16.2
Đêm đó, ông cụ thật sự đã đăng đoạn video lên mạng, còn cho tôi thêm mấy cảnh quay cận mình.
Truyền thông nhảy vào, sự việc nhanh chóng trở thành chủ đề xu hướng thịnh hành.
"Ông già ở Phan Gia Viên."
"Phó hội trưởng hiệp hội đồ cổ Mã Bá An và cô gái lừa đảo lừa ông già tác phẩm của Đường Dần."
"Phan Gia Viên lừa người già khó khăn, kẻ lừa đảo táng tận lương tâm."
...
Sự việc bị làm lớn, phó hội trưởng hiệp hội đồ cổ Mã Bá An phải báo cảnh sát.
Mà điều tôi quan tâm không phải đoạn video kia, mà là nguồn gốc của bức tranh.
Đối với tôi, nếu chuyện đã xảy ra không thể giải quyết thì dù có tệ đến đâu cũng không nên để ý quá nhiều.
Chỉ có nguồn gốc của bức tranh kia tôi thấy lạ.
Theo ghi chép của tổ tiên để lại, để một món đồ cổ trở thành ma khí thì nó phải được chôn dưới lòng đất ba trăm năm, bị nhiễm âm khí. Bức tranh kia là hàng giả làm từ thời dân quốc, mới chỉ được một trăm năm, mà gần đây, tôi không chỉ gặp một món ma khí hình thành từ thời dân quốc.
Tất cả cho thấy dường như thời dân quốc sản sinh ra lượng lớn ma khí.
Đêm khuya.
Tôi một mình bế Cục Than đến ngã tư gần Phan Gia Viên, chẳng mấy chốc đã tới cửa hàng đồ cổ của mình.
Tôi tên Hứa Tâm, tiệm đồ cổ này tên Tâm Trai.
Ba năm trước, bố tôi mắc một căn bệnh kỳ lạ, trước khi chết đã giao cửa tiệm này cho tôi.
Cửa tiệm này do tổ tiên nhà họ Hứa truyền lại, đa số vật cổ trong đây đều là ma khí mà các thế hệ nhà họ Hứa thu thập.
Nhà họ Hứa chúng tôi thu thập ma khí không phải để sử dụng cho mình, mà là vì xua tan âm khí trên đó, khôi phục nguyên trạng của đồ cổ. Nếu có người sử dụng ma khí, bị âm khí trên đó ám vào cơ thể, nhà họ Hứa chúng tôi cũng có thể ra tay cứu giúp.
Còn về lý do tại sao phải làm vậy, tôi không rõ lắm.
Bố chỉ nói đây là việc nhiều đời nhà họ Hứa làm, cũng là trách nhiệm của mỗi người nhà họ Hứa.
Mọi người trong giới đồ cổ rất kính trọng nhà họ Hứa chúng tôi, họ gọi chúng tôi là thương nhân chợ ma. Mà tôi là truyền nhân đời thứ ba mươi ba của nhà họ Hứa, cũng là nữ doanh nhân chợ ma duy nhất.
Tới trước cửa Tâm Trai.
Tôi vừa kéo cửa cuốn lên, mở đèn bên trong thì phía sau có tiếng bước chân.
"Bà chủ Hứa!" Giọng một cô gái gọi.
Tôi quay đầu, không ngờ người tới là cô gái đi theo ông cụ buổi sáng.
"Đúng là cô rồi." Cô gái chạy tới, "Bà chủ Hứa, cô thật sự có thể cứu được chồng tôi sao?"
Chồng?
Chắc là con trai của ông cụ.
Có điều tôi khá thắc mắc tại sao cô ấy lại tìm được cửa hàng của mình.
Tâm Trai trước giờ chỉ mở cửa vào giờ Tý, đến bình minh đóng cửa, ở Phan Gia Viên chỉ có vài người biết chuyện này, hơn nữa xảy ra xung đột ban ngày, bọn họ không thể tiết lộ địa chỉ của tôi.
Tôi hỏi cô gái: "Ai nói cho cô biết tôi ở đây?"
"Là hội trưởng Mã." Cô gái trả lời.
Tôi theo phản xạ nhìn ngã tư đường tối tăm, sau đó lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không cứu được chồng cô."
Duyên phận đã đứt.
Tôi ra tay giúp đỡ có thể sẽ tự hại mình.
