ngâm thơ của a cha, hắng giọng ngâm nga:
"Xuân nhật du,
Hạnh hoa xuy mãn đầu.
Mạch thượng thùy gia thiếu niên lang,
Túc phong lưu.
Thiếp nghĩ tương thân giá dữ,
Nhất sinh hưu.
Túng bị vô tình khí,
Bất năng tu."
(Tạm dịch:
Dạo ngày xuân,
Hoa hạnh thổi đầy tóc.
Trên đường chàng thiếu niên nhà ai,
Phong lưu thay!
Thiếp muốn trao thân hứa gả
Đời này vẹn.
Dẫu chàng vô tình phụ,
Quyết chẳng hối.)
Khi đó a ca còn là thiếu niên da mặt mỏng, nghe ta ngâm nga mấy lời này, vành tai đã ửng hồng, còn cố giữ uy nghiêm, nói:
"A Bích, chớ học mấy thi từ không đứng đắn."
Ta nghịch ngợm hỏi lại:
"Có gì không đứng đắn?"
A ca khẽ ho một tiếng, nói:
"Muội dù sao cũng là nữ nhi... Tùy tiện ngâm cái gì mà hứa gả trao thân, không hợp lễ giáo."
Ta ôm bụng cười khúc khích, bảo:
"A ca tuổi trẻ mà còn cổ hủ hơn a cha nữa!"
Quả thực như thế, a cha ta tuy tuổi đã cao, tư tưởng lại phóng khoáng như cuồng sĩ Ngụy Tấn, không câu nệ lễ giáo luân thường, nếu không cũng chẳng thành thân với nghĩa nữ của mình, cũng chính là a nương của chúng ta. A nương được a cha dạy dỗ thành nữ tử thông tuệ nhưng cũng không mất đi nét linh động hoạt bát, thậm chí còn có phần kiêu căng bướng bỉnh, hoàn toàn chẳng phải kiểu mỹ nữ nhàn tĩnh mà đương thời tôn sùng. A cha nói, như vậy rất tốt. Đời người ngắn ngủi chẳng là bao, hà cớ phải ép mình sống chỉ để làm đẹp lòng người khác chứ?
A ca tuy là nhi tử giống a cha nhất nhà, nhưng tư tưởng lại chịu ảnh hưởng bởi phu tử thuở nhỏ, có đôi lúc rất cũ kỹ bảo thủ, cố kỵ thứ này thứ kia, gò mình theo khuôn phép, sống rất mệt mỏi.
A ca dường như không được vui với thái độ cà lơ phất phơ của ta, bèn quay đầu đi, không thèm nhìn ta. Ta đương nhiên không chịu để chàng yên, tiến lên trước quàng vai bá cổ a ca, hỏi:
"A ca giận A Bích sao?"
A ca khẽ lắc đầu, lại nhìn vào mắt ta, nghiêm túc nói:
"Bài từ vừa nãy không thích hợp. Giả như cô nương trong lòng thật sự nguyện ý gả cho ta, vi huynh nhất định cả đời không phụ lòng nàng. Đời này chỉ cần nàng là đủ. A Bích có tin ta chăng?"
Lúc ấy, ta nào hiểu tại sao a ca lại phải vì mấy câu trêu đùa ấy mà trịnh trọng đính chính với mình, chỉ cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc với vành tai đỏ lựng của chàng vừa buồn cười vừa đáng yêu, bèn vỗ vai a ca, nhoẻn miệng cười bảo:
"A Bích đương nhiên tin a ca rồi."
Đúng lúc đó, có làn gió xuân thổi qua, hoa hạnh rụng rơi lả tả. Đôi ba cánh hoa vương lên suối tóc đen nhánh của a ca, đẹp không kể xiết. Ta đột nhiên thấy ghen tị, một nam nhi lang cần chi mái tóc đẹp như vậy chứ? Thế là ta không nghĩ gì nhiều, chợt cố sức nhón chân lên, kề sát lại gần a ca, tinh nghịch thổi một hơi. Cánh hoa hạnh rơi xuống, mái tóc của a ca cũng bị ta làm cho hơi xù lên.
