Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Có thể tin được người Hứa phủ ư?

Tuyên Tuân Lâm nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu cự tuyệt nàng.

Tiểu lang như con mèo nhỏ yếu ớt nằm trong ngực nàng. Cậu còn nhỏ, lại gầy yếu, tưởng chừng nàng chỉ cần ôm hơi chặt thì cậu sẽ tắt thở. Hứa Song Uyển nghĩ đến huynh trưởng đứng trên cầu một cước đá bay cậu bé này vào giữa suối nhỏ thì nào còn để bụng sự lãnh đạm của cậu. Nàng lại đưa chiếc muỗng đến gần miệng cậu, dịu dàng dỗ dành: "Ca ca của tiểu lang tự tay múc đấy, tiểu lang húp một chút, đừng để ca ca lo lắng."

Nàng nói nhỏ nhẹ như vậy, Tuyên Tuân Lâm đang nhắm chặt hai mắt thoáng he hé.

"Một ngụm thôi, ngon lắm đấy..." Hứa Song Uyển đưa cháo đến giữa môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào.

Giọng điệu nàng ấm áp lại thận trọng, Tuyên Tuân Lâm hé một bên mắt, đập vào mắt là nụ cười của nàng. Mũi cậu sụt sịt nhưng không mím chặt môi như vừa nãy.

Trong khoảnh khắc cậu thả lỏng, Hứa Song Uyển lập tứuc đút ngụm cháo vào miệng. Đợi nàng thổi nguội lại đưa vào miệng thì cậu không gây khó dễ nữa, cứ một muỗng, một muỗng, một chén cháo nhỏ nhanh chóng được đút hết.

Thấy cậu húp xong, Hứa Song Uyển theo bản năng sờ trán cậu rồi sờ chiếc bụng nhỏ hơi căng lên, ngẩng đầu nhìn về phía trưởng công tử.

Lúc nãy giữ đệ đệ, khuôn mặt Tuyên Trọng An hơi xanh xao. Hiện tại khí sắc hắn tốt hơn nhiều, Hứa Song Uyển nhìn thấy thì thả lỏng tâm trạng.

Tuyên Trọng An cũng không nói chuyện với nàng, hắn nhìn đệ đệ đang dựa vào cánh tay nàng, hỏi: "Còn muốn húp cháo không? Ca ca múc cho đệ."

Tuyên Tuân Lâm im lặng, quay mặt trốn vào cánh tay tẩu tử.

Xem ra hiện giờ cậu cũng dám nổi giận với ca ca...

Tuyên Trọng An lắc đầu, quay về nhìn phụ mẫu.

Sắc mặt Tuyên Hoành Đạo vẫn bình thường. Hiện nay trưởng tử còn chưa kế thừa Hầu phủ, nhưng ông đã từng dẫm vào vết xe đổ. Ba năm trước, ông nhất thời bất cẩn làm hỏng kế hoạch của trưởng tử, làm liên luỵ con mất đi hôn sự vất vả kiếm được, làm thanh danh Hầu phủ còn xấu hơn lúc trước. Hiện tại ông không tiện nhúng tay vào việc của nhi tử, cho dù trong lòng không nhịn được cũng sẽ nghĩ kỹ mới làm.

Mà Tuyên Khương thị chỉ là phụ nhân, còn là một mẫu thân thương con đến sốt ruột. Bà nhìn đứa con út trong lòng con dâu, lại nghe theo ý trưởng tử nên không thể duỗi tay ôm con. Khuông mặt bà cứng đờ, cười không nổi.

"Mẫu thân, dùng cơm thôi, món ăn đều nguội rồi." Tuyên Trọng An vẫn yên tâm bên phụ thân. Lúc trước có bài học xương máu khiến phụ thân tin hắn hơn. Chỉ là mẫu thân tính tình thiện lương, nhẹ dạ dễ mềm lòng, không giấu được suy nghĩ trong lòng.

Tuyên Trọng An từng âm thầm nhìn thấy thê tử giao tiếp với người khác. Mặc kệ lúc đó bao nhiêu người, nàng chỉ cần quét mặt một cái thì có thể nắm được tâm tư và khát khao trong lòng bọn họ. Mẫu thân lớn tuổi hơn nàng rất nhiều nhưng thúc ngựa cũng không đuổi kịp một thân bản lĩnh của nàng.

Mẫu thân hiện tại không hề che giấu, dù trước bà làm có tốt đến đâu thì vẫn bị nhìn thấu tâm tư.

Hứa Song Uyển thấy tiểu công tử đang ôm trong lòng xoay đầu rồi mệt mỏi nắm nghiền hai mắt như muốn ngủ. Cậu khóc nhiều như vậy, âu cũng đã mệt. Nàng dùng hai tay vỗ về cánh tay và lưng cậu để ru ngủ.