Nghe vậy, cô gái luống cuống kéo tay tôi, quỳ xuống: "Sức khỏe chồng tôi ngày một yếu đi. Hôm nay bố chồng cầm bức tranh ra khỏi nhà, anh ấy như phát điên, cứ liên tục đập đầu vào cửa. Tôi cầu xin cô, xin cô cứu anh ấy. Chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, tôi nhất định sẽ đưa bức tranh kia cho cô..."
Tôi rút tay về, đang định từ chối thì đột nhiên ông cụ buổi sáng ở ngã tư đường chạy tới.
Ông ta kéo cô gái đứng dậy, lớn tiếng: "Cô đến đây làm gì? Tại sao lại quỳ với cô ta?"
"Bố, Chu Phong sắp không xong rồi, bố tin người ta một lần đi." Cô gái ngồi bệt xuống đất, bật khóc.
Ông cụ đứng sững sờ tại chỗ một lúc mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Cô thật sự có thể cứu con trai tôi sao? Chỉ cần cô có thể cứu con trai tôi, tôi... Tôi bán bức tranh kia cho cô với giá 100.000.000 tệ. Dù gì cô cũng là bà chủ cửa hàng lớn, không thiếu tiền, mua bức tranh giá 100.000.000 tệ cô cũng không lỗ."
100.000.000 tệ?
Tôi không tin ông cụ này không biết bức tranh của mình là hàng giả, nhưng do ông ta nghĩ mỹ nhân trong tranh có thể bước vào giấc mơ nên đáng giá 300.000.000 tệ.
"Tiền của tôi không phải do gió mang đến." Tôi lắc đầu, "Hơn nữa ban ngày tôi đã nói rõ rồi, duyên phận giữa chúng ta đã đứt, tôi không cứu được con trai ông. Mời hai người về, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa."
"50.000.000 tệ, 50.000.000 chắc được rồi đúng không?" Ông cụ trừng mắt nhìn tôi, thấy tôi không quan tâm, ông ta lại lấy di động ra bắt đầu quay hình tôi, "Lừa đảo mãi là lừa đảo, còn nói cứu người phải xem duyên phận. Mọi người vào xem đi, đây chính là cửa hàng của kẻ lừa đảo kia, cửa hàng to như vậy, đồ bên trong chắc chắn đều là lừa người ta mới có. Con bé này còn mặt dày, táng tận lương tâm, ngay cả tiền chữa bệnh cho con trai tôi cũng muốn lừa..."
Cô gái vội kéo ông cụ lại, cầu xin: "Bố đừng làm loạn nữa. Bà chủ Hứa thật sự có thể cứu được Chu Phong. Bố còn như vậy, con không còn mặt mũi cầu xin người ta đâu."
"Cô có ý gì? Chu Phong ngốc, cô cũng ngốc theo hả? Đúng là nhà có phụ nữ dễ sập!" Ông cụ đẩy cô gái ra, chĩa di động về phía tôi, tiếp tục quay phim.
Tôi thương xót cho cô gái, không còn tâm trạng mở cửa hàng nữa, trực tiếp kéo cửa cuốn xuống.
Ông cụ đắc ý cười lớn: "Thấy chưa? Tên lừa đảo này không dám mở cửa hàng kìa! Mọi người mau vào xem đi, đây là kẻ lừa đảo. Sau này ngày nào tôi cũng đến đây, cô đừng hòng mở cửa tiệm."
Tôi ôm mèo đen bỏ đi, ông ta vẫn cố chấp cầm di động đuổi theo.
Lúc đến đầu đường, tôi mới dừng bước, quay đầu nói: "Ông cụ, nếu trên đời này thật sự chỉ có tôi mới cứu được con trai ông, ông làm vậy là cắt đứt tất cả đường lui của con trai mình, chẳng lẽ ông không lo ngày nào đó bản thân sẽ hối hận sao?"
Nụ cười trên mặt ông cụ cứng lại.
Quả nhiên ông ta vẫn sợ.
Thấy ông ta lúng túng, tôi lắc đầu cười khổ. Người cố chấp đúng là đáng sợ.
Nhưng ngay lúc tôi xoay người định bỏ đi, ông ta ở phía sau đột nhiên mắng: "Con trai tôi sẽ không chết. Kẻ lừa đảo kia, cô nguyền rủa con trai tôi, sao cô không chết đi hả!"
Dứt lời ông ta đẩy tôi một cái.
Tôi nghiêng người tránh đi, ông ta đứng không vững ngã nhào về phía đường lớn, thuận tay bắt lấy áo khoác của tôi.
Đúng lúc một chiếc xe tải nhỏ vượt đèn đỏ chạy ngang.
Tôi và ông cụ cùng đâm về chiếc xe tải nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com