Chương 6
"EunJi nơi này thật ồn ào!" Vừa tiến vào bên trong quầy bar, Jiyeon liền không nhịn được dùng tay che hai lỗ tai lại.
Bên trong quầy bar đang để bài So Crazy, trừ quầy bar những chỗ ngồi khác đều bị chiếm hết.
Jiyeon bất lực kéo tay EunJi, xuyên qua đám người đông nghịt trên sàn nhảy.
"Cẩn thận, theo tớ!" EunJi xoay đầu lại, ở bên tai cô rống to. Không ngờ hôm nay không phải là ngày nghỉ mà nơi này vẫn đông như thế.
Jiyeon gật đầu một cái, "Nơi này dường như rất kinh khủng. . . . . ."
Nơi này, những cô gái đó mặc thật là ít a!
Hai người thật vất vả mới tới được quầy bar, Jen - nhân viên phục vụ kinh ngạc hô to: "Jung, Jung tiểu thư?"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, anh định hại tôi bị bại lộ hành tung phải không?" EunJi đưa tay che miệng Jen miệng lại.
"EunJi nơi này ồn như thế, sẽ không ai nghe được lời của anh ta nói đâu!" Jiyeon nói, huống chi. . . . . . Ở đây nhiều người như thế, chắc sẽ không có ai phát hiện ra cô đâu nhỉ?
"Nói cũng phải." EunJi nghĩ nghĩ, sau đó thu tay về."Này! Jen, cho tôi hai ly sữa tươi."
"Bò, sữa tươi?" Jen khóe miệng cứng ngắc. Làm ơn đi, quầy bar là để bán rượu , lấy đâu ra sữa tươi?
"Cái gì? Không có sữa tươi. Các người buôn bán kiểu gì vậy? !" Eunji hung tợn trợn mắt nhìn Jen một cái.
"Có, có, có." Jen bất đắc dĩ gọi người, phân phó mấy câu.
"Như thế còn nghe được."
"Eunji cậu nói muốn tới nơi này bắt gian, là bắt gian ai a?" Vừa đến nơi này, Jiyeon liền cảm thấy cả người không được thoải mái, đầu cô bị tiếng nhạc chấn đắc thật đau!
"Còn ai vào đây? Đương nhiên là Seo InGuk. Hắn thế nhưng dám cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, bị tớ thấy được. Khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của ả thật khiến người khác buồn nôn, quần áo thì hở hang, bộ ngực như muốn nhảy ra, còn không biết xấu hổ dán lên người InGuk."
Nghĩ đến đây, EunJi liền tức giận. InGuk lúc ấy thậm chí cũng không lập tức đẩy ả ra, hại cô tức giận mấy ngày, hận không thể đem hắn cắt thành tám khúc, đem đi làm mồi cho cá ăn.
"Vậy sao? Mặc giống những cô gái kia?"
Jiyeon mở to mắt giật mình chỉ cô gái ở phía sau đang nhảy nhót trên sàn. Váy của cô ta ngắn đến mức có thể nhìn thấy "quần nhỏ" bên trong. Hơn nữa áo của cô ta cũng trong suốt nốt, ngay cả nội y bên trong cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
"Không chỉ như vậy đâu." EunJi liếc mắt nhìn, bĩu môi khinh thường. Những ả đàn bà kia ăn mặc thật khiến người khác buồn nôn, có nhiều ả cô gặp trước đó còn khủng khiếp hơn nhiều."Nhìn kìa, váy của ả ta xẻ lớn, toàn bộ cặp đùi đều lộ ra ngoài."
"Oa! Thật là kỳ quái a! Bọn họ không có tiền sao? Sao lại mặc ít như thế, thật đáng thương." Jiyeon ngây thơ vẻ mặt đồng tình nhìn những cô gái phía trước.
Jen ở một bên nghe hai người nói chuyện, cười đến thiếu chút nữa chết sặc.
Cô bé này rốt cuộc là ở đâu ra? Lại cho là mọi người ở đây ăn mặc như vậy là bởi vì không có tiền? ! Ha ha ha. . . . . .
