Chap 10: Bạn gái tôi
Sáng nay một mình Hạ Vi đang làm việc ở cửa hàng tiện lợi thì có 2 cô gái bước vào.
"Lấy cho tôi hết chỗ cà phê kia"_Một trong 2 cô gái đề nghị.
Hạ Vi hơi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ trả lời:
"À vâng, hai chị chờ một chút"
Một lát sau, cô mang ra mấy túi cà phê được xếp cẩn thận. Nhưng vừa đưa cho 2 cô gái kia thì....
"Rào!"_chỗ cà phê đều bị hất xuống đất.
Vi Vi trợn tròn mắt: "chị làm gì vậy?"
Hai cô gái kia nhếch môi cười: "cô đưa không cẩn thận mà còn hỏi à?"
Rõ ràng Hạ Vi đã đưa túi cà phê tận tay họ mà bây giờ họ lại đổ tại cô không cẩn thận.
Một trong 2 cô gái kia tỏ ra khó chịu: "Bọn tôi chưa uống được cà phê nên cũng không trả tiền đâu đấy"
Nói xong họ định cứ thế ra khỏi cửa hàng, Hạ Vi cố chặn lại: "Rõ ràng là tôi đưa tận tay các chị rồi, cứ cho là lỗi của tôi nhưng ít ra 2 chị cũng phải trả 50% chứ!"
"Không trả thì sao?"_Cô gái kia khoanh tay thách thức rồi đẩy Hạ Vi sang một bên_"Tưởng làm bạn gái Khánh Duy là giỏi lắm à?"
Hạ Vi hơi ngẩn ra.
Đúng lúc này cửa bật mở.
"Bạn gái tôi đương nhiên là giỏi rồi!"
Khánh Duy từ bên ngoài bước vào, đi sau là Thanh Tùng.
Anh vừa nói vừa tới ôm lấy vai Hạ Vi.
"Em có sao không?"_Anh hỏi, giọng trầm ấm dịu dàng. Ánh mắt chăm chú của Khánh Duy, khiến Hạ Vi suýt nữa còn tưởng mình là người yêu thật của anh.
Sáng nay ở trường, Thanh Tùng đi qua sân sau tình cờ nghe được "kế hoạch" của Linh Chi bàn với mấy người bạn, anh nói lại với Khánh Duy, không ngờ đến nơi đúng như thế thật.
"Hai cô là người của Linh Chi đúng không? Tốt nhất là trả tiền và xin lỗi bạn gái tôi đi, không thì đừng bước ra khỏi đây"
Nhìn thấy Khánh Duy, hai cô ả ngay lập tức thay đổi thái độ.
"chúng tôi chỉ đùa thôi mà, xin lỗi cô nhé"_Cô ta cười giả lả, người còn lại rút tiền trong túi xách để lên bàn rồi họ kéo nhau ra khỏi cửa hàng.
Đợi họ đi khỏi, Khánh Duy quay sang nhìn Hạ Vi: "Nếu lần sau họ đến thì cô cứ bảo với tôi...Tôi không muốn vì chuyện của mình mà người khác bị liên luỵ"
Hạ Vi gật đầu.
Đúng lúc này Khánh Duy từ đằng sau bước lên: "Hello! Anh là Thanh Tùng, bạn thân của Khánh Duy. Đợt trước chúng ta có gặp nhau ở hội chợ không biết em có nhớ không?"
Cô hơi nhăn chân mày, gương mặt này cũng khá quen...
"À em nhớ rồi!"_Cô giật mình nhớ ra người ngày hôm đó giúp cô dựng trại.
-"Nhớ thì tốt rồi. Mà bây giờ cũng sắp đến giờ nghỉ, dọn xong chỗ này, tiện đường để anh đưa 2 người về nhà luôn"_Thanh Tùng đề nghị.
_____________
Gần trưa, cả 2 về đến khu nhà. Đi lên tới nơi, Khánh Duy giật mình trông thấy Linh Chi đang đứng chờ trước cửa nhà mình. Anh vội tiến lên ôm Hạ Vi, chuyển hướng đi về phía nhà cô: "Cho tôi sang nhà cô lánh nạn một chút"
Đúng lúc này Linh Chi quay ra, nhìn thấy anh: "Khánh Duy, anh quay lại đây cho em!"
Hạ Vi thoáng nhìn Linh Chi, rồi lại nhìn sang bàn tay anh đang choàng qua vai mình.
Khánh Duy nghe tiếng gọi càng đi nhanh hơn, vào nhà Hạ Vi liền đóng sầm cửa lại.