Tuyên Tuân Lâm đúng là đã mệt. Trước khi cậu ngủ còn hé mắt nhìn khuôn mặt nàng, sau đó nhắm tịt hai mắt, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tuyên Khương thị không còn tâm trạng dùng bữa. Mặc kệ trưởng tử mở miệng, bà cũng chỉ miễn cưỡng nở nụ cười. Lúc này thấy con út đã ngủ, bà dang tay ra: "Để ta ôm cho, con mau đi ăn đi."

"Vâng, mẫu thân." Hứa Song Uyển cẩn thận đem tiểu công tử trong lòng đưa vào tay mẫu thân.

Tuyên Khương thị cũng cẩn thận đón con, rốt cục bà thở phào nhẽ nhõm, lúc này trên mặt mới tươi tỉnh hơn chút, lúc nói chuyện cũng không cứng nhắc như trước, lại khôi phục vẻ dịu dàng mềm mại: "Mau dùng bữa, đừng để bụng đói."

"Vâng." Lúc này Hứa Song Uyển mới ngồi yên, cầm đũa, mắt nhìn về phía trượng phu đối diện.

"Ăn đi."

"Vâng." Hứa Song Uyển rũ mắt, mím môi nở nụ cười.

Hắn dịu dàng nhìn về phía nàng.

Thế là được rồi.

Nàng đã nghĩ đến thân phận này đến Hầu phủ có biết bao khó xử, nàng không tránh khỏi. Mang thân phận Hứa nhị cô nương lại càng không thể trốn tránh, nàng gả vào đây vốn dĩ để chuộc tội cho Hứa phủ.

Nhưng tình hình tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Công công bà bà dù không vui nhưng vẫn chừa mặt mũi cho nàng, hắn càng chẳng bàn. Thế là khó khăn của nàng cũng không còn.

Nàng sẽ đảm đương tốt vai trò nàng dâu của Hầu phủ.

Ở bên mẫu thân, nàng dốc toàn lực làm con gái của mẫu thân; ở bên cạnh hắn, nàng cũng sẽ dốc toàn lực làm nương tử tốt của hắn.

Mọi người trong phòng vừa dùng xong đồ ăn sáng, Tuyên Khương thị do dự một lát, nhưng không đợi đến nửa nén hương sau khi trưởng tử uống thuốc thì bà đã ôm con út về hậu viện nghỉ ngơi.

Bà đi rồi, Tuyên Trọng An nói với Đồ Thân đang đứng ở cửa: "Gọi Viên nương đến đại sảnh."

"Vâng, trưởng công tử." Đồ Thân vội vã rời đi.

"Ngu nương."

"Trưởng công tử, có nô tỳ." Ngu nương đang đứng ngoài cửa nhanh nhẹn tiến vào.

"Ngươi dẫn người đi theo A Mạc đưa Thiếu phu nhân đến Vân Hạc Đường."

"Vâng."

Lúc này Tuyên Trọng An mới quay người lại, nhìn về phía thê tử đang đứng khom lưng. Hắn dừng một lát mới nói: "Nàng mang theo người hầu, theo Ngu nương đến Vân Hạc Đường nhé, đó là nơi trước kia ta ở."

Dứt lời, hắn lại dừng một lát, nói tiếp: "Nàng đến trước, lát nữa ta sẽ qua."

Hứa Song Uyển cũng không hỏi nhiều, nhu thuận hành lễ: "Vâng, thiếp thân biết rồi."

"Phụ thân, con dâu xin cáo lui." Dứt lời, nàng cũng không chần chờ, hành lễ với Quy Đức Hầu rồi lui người ra cửa. Nàng xoay người rời khởi phòng, mang theo đám Thái Hà đang nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài theo Ngu nương tử và người của Hầu phủ đến Vân Hạc Đường.

**

"Phụ thân, ngài theo nhi tử."

Thấy thê tử rời đi, Tuyên Trọng An mở miệng đi về phía đại sảnh.

Tuyên Hoành Đạo không hài lòng với hành động của hắn nên không nhúc nhích, nói: "Bà ấy chỉ là người hầu, lại nói, dù sao bà ấy cũng dùng sữa nuôi lớn Tuân Lâm, cũng không có lòng dạ gì khác."

Ông biết trưởng tử là muốn trách Viên nương thổi gió bên tai Tuân Lâm.

Tính tình Tuân Lâm khá giống mẫu thân cậu, lương thiện, nhẹ dạ, không có ai dạy làm sao hiểu được những lời kia. Mẫu thân cậu càng không thể nói với cậu những lời ấy. Suy đi tính lại, cũng chỉ có nhũ mẫu bên người là Viên nương mới dám to gan nói thế.

Ông còn có thể đoán ra thì trưởng tử sao không biết?

