Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.7

7

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười: "Hai mươi năm dương thọ cũng đủ để cha sống thật lâu rồi."

"Đúng vậy. Hai mươi năm là khoảng thời gian rất lâu." Cha tôi cũng cười, "Chu Nhi, chỉ có con hiểu cha."

Tôi siết chặt hai tay, xoay người lao về phía ông ta.

Đúng.

Tôi quá hiểu cha mình.

Dù trên thương trường hay bất cứ chuyện gì, ông đều sẽ không để lại đường sống cho người khác.

Sở dĩ đến giờ nhà họ Trương vẫn có thể đứng vững vì cha tôi rất tàn nhẫn, ông ta tàn nhẫn với người ngoài, xuống tay với con mình cũng không chừa lại chút tình nghĩa.

Nhưng ở nhà họ Trương, phản kháng là điều vô ích.

Tôi bổ nhào vào cha mình thì bị quản gia Trương Thành và những người khác đẩy xuống đất.

"Trương Thủ Chính, sao ông có thể như vậy?" Tôi la hét, "Tôi là con trai của ông, Trương Trạch cũng là con trai của ông, sao ông có thể làm như vậy?"

Cha tôi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn tôi, sau đó lấy một đông bạc đưa lên chóp mũi ngửi.

Mỗi lần ông ta ngửi, tôi liền có cảm giác cơ thể mình bắt đầu mất sức.

Ông ta đang hấp thu dương thọ của tôi!

Sau khi bị cha mình hấp thu hết hai mươi năm dương thọ, cơ thể tôi hoàn toàn kiệt sức, thậm chí làn da cũng biến thành màu vàng nâu.

"Hai mươi năm vẫn không đủ." Cha tôi lúc này sắc mặt hồng hào giống như trẻ ra hai mươi tuổi, đầu tóc hoa râm cũng biến thành màu đen.

Ông ta vận động tay chân rồi đi đến trước mặt tôi, ra lệnh cho quản gia: "Bảo Lý Đức Hải mang đồ đến đây."

Trương Thành gật đầu, sai người đi mời Lý Đức Hải.

Tôi nằm dưới đất giãy giụa: "Tôi sẽ không bán dương thọ cho ông. Trương Thủ Chính, ông là tên súc sinh, tôi tuyệt đối sẽ không bán dương thọ cho ông!"

"Con sẽ bán thôi Chu Nhi, cha quá hiểu con rồi."

Dứt lời, cha tôi rời khỏi phòng.

Quản gia Trương Thành sai người trói tôi lại.

Một lúc sau, cha sai người đưa tôi đến đại sảnh.

Lý Đức Hải có mặt.

Cùng lúc đó, Trương Trạch cũng bị đưa đến đây.

Tôi bị ném xuống đất, Trương Trạch quấn chăn quỳ gối bên cạnh.

Mợ hai tới, nhìn chúng tôi, ngạc nhiên hỏi cha: "Lão gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cha tôi không trả lời.

Trương Trạch cười khinh: "Mẹ, sức khỏe của con là do ông ta hại đấy."

Mợ hai sững sờ, đột nhiên lao tới muốn đánh tôi.

"Không phải anh ấy, là người cha tốt của con." Trương Trạch ngẩng đầu nhìn cha, "Mẹ còn nhớ năm con tám tuổi, ông ta từng tặng con một cây bút lông thân phỉ thúy không? Ông ta nói cây bút của Trương Chi Động đó rất quý giá, bảo con phải cất giữ cẩn thận, chăm chỉ dùng nó."

Mợ hai không hiểu gì cả: "Cây bút đó bị làm sao?"

"Không có gì. Trương Chi Động tự là Hiếu Đạt, cây bút đó tên tử hiếu, phụ an. Chỉ cần con sử dụng, cha sẽ khỏe mạnh, còn con sẽ bị tiêu hao dương thọ và mạng sống." Trương Trạch bật cười.

Mợ hai ngơ ngác nhìn cha tôi, ngã bệt xuống đất: "Trương Thủ Chính, sao ông có thể..."

Cha tôi mặc kệ mợ hai, chỉ phất tay, quản gia Trương Thành lập tức đưa Hứa Niệm tới.

Tôi quỳ dưới đất nhìn Hứa Niệm.

Hứa Niệm bị trói, cô ấy nói: "Xin lỗi Trương Chu, tôi không ngờ ông ta sớm đã có chuẩn bị."

Tôi giãy giụa ngẩng đầu: "Trương Thủ Chính, chuyện này không liên quan đến cô ấy, thả cô ấy ra!"

Cha tôi uống ngụm trà, cười nói: "Sao lại không liên quan? Chu Nhi, không phải con thích cô ấy sao?"

Nói tới đây, ông ta đột nhiên cầm con dao đặt sẵn trên bàn đi tới trước mặt Hứa Niệm.

"Ông muốn làm gì?" Tôi la lên.

"Bán dương thọ cho cha, nếu không, cha sẽ giết cô ta."

"Ông là tên súc sinh!" Tôi mắng.

Hứa Niệm bình tĩnh nói: "Đừng nghe ông ta. Trương Chu, ông ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."

Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng sốt ruột.