"Ai! Jiyeon, cậu quá đơn thuần, tốt nhất cậu đừng nói về vấn đề này với người khác." EunJi an ủi vỗ vỗ vai cô, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
"Này! Jen, tới đây." EunJi phất tay một cái, ra hiệu Jen tiến tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Không rõ ý của cô, Jen chỉ dám nghe lời làm theo. Ai chẳng biết quán bar này là của ông chủ Seo InGuk, mà EunJi tiểu thư lại là người ông chủ coi trọng nhất.
"InGuk đang ở đâu? Hắn có đến đây không?" Cặp mắt EunJi giống như ra đa, không ngừng dò xét bốn phía tìm kiếm bóng dáng InGuk.
"Anh InGuk? Để tôi giúp tiểu thư gọi anh ấy." Đang lúc Jen cầm điện thoại trên bàn thì EunJi kịp thời ngăn lại.
"Sao vậy?" Jen không hiểu, thần sắc nghiêm túc nhìn EunJi.
"Anh nói cho tôi biết, hắn đang nơi nào, tự tôi đi tìm hắn."
Cô tới là để bắt gian. Chuyện như vậy phải len lén làm mới đúng, nếu như bị hắn phát hiện, cô bắt gian cái gì?
"Này. . . . . ." Jen do dự, nếu không thông báo cho anh InGuk, rủi như bị phát hiện, y nhất định rất thảm.
"Anh nhất định phải nói cho tôi biết. Nếu không tôi liền nói cho hắn biết, anh muốn chơi đùa tôi." EunJi uy hiếp nói.
Nào có ai như vậy. . . . . . Uy hiếp người. . . . . . Ô ô ô! Jen bi ai nhìn EunJi.
"Nhưng. . . . . . Được rồi! Tuy nhiên cô cần phải cẩn thận một chút, chớ để bị anh InGuk phát hiện." Y đành chọn phương án cuối cùng.
"Cảm ơn." EunJi xoay người nhìn vẻ mặt khổ sở của Jiyeon.
"Jiyeon cậu ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không nên chạy loạn, biết không?" Nếu mang Jiyeon theo, chỉ sợ người còn chưa thấy, cô nàng đã hôn mê bất tỉnh.
"Được." Jiyeon khẽ gật đầu, yếu ớt lấy tay xoa xoa hai bên đầu đang phát đau.
"Này! Jen, giúp tôi bảo vệ tốt cho cô ấy. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội anh!"
"Vâng."
"Còn nữa, chuẩn bị ít thức ăn cho cô ấy." EunJi vừa nói xong, nhảy xuống chân ghế cao, đi vào trong sàn nhảy.
"Tiểu thư, cô muốn ăn chút gì không?" Jen tẫn trách đứng trước mặt Jiyeon, không dám rời đi.
"Ừ. . . . . . Không cần, cám ơn." Jiyeon hướng y cười dịu dàng. Giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này. Chỉ là. . . . . . EunJi nói cô phải đợi cô ấy quay trở lại.
Nụ cười này của cô khiến Jen ngây người. Nụ cười của cô thật ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên mặt theo đó hiện ra, thật đáng yêu. . . . . .
"Vậy. . . . . . Để tôi pha một ly rượu cho tiểu thư uống." Y lấy lòng đem một ly màu hồng phấn nhạt đặt ở trước mặt cô.
"Rượu? Tôi không uống rượu." Anh hai cũng nói cô không thể uống loại đồ uống này. Cô lắc đầu cự tuyệt ý tốt của y.
"Không sao đâu! Rượu này độ cồn rất thấp, rất thấp, sẽ không say. Hơn nữa lại còn ngọt ngào, uống rất ngon, tuyệt không đắng."
"Có thật không?" Uống rất ngon? Jiyeon tò mò cầm lên ly rượu trước mắt, chất lỏng màu hồng bên trong thoạt nhìn rất xinh đẹp.
"Đúng vậy! Thử một lần xem sao!" Jen dùng sức gật đầu.
"Được rồi!" Cô uống một hớp nhỏ.