Viên nương có không phải đi chăng nữa, cũng chỉ bởi vì thương yêu Tuân Lâm. Dù bà ấy có vượt quy củ thì bảo Đồ Lâm nhắc nhở là được, cần trưởng công tử ra mặt ư?

Tuyên Hoành Đạo không tán thành, nói tiếp: "Con phải xem nó mới vào phủ, lúc này con giáo huấn Viên nương, trong mắt người khác chính là con lập uy cho nó. Con lập uy cho nó mà đánh vào mặt người làm lâu năm trong phủ, trong phủ Viên nương có giao tình không tệ, con đây là hại nó hay là giúp nó?"

Phụ thân hồ đồ rồi.

Tuyên Trọng An không thể nói thẳng với phụ thân rằng đường đường là Hầu phủ đại công tử, chẳng lẽ không bảo vệ nổi thê tử; càng khó nói, đường đường là Thiếu phu nhân Hầu phủ, còn phải xem sắc mặt người làm mới có thể sống trong phủ sao?

Trải qua chuyện mấy năm mà Hầu phủ gặp phải, Tuyên Trọng An đã biết thứ chôn vùi tiền đồ của Hầu phủ bọn họ chính là do sự thiếu quyết đoán ăn sâu từ trong xương của phụ thân.

Nhưng hắn thân là nhi tử không thể trách cứ phụ thân bất tài. Nghe ông nói xong, hắn cười cợt: "Những lời này vẫn chưa là gì, nhi tử trước khi thương lượng với mẫu thân thì muốn nói rõ ràng với Viên nương. Tuân Lâm hiện giờ cũng lớn, sau này cùng không cần bà ta chăm sóc nữa..."

"Con muốn làm gì?" Trưởng tử chưa nói hết, Tuyên Hoành Đạo thốt lên.

"Phụ thân," Tuyên Trọng An nhìn về phía ông: "Lẽ nào ngài muốn Tuân Lâm sau này trở thành hạng người khua môi múa mép, nói năng vừa vô lễ vừa vô giáo dục?"

Tuyên Hoành Đạo cau mày, không đồng ý với lời của nhi tử: "Con nói Tuân Lâm khua môi múa mép?"

Kẻ khiến cậu bị thương không phải là Hứa Du Lương? Nó chẳng lẽ không phải là muội muội ruột của Hứa Du Lương à?

Cảm thấy những lời này của mình hơi quá đáng, Tuyên Hoành Đạo hạ thấp giọng lại: "Tuân Lâm còn nhỏ."

"Vâng, còn nhỏ." Tuyên Trọng An sớm biết bản tính của phụ thân nên cũng đã có kế sách đối phó, hắn nói: "Vì thế nhi tử muốn đưa để ấy đến bên cạnh dạy dỗ."

"Con có thời gian à?"

"Lúc con vắng mặt, thì để tẩu tử đệ ấy dạy bảo..." Tuyên Trọng An nhìn phụ thân, đánh gãy ý định của ông: "Ngài vừa nhìn thấy dáng vẻ nàng ôm Tuân Lâm chứ?"

Nàng đối xử với Tuân Lâm, vừa thương tiếc vừa yêu thương.

"Tuân Lâm nằm rất ngoan ngoãn trong lòng nàng," dù lúc trước cậu ghét nàng. "Để nàng dạy dỗ Tuân Lâm, đệ đệ mới trưởng thành như một công tử bước ra từ hầu môn, mà không phải một kẻ ngốc, không có năng lực phản ứng, chỉ có thể dùng miệng gào thét."

Đúng vậy, lúc Tuân Lâm khóc lóc thì khó dỗ vô cùng, chỉ có mặt huynh trưởng cậu mới nghe lời. Nếu như để mẫu thân và nhũ mẫu dỗ, cậu không khóc lóc ầm ĩ hơn nửa canh giờ thì không dừng lại. Có lúc cậu còn giận dỗi người lớn, ngày đêm không ăn không uống. Mấy phụ nhân vẫn là cưng chiều cậu quá mức, không thể dạy dỗ cho cậu thành một nam tử mai sau đủ sức gánh vác. Mà ông thân làm phụ thân nhưng do bận rộn nên không thường xuyên ở phủ, vốn không có thời gian quản giáo nhi tử. Nếu có, cũng sẽ chịu thua trước nước mắt và lời cầu xin của phu nhân mà mặc kệ con. Đứa con út bị nuôi thành dáng vẻ ngốc nghếch, cũng là do ông không biết dạy dỗ. Tuyên Hoành Đạo muốn nói những lời này song cũng không lên tiếng, một lát sau ông than thở: "Mẫu thân con sẽ không đồng ý, hơn nữa, nàng cũng là cô nương Hứa phủ."

Có thể tin được người Hứa phủ ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #codai