A ca không trách ta nghịch ngợm, giống như từ nhỏ đến lớn chàng vẫn vô cùng bao dung chịu đựng những trò đùa của ta. Khi ấy, a ca chỉ nhẹ kéo ta tới gần, khẽ khàng giúp ta gỡ những cánh hoa vương trên tóc xuống, động tác dịu dàng vô hạn.
Năm đó ta mười bốn tuổi, đã từng bất chợt nghĩ tới, sau này nhất định phải tìm một phu lang dịu dàng như a ca. Rất nhiều năm trôi qua, ta đã gặp qua vô số người, nam tử dịu dàng cũng không phải hiếm gặp, nhưng người có thể dành trọn tất cả ôn nhu của mình cho ta thì trên đời chỉ có một.
A ca.
Chuyện cũ nhớ lại, chẳng biết rơi lệ từ bao giờ. Ta mải chìm đắm trong ký ức thuở xưa, không nhận ra tiếng đàn đã dừng, đến khi a ca đứng dậy, tiến lại gần, bế ta đặt lên ghế, ta mới sực tỉnh.
A ca cúi xuống mang vớ ấm vào cho ta, nói:
"Trời mưa dễ bị lạnh chân, ra ngoài nên mang thêm vớ."
Ta lặng lẽ nhìn ca ca, bỗng chợt nhận ra suối tóc của chàng vẫn đẹp như năm xưa, chỉ là đã điểm thêm nhiều sợi bạc, không còn một màu đen nhánh nữa.
Gần hai mươi năm trôi qua, chúng ta đều không còn là những thiếu niên thiếu nữ ngây ngô vô tư lự thuở trước.
Ta run run đưa tay chạm vào tóc của a ca. A ca ngẩng đầu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má ta, cũng chẳng hỏi lý do, chỉ cười hỏi:
"Có phải tiếng đàn của ta đánh thức A Bích không?"
Ta lắc đầu, nước mắt lại cứ trào ra.
Chính ta cũng không biết mình khóc vì điều gì. Chỉ bỗng dưng cảm thấy rất muốn khóc.
A ca không hề gạn hỏi, chỉ giống như lúc nhỏ mỗi lần ta gặp ác mộng vậy, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng dỗ dành.
Trời dần trưa, mưa ngớt dần, chỉ còn vài giọt lất phất. Nha hoàn ôm A An tới, ta đang chơi đùa cùng con bé, a ca chợt ngồi xuống bên cạnh, đưa cho ta một bức họa, mỉm cười nói:
"Ta vừa vẽ xong bản mẫu giá y tân nương này, A Bích xem thế nào?"
Trong tranh đúng là một bộ hỉ phục cực kỳ tinh tế, từng chi tiết nhỏ đều vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn có vài phần hơn giá y dành cho Hán vương phi của ta ngày trước.
Ta ngạc nhiên, hỏi:
"Giá y? Ai muốn thành thân sao?"
A ca xoa đầu ta, đáp:
"Tất nhiên là ta và A Bích."
Ta sững sờ, suýt đánh rơi bức họa xuống.
A ca tủm tỉm nói:
"Rằm tháng sau là Trung Thu, trăng tròn hoa thắm người đoàn viên, đó là ngày tốt."
......
@Tác giả: Viết tới Trung Thu chắc cũng xong rồi. =))) Chẳng hiểu kiểu gì mà viết chương này mình chảy nước mắt suốt. Cũng không có gì ngược quằn quại cả, chỉ là một vài ký ức cũ thuở thiếu thời, sau đó nhìn lại cả hai người đều đã không còn trẻ nữa, cũng không thể vô tư vui vẻ như thuở xưa, đó là một cảm giác buồn thương rất khó tả.
Nhân thiết của a ca đúng kiểu nam phụ vạn năm trong các truyện khác ấy nhỉ. =))) Dịu dàng, quân tử, yêu trong thầm lặng, im lặng chờ đợi, chuẩn nam phụ lốp dự bị rồi. :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com