"Oa! Uống thật ngon nha!" Hương vị ngọt ngào, uống rất ngon, một chút cũng không có tư vị của rượu, mà còn nghe mùi dâu tây thơm thoang thoảng. Nụ cười sáng lạn lại hiện lên trên khuôn mặt cô.
Jiyeon không chút suy nghĩ, đem trọn ly rượu uống hết.
"Uống ngon thật." Cô liếm liếm phần rượu dính ở khóe môi, thỏa mãn hướng Jen cười.
Jen mê đắm nhìn chòng chọc Jiyeon, không cách nào dời đi tầm mắt.
Trời ạ! Hành động này không thể nghi ngờ là một loại hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
"Cho tôi thêm một ly, có được hay không?" Cô năn nỉ, ánh mắt van xin nhìn y, hoàn toàn quên chuyện Eunjung đã nhắc nhở cô.
"Không thành vấn đề." Y không nói hai lời lại pha thêm một ly cho Jiyeon.
Cứ như vậy cả đêm, Jiyeon một ly tiếp một ly..., ngay cả cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly.
"Jen. . . . . . Jen. . . . . . Hi hi hi. . . . . . Nữa, một ly nữa. . . . . ." Mặt Jiyeon đỏ như quả táo, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, lời nói cũng nói không rõ ràng lắm.
Lần này, Jen không cười được.
Rượu này mặc dù không nặng, nhưng vẫn là rượu a! Nhìn cô ngay cả ngồi cũng
"Tiểu, tiểu thư, cô không thể uống nữa." Y nói với cô, chỉ sợ cô có bề gì, EunJi tiểu thư sẽ nổi giận.
"Không. . . . . . Không thể uống? Tại. . . . . . Tại sao?" Jiyeon cảm giác cả người váng đầu hoa mắt, toàn thân nóng lên.
"Tiểu thư, cô say rồi." Jen cầm chén nước đưa cho cô.
"Tôi? Tôi không có. . . . . . Không có a! Ách, ách. . . . . . Anh xem. . . . . . tôi biết. . . . . . anh là. . . . . . Là Jen, Jen. . . . . . Jen phải . . . . . Jen là gián. . . . . một con gián. . . . . ."
Cô hì hì cười, cặp mắt như phủ đầy sương mù, không nhìn rõ phía trước, hai tay dùng sức huy động, như muốn gạt đi hình ảnh mơ hồ trước mắt.
"Cô có khỏe không! Tiểu thư? Tôi giúp cô gọi EunJi tiểu thư ." Jen thấy không ổn, gọi một người đi tìm EunJi.
"EunJi. EunJi đi bắt. . . . . bắt gian rồi, cô ấy nói. . . . . . Ách, a. . . . . . InGuk, gian gian. . . . . . Bộ ngực bật ra. . . . . . Ách, bật đi ra. . . . . . Đầu của tôi. . . . . . Thật là đau. . . . . . Anh hai." Cô ôm đầu của mình, đau đớn kịch liệt làm vành mắt cô hồng hồng.
"Tiểu, tiểu thư. . . . . . Lần này nguy rồi." Jen đi ra quầy bar, đang muốn đỡ cô vào phòng nhân viên nghỉ ngơi.
"Jungie. . . . . .đầu Yeon. . . . . . Ách, ách. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Âm nhạc điếc tai nhức óc, làm cho cô thật khó chịu.
"Tiểu thư, tôi dẫn cô đi vào nghỉ ngơi nha?"
Tay cô gắt gao siết chặt ngực mình.
"Tôi thật là khổ sở. . . . . . Tôi. . . . . . Jungie. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Lúc này, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại. Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ dừng động tác lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy?" Jen thấy từ ngoài cửa tiến vào một đám người, mỗi người đều mặc một thân tây trang màu đen, thần sắc nghiêm túc, tựa như sát thủ trong phim điện ảnh.
Thấy thế, InGuk đi ra, tay hắn nắm tay EunJi, vẻ mặt dường như không được vui cho lắm.