Tôi quá hiểu con người cha mình, ông ta chắc chắn sẽ không để lại tai họa về sau.

Cha tôi lạnh lùng nói: "Chu Nhi, giao dương thọ ra đây, cha sẽ tha cho con và cô ta, lần này cha nói được làm được."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cha mình.

Cha tôi giận dữ, giơ đao nhắm thẳng mặt của Hứa Niệm.

"Đừng!"

"Cơ hội cuối cùng, cha không có nhiều kiên nhẫn vậy thôi."

"Tôi bán." Tôi biết mình đã không còn tư cách bàn điều kiện, chỉ có thể cắn răng nói, "Có điều ông phải lấy danh nghĩa của mẹ tôi ra thề, tôi giao dương thọ cho ông, ông phải thả chúng tôi."

Cha tôi híp mắt.

Mẹ.

Đó là chỗ dựa cuối cùng tôi có thể dựa vào.

Người cha từng yêu thương mẹ tôi, người từng rơi nước mắt trong tang lễ của bà ấy. Nhưng nếu thật lòng yêu mẹ tôi thì ông ta đã không tái giá.

Từ sau khi mẹ tôi mất, tôi không còn cảm nhận được tình cảm của cha mình nữa.

"Được. Cha lấy danh nghĩa của mẹ con ra thề, con giao dương thọ cho cha, cha sẽ tha cho con và con nhóc này." Cha tôi hạ dao xuống.

Tôi cúi đầu, chỉ có thể chấp nhận số phận.

Nhưng ngay khi ông ta đi về phía tôi, mợ hai đột nhiên lao tới.

"Trạch Nhi, chạy đi!" Mợ hai kêu lên, sau đó cắn chặt tai cha tôi.

Ông ta đau đớn kêu gào.

Ngay lúc này, Hứa Niệm thoát khỏi dây thừng, chạy tới giữa tôi và Trương Trạch.

Cô ấy nhìn tôi một cái rồi kéo Trương Trạch chạy trốn.

Tôi giãy giụa nhìn theo bóng lưng Hứa Niệm và Trương Trạch.

Nhưng cô ấy không hề quay đầu.

"Con đàn bà này, muốn chết à!" Cha tôi đâm mợ hai một nhát.

Nhưng mợ hai vẫn ôm chặt cổ ông ta, nhất quyết không buông tay, dù bị cha đâm hơn mười nhát dao cũng không bỏ cuộc.

"Cút!" Cha tôi cuối cùng cũng đẩy thi thể của mợ hai ra được.

Mợ hai tắt thở ngã xuống đất, hai mắt mở to.

"Trương Thủ Chính, ông thật sự không phải con người, ông hại con ruột, giết chết vợ mình, tôi sẽ không bán dương thọ của mình cho ông, ông chết sẽ không được yên thân!" Tôi mắng.

Ông ta băng bó lỗ tai bị cắn lại, trừng mắt nhìn tôi: "Nhóc con, tao là cha của mày, máu thịt của mày vốn là của tao. Tao muốn mày trả lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tao đã nói với mày từ lâu rồi, phải ngoan. Mày nhìn con đàn bà kia đi, nó kéo em trai mày chạy đi rồi. Giao tài sản nhà họ Trương cho phế vật như mày cũng bị mày phá hết thôi."

Nói tới đây, ông ta cầm ba đồng xu trên bàn tới: "Bán dương thọ cho tao, nếu không tao sẽ cắt từng ngón tay của mày, cho mày sống không được mà chết cũng không xong."

Tôi căm hận nhìn cha mình.

Ông ta dứt khoát chém một nhát lên tay trái tôi.

"Súc sinh, máu thịt của mày đều là của tao! Dám làm trái ý tao, tao sẽ cho mày biết thủ đoạn của tao!"

Tôi đau đớn kêu lên.

Cha tôi lại chém xuống một nhát.

Tôn run rẩy cắn răng, nhất quyết không chịu thua.

"Súc sinh, bán dương thọ cho tao, tao chỉ cho mày cơ hội cuối cùng. Nếu không, tao sẽ giết mày. Chỉ cần tiền Ngũ Đế mua mạng còn tồn tại, cùng lắm thì tao sinh thêm đứa con khác." Cha tôi tiếp tục chém một nhát lên vai tôi.

Ông ta điên rồi.

Tôi biết mình đã không còn được sống.

Hoặc là chết ngay bây giờ, hoặc là giao ra ba mươi năm dương thọ, có lẽ còn sống thêm được mấy ngày.

Nhưng tôi không cam lòng.

"Tôi không cho!" Tôi rơi nước mắt, liều mạng hét lớn.

Cha tôi cười lạnh, đá tôi cái, nói với Trương Thành: "Chôn nó ngoài sân, chỉ để lộ cái đầu ra. Những người còn lại đi tìm Hứa Niệm kia ngay."

Nhưng vừa dứt lời, ông ta đột nhiên ngã xuống.

"Sao vậy?" Cha tôi xoa mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy da mặt ông ta bắt đầu gầy đi, tóc cũng rụng dần.

"Có... Có chuyện gì vậy?" Giọng của ông ta cũng không còn sức.

Tôi mở to hai mắt, có cảm giác tất cả việc này có thể liên quan đến Hứa Niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com