Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 61

CHAP 61: "Tin tưởng ....."

Sáng hôm sau mọi thứ như trở về như cũ , đúng hơn là về đúng cái quỷ đạo bay của nó . Hàn Thần buổi sáng đến đón nàng đi ăn sau lại chở nàng về lớp

" muốn ăn gì ?" câu nói này vạn lần quen thuôc đi , ngày nào mà Hàn Thần chả hỏi nàng như thế , nhưng là vài ngày rồi cũng chẳng nghe

"Mì "

" được "

"Hay là đến trường ăn , cũng rất hợp khẩu vị"

"được"

Đến cổng trường Hàn Thần để nàng xuống xe đến cantin gọi đồ ăn trước , còn bản thân thì đi đỗ xe .

"cô giáo Trương hôm nay ăn sáng một mình sao ?"

"không có ạ , cháu đi cũng học trò , cô cho cháu 2 tô mì đặc biệt "

" được , có ngay a " cô chủ thân thiện mỉm cười , sở dĩ hỏi nàng đi một mình vì lúc nào cô cũng có vệ tinh đi theo , lúc trước là một cậu nam sinh trong rất đẹp trai( Hàn Thần ) ,hiện tại là một giáo viên ưu tú , nhìn nàng với ai cũng thật đẹp đôi đi ( Hứa Ngôn Trung )

Hứa Ngôn Trung hôm nay cũng đến thật sớm , định hôm nay tới sớm mua chút đồ ăn cho nàng , vì cái lúc anh ta đến nàng không có thói quen ăn sáng , đúng hơn là không có Hàn Thần quản nàng cũng lười ăn

"Khó lắm mới thấy cô giáo Băng ở đây ăn sáng a" Hắn đứng trước mặt nàng nở nụ cười ấm áp thường khi , lời nói có chút trêu chọc nàng

" Ân, là người khác có thể đến đây ăn , tôi không được sao ?" tâm trạng hôm nay nàng khá tốt , cũng không tiếc cùng người khác trêu đùa

" Hì , ý anh không phải như thế , chỉ biết em có bệnh bao tử nhưng bữa sáng luôn ăn giấy tờ thay cơm a "

" xem ra tôi giống như quái vật " nàng cũng không khách khí nói lời khiến người kia không thể biện giải , trách ai được là Hàn Thần dạy hư nàng a . Mấy ngày qua anh ta đeo bám nàng là lười giải quyết , nhưng hiện tại khác nha , khí lực nàng sinh tràng

"Không , không có anh không có ý đó , em vốn dĩ xinh đẹp tựa tiên nữ sau lại thành quái vật " anh ta đem lời thật tâm mà nói

" cũng không đến nổi đó " nàng khách khí nói một tiếng , lời này nghe cũng quá quen đi trừ khi người kia nói , còn người khác nàng không có cảm giác

" anh có thể ngồi ăn cùng em chứ ?" nói chuyện nảy giờ , giờ mới hỏi cũng là quá vòng do đi

"Thật ngại , chỗ đó là của tôi " Tiểu Băng cũng chưa kịp trả lời , Hàn Thần từ lúc nào từ phía sau nàng đi tới , bước qua Hứa Ngôn Trung , trực tiếp kéo ghế ngồi xuống

" đợi có lâu ?"vốn dĩ không lâu , chỉ là muốn cùng nàng làm trò vui

" hừ , chỉ là đỗ xe cũng là mười phút ? bữa này em trả " Tiểu Băng giả vờ hờn dỗi nói , cũng là muốn diễn trò cho người nào đó nên biết điều bỏ đi

" được " nhưng mà không phải lần nào cũng là Hàn Thần mời nàng ? Diễn trò cũng nên thiết thực chút Tiểu khủng long a

Đúng lúc hai bát mì nóng hỏi được bưng ra

"Lần sau nhanh một chút " lời này không biết là nói với người phục vụ hay là Hứa Ngôn Trung , nhưng nghe ra là nói với Hứa Ngôn Trung , ý là nếu muốn ăn sáng cùng người cũng nên nhanh tay trước đặt lịch với người ta a , cũng thành ý một chút đến nhà mà đón , tiểu khủng long nhà cậu cũng rất có giá nha . Nhưng là nhanh hơn thì đã sao , tiểu khủng long sẽ cấp cho anh ta cái quyền như Hàn Thần sao ? là chuyện không tưởng

" Tiểu Băng vậy hẹn em lần sau , hai người ngon miệng "

" được " Tiểu Băng cũng nói một tiếng theo phép lịch sự

Hứa Ngôn Trung bước sang bàn đăng sau hai người ngồi , nhẹ nhàng mà quan sát . Chỉ một chút chuyện này, cũng không thể làm anh ta từ bỏ , mất mặt không sau quan trọng người ta có để mình trong mắt là được rồi , thầm đánh giá Hàn Thần là tình địch khó đối phó , hiện tại hắn phải lên kế hoạch thật kĩ , sử dụng chân tâm mà chinh phục Tiểu Băng .Hàn Thần với hắn cũng thật có duyên lúc trước thì tranh thành tích học tập , còn bây giờ tranh giành người yêu , lần trước không phân thắng bại thì lần này phân định rõ đi .