Eunjung vẻ mặt lạnh lùng đi vào, cặp mắt sắc bén quét nhìn tất cả mọi người.
"Anh là. . . . . ." InGuk tiến lên phía trước, không hề tỏ ra sợ hãi.
Eunjung cũng không thèm liếc nhìn InGuk một cái, tầm mắt của anh rơi vào trên người EunJi đang đứng bên cạnh hắn.
InGuk liền đem EunJi che chở ở phía sau mình.
"Anh tới đây có chuyện gì?" Hắn đương nhiên biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Ham thị - Ham EunJung.
"Jiyeon đâu?" Nếu như giọng nói có thể giết người, sợ rằng giờ khắc này tất cả những người có mặt tại đây sớm đã bị ngữ điệu âm lãnh của Eunjung làm cho chết rét.
"Jiyeon?" InGuk không hiểu lặp lại lần nữa.
"Tôi đang hỏi người phụ nữ chết tiệt đang đứng sau lưng anh!" Eunjung mất khống chế rống to, trong mắt ánh lên lửa giận hừng hực, bắn thẳng tắp tới người đang núp phía sau InGuk.
Anh về đến nhà, cho là vừa mở cửa liền thấy được Jiyeon đang cười ngọt ngào ngồi ở phòng khách chờ anh. Không ngờ cô lại chạy tới nhà của Jung EunJi, tối nay không về.
Anh mới dùng điện thoại gọi cho vệ sĩ của cô thì nghe nói cô theo Jung EunJi chạy đến quán bar. Vừa nghe xong, anh lập tức mang theo người chạy tới.
"Jiyeon?" EunJi lúc này mới nhớ tới Jiyeon.
"EunJi" InGuk nhìn sắc mặt của Eunjung càng lúc càng khó coi, liền thấy sự việc không ổn. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của EunJi.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Jiyeon đang ở quầy bar." Cô sợ đến mức toàn thân phát run.
Eunjung vừa quay đầu, đám người trong sàn nhảy lập tức tản ra tạo thành một lối đi. Tầm mắt của anh lập tức nhìn thấy Jiyeon mặt đỏ ửng không bình thường cùng người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
Anh đi tới, hung hăng đấm một quyền vào mặt Jen, cú đấm mạnh đến mức khiến Jen bay ra ngoài, té ngã nằm trên đất.
"Jungie. . . . . . Ô ô. . . . . . Jungie. . . . . ." Ý thức mơ hồ, Jiyeon khổ sở khóc lóc, tay ôm đầu không nhịn được rên rỉ.
Eunjung ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ở trên người cô, nhìn hai gò má cô đỏ ửng, lửa giận lan tràn toàn thân.
Anh dùng một tay bế cô lên.
"Jungie. . . . . .đầu Yeon. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau."
"Được rồi, chúng ta về nhà." Nhìn cô khổ sở, mặc dù anh tức giận cô giấu giếm anh, len lén chạy đi, nhưng cũng không đành lòng mắng cô vào lúc này.
"Jung EunJi, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng đến gần Jiyeon, nếu không tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Lửa giận của tôi, cô nhận không nổi. Còn anh nữa, Seo InGuk, quản tốt người phụ nữ của anh, nếu không đừng trách tôi vô tình!" Bất cứ người nào thương tổn Jiyeon, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, quản hắn là thủ lĩnh Seo InGuk hay là ai khác cũng giống như vậy.
Nói xong, EunJung dẫn người rời đi.
InGuk nở một nụ cười âm lãnh, hắn nhìn EunJi đang đứng ở phía sau vẻ mặt vô tội.
"Ách. . . . . . Em còn có chút việc. . . . . . Trước, đi trước, anh, anh bận rộn nha. . . . . ."
Cô nhìn về phía sau tìm đường chạy trốn, vẻ mặt kinh hoảng.
"Em cho rằng có thể đi đâu?" InGuk dùng một tay nắm bả vai cô, giọng nói nhàn nhạt mang theo nguy hiểm trước nay chưa từng có.
"Ưmh a --"
Tiếng kêu rên bi thảm truyền khắp bên trong quầy bar.
**************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com