Vi Vi nhăn mặt: "Tại sao anh không thích cô ấy, tôi thấy hai người cũng đẹp đôi mà"
Khánh Duy ngồi xuống ghế sofa: "Cô thì biết cái gì. Tôi phải ở đây để bảo toàn tính mạng"
Thế là buổi trưa hôm ấy Hạ Vi bất đắc dĩ lại phải cho anh ăn nhờ ở nhà mình.
Ăn cơm xong, cô nghĩ ra điều gì đó, liền chống cằm nghiêm túc hỏi:
"tại sao anh không thích mà vẫn chuyển đến sống ở đây ?"
Khánh Duy nhướn mày:
"Đến sống mà cũng phải có lí do sao?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng anh không muốn nói thì thôi vậy"_Cô quay mặt đi chỗ khác, định đứng dậy.
Khánh Duy đặt tay lên đỉnh đầu Vi Vi ấn cô ngồi xuống:
"Nói thế nào nhỉ? Tôi đánh nhau nên bị lưu đày đến đây"
"Lưu đày? Ai lưu đày anh? Chẳng hiểu gì cả"_Cô gạt tay anh ra rồi dọn bát đĩa_"Anh lấy khăn lau bàn cho tôi đi, rồi ra cho Tiểu Bạch ăn nữa"
"Ơ...tôi là osin cho nhà cô đấy à?"_Khánh Duy nhăn nhó
"thế anh nghĩ tôi là người giúp việc có nhiệm vụ nấu ăn cho anh chắc, ăn được thì phải làm được. Nếu không thì anh ra rửa bát đi"
Khánh Duy chưa cam tâm lắm nhưng cũng không dám phản kháng thêm, làm theo nhưng gì cô nói.
Đang lau bàn, anh bỗng nhìn thấy một tấm vé.
-"Cái gì đây?"_Khánh Duy cầm lên hỏi hỏi
Hạ Vi lấy lại tấm vé trên tay anh: "À, là vé xem triển lãm anh Tuấn Khải cho tôi"
-"Cô sẽ tới đó sao?"
"Tôi đang suy nghĩ"_Nói rồi cô đi vào phòng bếp
Một lát sau...
"Làm xong rồi thì anh về đi, cứ ngồi ở nhà tôi làm gì?"_Hạ Vi vừa dọn dẹp nhà bếp vừa hỏi.
"Con mèo của cô không cưỡng nổi vẻ đẹp trai của tôi nên không muốn cho tôi về"_Khánh Duy vừa nói vừa chỉ vào Tiểu Bạch đang nằm cuộn tròn thành một cục bông trên đùi anh.
Hạ Vi ngó ra ngoài: "Chắc anh chưa biết nó là mèo đực đâu nhỉ?"
Mặt Khánh Duy tối đi một nửa, đẩy Tiểu Bạch xuống ghế rồi đứng dậy.
-"Cô trả lời tôi thì tôi về"
-"Trả lời gì cơ?"
-"Mai cô có đến triển lãm của tên Khải gì đó không?"
-"Là Tuấn Khải chứ không phải "Khải gì đó" !" _Hạ Vi lườm anh rồi nói tiếp_"Vừa nãy tôi suy nghĩ rồi, dù sao cũng không thể né tránh mãi được, ngày mai tôi sẽ đến"
Khánh Duy muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc "Ừ" một tiếng rồi bỏ về nhà.
-------------
Sáng hôm sau, Hạ Vi gọi taxi tới trung tâm triển lãm.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ rộng kết hợp cùng chân váy midi hồng nude thanh lịch. Tới nơi, Hạ Vi đưa vé cho bảo vệ kiểm tra rồi bước vào phía trong đại sảnh.
Đây là triển lãm nội thất cổ điển đẳng cấp thế giới của công ty nội thất mà Tuấn Khải đang làm việc. Hạ Vi đang choáng ngợp trước không gian ở đây thì có tiếng bước chân đi về phía cô.
Là Tuấn Khải. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen vô cùng chín chắn và lịch lãm. Từ sáng Tuấn Khải phải tiếp khách nhưng vẫn không quên để mắt tới cửa ra vào để chờ cô. Vừa thấy Hạ Vi, anh liền đi tới:
"Đến rồi sao?"
