Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Gặp gỡ tình cờ

Chiếc xe ô tô dừng lại trước một khu tập thể cũ kĩ
Cậu thanh niên trong xe ngước ánh mắt ngang tàng nhìn ra phía cửa kính, khẽ cau mày:
- "Anh Sơn, không phải bố mẹ tôi...bắt tôi sống ở đây đấy chứ?"

Người tài xế quay sang ái ngại:
- Có thể cậu sẽ không vui nhưng đúng thế đấy ạ

- Không thể nào..._Khánh Duy đưa tay lên vò đầu_ "Mau đưa tôi về nhà! Tôi phải nói chuyện với họ!"

- "Tôi chỉ có nhiệm vụ đưa cậu đến đây thôi ạ"

- Anh...bây giờ đến anh cũng không nghe tôi nói gì sao?!_ Duy trợn mắt

- Thành thật xin lỗi

Khánh Duy vội lấy điện thoại gọi cho mẹ:
- "Mẹ! Mẹ định để con sống ở cái ổ chuột này thật à?!"

Bà Hoa thở dài:
- "Mẹ cũng đã xin bố con rồi nhưng ông ấy không nghe. Thôi con trai, con cố gắng ở tạm chỗ đó một tháng, đợi bố con nguôi giận đã..."

- "MỘT THÁNG"?? Mẹ nghĩ gì mà lại bảo con ở đây 1 tháng??? Con làm sao mà chịu đượccc? Mẹ tìm cách giúp con đi"

- Alo

Duy giật thót tim khi nghe thấy tiếng của ông Đức.
- Ơ...bố...

- Mày đừng có mong chờ gì, bố nhất định không đổi ý đâu. Tài khoản bố cũng khóa rồi. Ở khu tập thể đó là sự lựa chọn duy nhất của mày đấy!

- Nhưng...

Khánh Duy chưa kịp nói gì thì bố anh đã "phũ phàng" dập máy. Cuối cùng Duy cũng bị tống xuống xe với đống hành lí của mình.
Đặng Khánh Duy là sinh viên năm 2 của một trường đại học dân lập quốc tế trong thành phố. Anh ta quả là một người may mắn. Sinh ra trên đời đã có mọi thứ: gia đình giàu có thuộc vào loại nhất nhì, tư chất thông minh cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai nam tính, lại biết ăn chơi vì thế đâm ra kiêu ngạo, mặt lúc nào cũng hếch lên trời, thay bồ như thay áo, không coi ai ra gì. Vậy mà vẫn có hàng tá đứa con gái tình nguyện trở thành bạn gái một tháng, thậm chí vài ngày của anh ta.
Vừa mới tuần trước, Khánh Duy gây sự trong quán bar đến 2h sáng mới mò về và không dự kì thi cuối năm ở trường. Bố anh rất tức giận, quyết định cho quý tử của mình ra khỏi nhà. Khánh Duy tưởng bố chỉ đùa nhưng không ngờ ông làm thật, và kết quả là như các bạn đã thấy.
Khánh Duy chật vật bê 2 vali to đùng lên tầng 5, vừa đi vừa than vãn:
- "Cái nơi nghèo nàn này...đến thang máy cũng không có là sao!"

Tầng 5 có vẻ khá "nhộn nhịp": Góc bên trái là lũ trẻ con chơi thổi bong bóng xà phòng, vài bà cô rảnh rỗi ngồi tám chuyện, xa hơn một chút là mấy người đàn ông đang ngồi đánh cờ tướng,... Ngoài hành lang, những chậu cây cảnh, xoong nồi, thậm chí cả quần áo đều được treo rải rác khắp nơi. Sự có mặt của Khánh Duy khiến mọi hoạt động dường như ngưng đọng. Những cặp mắt tò mò đều đổ dồn về phía con người sang trọng đang "đờ đẫn" với 2 vali quần áo đắt tiền kia:
- "Ôi mẹ ơi! Mình bị lạc vào đâu đây?"_ Duy lẩm bẩm

Lòng vòng một lúc anh cũng tìm được phòng mình. Đẩy mãi cái cánh cửa gỗ mới mở ra. Khóe miệng Khánh Duy hơi nhếch lên, anh xách 2 cái vali vào, đau khổ than thở:
- "Nhà mới nhìn còn nhỏ hơn cái phòng vệ sinh trong căn hộ cũ của mình"
Duy ngồi gọi cho từng đứa bạn từ thân đến sơ để "cầu cứu" mà tất tần tật đều có chung 1 lí do: "Bận"

Thanh Tùng- thằng bạn thân nhất của anh thì đang đi du lịch châu Âu cùng gia đình, hơn nữa, bố nó lại là bạn của bố anh nên trường hợp đến ở nhờ coi như bất khả thi.

"Lũ rẻ rách chỉ biết lợi dụng! Lúc cần thì chẳng thấy mặt đứa nào!"_ Duy quăng mạnh chiếc điện thoại xuống giường rồi nằm ôm gối ngủ.
....
9h tối
Cái bụng biểu tình dữ dội làm Khánh Duy thức giấc. Anh vươn vai rồi đi ra mở tủ lạnh. Tất nhiên là nhà mới chuyển đến thì làm gì có đồ ăn. Duy nhìn cái tủ lạnh trống trơn, làu bàu:
- "Aishh! Sao cái gì cũng không có thế!"
Cũng may trong ví anh còn hơn 100 nghìn, thế là Duy quyết định đi mua chút đồ ăn.
Vừa mở cửa, một giọng nói liền cất lên:
- "Này!...Sao...anh lại...vào nhà... tôi..."
Cô gái chắc đang say, người đầy mùi rượu, đến đứng cũng không vững.
Khánh Duy chép miệng:
- "Gì nữa đây ? Phòng cô mà tôi lại có chìa khoá à?...thôi tôi không rảnh để nghe cô lảm nhảm đâu" _ Duy vừa quay đi thì...