" có ngon không ?"Tiểu Băng vẻ mặt chờ mong nhìn mặt lạnh nhà nàng , hắn cũng rất khó ăn đi tìm được một chỗ hợp khẩu vị rất khó

" không đến nỗi"

"hừ , khen một tiếng cũng không mất miếng thịt nào "

Hàn Thần không nói ,chỉ nhìn nàng cười một cái tiếp tục ăn phần của mình , lúc lâu lại gắp cho nàng vài miếng thịt vào bác

" ăn nhiều một chút , rất ốm "

"như thế này mà ốm , tôi là ba vòng cân đối nha"

Hàn Thần thoáng nhìn cái khinh thường ,đối với tiểu khung long nhà mình như thế nào cũng thấy quá ốm , ôm không thoải mái

"hừ" Tiểu Băng chán ghét hừ một tiếng , mới không thèm đôi co với tên mặt lạnh kiệm lời này , nhưng mà vẫn ngoan ngoãn ăn hết đồ trong bác

Ăn xong thì Hàn Thần đưa cho nàng một ly nước , nàng cũng chẳng thèm cầm lấy trực tiếp hướng môi đến ống hút mà uống , ly Hàn Thần vẫn cầm trên tay , uống xong cũng tự nhiên mà để người ta giúp mình lao miệng . Nàng hiện tại đối với ôn nhu này mà mê mẫn , vẫn chưa cảm giác ở đây cũng không có hai người , đối với cái loại tiếp xúc này cũng chưa phát giác ra ngượng ngùng , đối khi người ta hoàn thành thì nàng mới ý thức được mà đỏ mặt cuối đầu

"Trưa nay ghé phòng tôi ,cùng nhau ăn trưa "

" ân , mà này lát nữa không được dùng cà phê , tôi mang trà cho em "

"được "

"còn có không được trốn học , nếu biết được sẽ phạt em "

"được "

" cũng không cho phép ngủ trong lớp "

" được "

" Còn có...."

"Cô giáo, có thể gửi mail không ?" Hàn Thần nở nụ cười chế giễu , như thế nào hôm nay dặn dò nhiều điều như thế " sắp trễ giờ "

"em...." Tiểu Băng tức giận trừng mắt " được rồi , lát nữa học cho nghiêm túc vào ,mau lên lớp "

"được " Hàn Thần cười nhẹ , sau đứng lên xoa đầu nàng " cô giáo cũng nên đi dạy rồi "

Sau Hàn Thần bước đi làm Tiểu Băng đứng hình mặt lại đỏ như gấc , nàng dù có lười biến đến đâu bản tính thiếu nữ ngây thơ vẫn bị người này chọc cho đỏ mặt lên , nàng nhìn xung quanh không có ai , mới thở phào nhẹ nhõm mắng một câu " hỗn đản , đáng ghét "

Vừa vặn lúc nàng chuẩn bị rời đi thì có tin nhắn của mặt lạnh

" ngoan ngoãn , tối sẽ nấu cho cô một bữa ngon "

"hừ " nàng hừ lạnh một tiếng , khinh thường xem nàng là trẻ con sao , nhưng mà trong lòng lại mang một cỗ ngọt ngào ...thõa mãn

Sợi dây vô hình kết nối hai người , chưa yêu cũng như đã yêu hương vị ngọt ngào không thiếu , cũng chỉ là còn thiếu cái khoảnh khắc quyết định , "tôi thích em " là một thứ hoàn hảo

Hứa Ngôn Trung phía dưới nhìn thấy màn ân ái , cũng có chút ngứa mắt, thật xem không nổi nữa đành rời đi, bước đầu thất bại nhưng bước cuối cùng là chưa chắc .Anh ta đối với phương diện này vô cùng tự tin , cái nhu hòa thường ngày hình như quá tỷ lệ nghịch với lòng tự cao của anh ta. Trong lòng thầm nghĩ Hàn Thần cũng chỉ là một đứa con gái , sẽ cũng như hắn đủ sức hay sao, với anh ta cũng không nghĩ Tiểu Băng chính là thật động lòng với Hàn Thần , cái anh ta cảm nghĩ đó chỉ là rung động tạm thời ,rất nhanh phai đi ,cái mà nàng cần chính là gia đình hạnh phúc cùng một người đàn ông