Cô khẽ gật đầu: "Vâng ạ"
Tuấn Khải mỉm cười: "Để anh dẫn em đi tham quan một vòng nhé"
Sau khi xem xong, cả 2 ra hành lang khu trung tâm. Tuấn Khải đưa cho Hạ Vi một ly rượu vang: "Lát nữa em có rảnh không? Cùng đi ăn trưa nhé"
Hạ Vi hơi cụp mắt: "dạ thôi ạ...Em có việc bận rồi, lát nữa phải về luôn"
Tuấn Khải thở dài:
"Vi Vi, rốt cuộc có chuyện gì mà em cứ cư xử khách sáo với anh như thế?"
Hạ Vi uống một ngụm rượu vang nhỏ, không trả lời câu hỏi của anh, hỏi ngược lại:
"Tuấn Khải... buổi xem mắt hôm nọ của anh tốt chứ?"
Anh hơi ngạc nhiên: "à hoá ra em đã thấy tin nhắn đó...Em quan tâm tới việc này lắm sao?"
Hạ Vi hơi lúng túng: "Em...em chỉ buột miệng hỏi thôi, anh không trả lời cũng được"
Nói rồi cô xoay người định trở lại phòng triển lãm.
Hạ Vi chưa kịp mở hết cánh cửa thì Tuấn Khải đã chặn lại. Cánh cửa đóng vào như cũ.
Cả 2 đứng im cạnh nhau.
"Chuyện anh đi xem mắt có quan trọng với em không?"
Giọng nói anh trầm ổn nhưng lại khiến Hạ Vi sửng sốt.
Cô chưa biết nói gì thì đằng sau vang lên tiếng gọi: "Hạ Vi, em ở đây sao?"
Khánh Duy từ đâu đi tới kéo cô cách xa Tuấn Khải rồi mỉm cười: "Anh xong việc rồi nên đến đón em"
Vi Vi hoàn toàn không hiểu gì, ai hẹn với anh cơ chứ.
"Này...anh ở đâu ra thế?!"_Hạ Vi trừng to mắt.
"Anh tới đón em mà ^^"_Khánh Duy vừa nói vừa véo má cô.
"Ôi anh ta điên rồi" Hạ Vi thầm nghĩ.
"Mau đi ngay cho tôi"_Cô nghiến răng nói nhỏ.
"Kìa, người yêu tôi bảo anh đi đấy"_Khánh Duy bình tĩnh truyền lại nguyên văn lời của Hạ Vi cho Tuấn Khải. Độ dày của da mặt anh đúng là không tầm thường mà.
Tuấn Khải từ nãy tới giờ đứng một bên quan sát, bây giờ mới lên tiếng: "Vi Vi, người này thành bạn trai em rồi sao?"
Không để Hạ Vi trả lời, Khánh Duy nói chen vào:
"Thôi anh không đi thì chúng tôi đi cũng được"_anh nói xong liền kéo cô đi thẳng.
Ra ngoài đường rồi mà Vi Vi vẫn bị anh nắm chặt tay, phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.
Cuối cùng không chạy nổi nữa, cô dứt khoát ngồi xổm xuống:
"Bỏ tôi ra!"
Khánh Duy dừng lại nhưng vẫn nắm tay cô, siết chặt trong tay anh.
Hạ Vi ngẩng mặt nhìn anh:
"Khánh Duy, tôi biết là anh muốn giúp tôi nhưng tôi thực sự không cần đâu. Tuấn Khải không đi xem mắt, tôi cũng không phải tránh mặt anh ấy nữa"
Khánh Duy hít vào một hơi: "Ai nói tôi muốn giúp cô?"
Hạ Vi đứng thẳng dậy: "Thế anh kéo tôi đi làm gì?"
Khánh Duy giữ 2 vai Hạ Vi, giọng nghiêm túc: "Nếu tôi nói tôi thích cô nên mới làm vậy thì sao?"
Hạ Vi nghe xong mặt nghệt cả ra, lúc sau mới do dự trả lời: " đừng có đùa, hồi trước anh nói tôi không phải mẫu người của anh còn gì..."
"Tôi cũng chẳng hiểu nữa. Nếu tôi biết vì sao tôi thích cô thì còn lâu tôi mới thích cô!"_Khánh Duy nói
Hạ Vi gật đầu: "Uhm, vậy anh tìm hiểu lí do đi, đừng có thích tôi"
Mặt Khánh Duy tối lại, lặng lẽ nghiến răng. Cố nén tức giận vào lòng, anh lạnh lùng nói: "Không thích thì thôi, tôi cũng chỉ muốn thử phản ứng của cô một chút, xem ra cô cũng giỏi"
Rồi Khánh Duy quay người bỏ đi, được 3 bước không thấy Hạ Vi nói gì, anh khó chịu quay lại giật tay cô kéo đi.
______
Vote cho au nha các bạn iu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com