- Anh...ọe..._ Cô gái kia trong giây phút không kìm chế được đã nôn thẳng vào lưng áo Khánh Duy.

Đứng hình mất 10 giây, anh giận tím mặt, định quay lại "xả" cho cô nàng kia một trận nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã ngã luôn vào tay anh.
- "Ơ...chuyện quái gì đang xảy ra thế...@.@"
Duy chán nản thở dài:
"Đời mình đúng là một ngôi sao tăm tối "
.....
Không còn cách nào khác, Khánh Duy đành để cô gái kia vào ngủ tạm trên ghế sofa.
Nhìn cái áo hàng hiệu bị nôn vào không thương tiếc, Duy ôm đầu:
- "Phải làm gì đây? Sao số tôi khổ thế này!!"

Anh hướng ánh mắt hình viên đạn sang chỗ cô gái:
- "Này con nhỏ kia! Nhất định không dậy à? Cô mà là con trai thì tôi đã tống cô ra ngoài hành lang ngủ rồi đấy!!"
_________
7h sáng...
- Đau đầu quá ><
Hạ Vi khó khăn ngồi dậy. Cô dụi dụi hai mắt rồi nhìn xung quanh.

Đúng lúc này Khánh Duy từ phòng bếp bước ra, trên người chỉ mặc chiếc áo ba lỗ đen và quần ngố, tay cầm cốc mì nóng: "Dậy rồi hả?"

Vừa ngủ dậy mà đã nhìn thấy người con trai lạ hoắc, Vi Vi không tránh khỏi sợ hãi, nhảy dựng lên:
- Anh là ai?!

- "Bình tĩnh..."_ Duy định đi ra giải thích nhưng lại bị tiếng hét của cô gái kia chặn lại.

- KHÔNG!! Đứng yên đấy! Anh mà ra đây thì đừng có trách!!! Tôi phải gọi cảnh sát...điện thoại... điện thoại đâu rồi...

Hạ Vi vừa cầm được cái điện thoại thì Khánh Duy liền lao đến giật lấy. Anh trợn mắt:
- "Cô điên à?! Tối hôm qua cô vô duyên vô cớ bảo đây là nhà mình rồi ngủ say như chết, sáng ra lại còn đòi gọi cảnh sát cái nỗi gì?"

Mặt Vi Vi nghệt ra, não bộ vẫn chưa tiếp nhận được thông tin bèn hỏi lại:
- "Là sao...?"

- Thôi nói ngắn gọn nhé: ĐÂY-LÀ-NHÀ -TÔI

-"Thế...thế đây không phải...phòng 208 à?"_Hạ Vi lắp bắp

- "Thưa chị đây là phòng 206"_ Duy nghiến răng

Lúc này Vi mới hiểu ra, lấy tay day day trán "Mình đã làm gì thế này? Ôi xấu hổ chết mất!!"

- "à thế tôi nhầm rồi...cho xin lỗi nhé. Tại hôm qua sinh nhật bạn nên tôi uống hơi nhiều"_Cô cười híp mắt chữa ngượng

Khánh Duy hắng giọng: "Tỉnh hẳn rồi hả?"

Vi gãi đầu: "Vâng, thôi tôi về đây, cảm ơn anh"

-"Từ từ đã!"_ Duy nắm lấy cổ áo cô kéo lại

- "Còn gì nữa sao?"_Hạ Vi mệt mỏi thở dài

Anh nhướn mày nhìn ra phía chiếc áo: "Mang về giặt đi. Cô nôn ra đấy"

- "Tôi á?"_ Hạ Vi ngạc nhiên tự chỉ vào mình

- "Còn ai khác ở đây à?"

Thế là Vi Vi phải "ngậm bồ hòn làm ngọt", đi về nhà cùng cái áo của Duy.

Vừa vào phòng, cô liền nằm bẹp xuống giường, lẩm bẩm:
- "Hoá ra anh ta mới chuyển đến, đàn ông gì mà mỏ nhọn, ghê gớm!"

- À đúng rồi!_Hạ Vi sực nhớ tới chú mèo Tiểu Bạch của cô. Cả tối qua cô không về nhà để cho nó ăn, chắc bây giờ nó đang đói lắm.

Gọi mãi mà con mèo vẫn không chịu ló mặt ra, Vi Vi bắt đầu lo lắng. Cô đi một lượt dọc hành lang để tìm chú mèo nhỏ của mình. Nhưng mãi mà Vi vẫn chưa thấy. Vừa định về phòng xem lại thì cửa nhà hàng xóm bật mở.
Cái tên "ghê gớm" khi nãy đang bê con mèo của cô vứt ra hành lang.
Hạ Vi vội vàng chạy tới bế chú mèo  lên, quát lớn:
- Anh làm cái trò gì đấy hả? Đặt nó xuống nhẹ nhàng thôi chứ!

Khánh Duy nhếch miệng: "Thì ra là của cô à?...Lần sau đừng để cái thứ lông lá gớm ghiếc này bước chân vào nhà tôi, rõ chưa?"
Nói rồi anh đóng sầm cửa lại

Vi Vi tức giận đá vào cửa nhà Khánh Duy: "Anh là đồ lông lá thì có!"

Thích thì like cho au với nhé 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com