------------------------------

Buổi trưa Tiểu Băng bị các thầy cô khác lôi kéo , bắt nàng khao ăn mừng , cũng thật bất đắc dĩ mà đồng ý , nàng còn muốn bữa ăn hai người cùng mặt lạnh nhà nàng cơ . Nhân lúc mọi người bàn nên đi đâu ăn gì , thì nàng lẻn ra bên ngoài gọi cho Hàn Thần

Vẫn như cũ sau hồi chuông thứ 2 liền có người nhấc máy , bên kia cũng không lên tiếng trước mà để nàng bắt đầu trước

" Thiếu Phong , trưa nay không cùng em dùng bữa được , phải đi cùng với thầy cô...."

"không thể từ chối ?" Hàn Thần bên kia dửng dưng nói một câu , đáng ra Hàn Thần sẽ ừm một tiếng rồi thôi nhưng như vậy bước chắc tiểu khủng long sẽ nổi cáu a .

"ân , không thể , vậy bữa tối chúng ta cùng nhau ăn nha "

"được"

"ân , em nhớ đi ăn trưa không cho phép nhịn đói"

"được , ăn xong nhớ ngủ một lát "

" ân "

"dùng xe của tôi đi " đã sẵn đưa cho nàng chìa khóa xe , chìa khóa nhà cũng đã đưa luôn rồi , bây giờ chỉ thiếu thẻ ngân hàng , mật mã két sắt là có thể kết hôn , trở thành siêu cấp cuồng sủng thê

"ân "

Nàng nở nụ cười nhẹ sau lại bước vào trong , trong khóe mắt đầy tia hạnh phúc . Vẫn là cảm giác cùng Hàn Thần nói chuyện vẫn tốt nhất

"Sao rồi , mọi người định đi đâu ?"

" À , gần đây có nhà hàng X mới mở đồ ăn không tệ , chúng tôi định đi đến đó , em cảm thấy sao ?" một giáo viên có vẻ trạc tuổi lên tiếng

"được ạ , theo ý mọi người"

"ừm , chúng ta đi thôi "Thầy Hiệu Trưởng nói

" Mọi người hay chúng ta đi cùng một xe cho tiện "Một thầy giáo sinh lên tiếng

"ừm , cũng được tôi cũng không rành đường cho lắm " cô giáo dạy sinh

"Vậy lấy xe tôi với xe cô Hiệu Phó đi "

"vâng " mọi người đồng thanh

" à mà hình như dư hai người ?" Thầy giáo sinh lên tiếng, họ tính đủ xe cho từng người nhưng lại bỏ qua nhân vật chính là Tiểu Băng, còn người còn lại là Hứa Ngôn Trung phải không là có sự sắp đặt nào đó . Các thầy cô cũng không cần giúp ra mặt như thế , tin chắc Hàn Thần mà biết được các thầy cô đem vợ cậu ta ghép đôi cùng người khác sẽ đuổi việc hết các người a

"A thầy Hứa hôm nay có đi xe mà , hay Thầy chở cô giáo Trương đi " cô hiệu phó cũng lên tiếng

"Tiểu Băng có tiện không ? " Hứa Ngôn Trung hướng nàng thăm dò ý kiến

" Tôi có đi xe , nhà hàng X tôi từng ghé qua , nên biết đường , hiện tại mọi người đi trước , em đi dẹp tập hồ sơ này sẽ tới "

" oh , vậy chúng tôi đi trước "Cô giáo dạy sinh

"ân " Tiểu Băng gật nhẹ đầu , trong lòng thầm nghĩ xem ra mặt lạnh đoán trước được chuyện này xảy ra nên mới kêu mình lái xe đi

Hứa Ngôn Trung có chút không vui , mày có tí nhíu nhưng cũng không nói gì thêm mà đi cùng với mọi người

Ở quán ăn anh ta vẫn không từ cơ hội nào , vẫn hướng nàng nở nụ cười ấm áp , ôn nhu mà chăm sóc

" Tiểu Băng , tôm này anh lột rồi em dùng đi "

"cảm ơn ,nhưng tôi không thích ăn tôm " là gạt người a , nhưng vẫn là phong thái lạnh lùng ung dung gấp một tí rau mà ăn

" Miếng thịt bò này trong rất ngon ,Tiểu Băng em ăn thử đi "

"Thầy Hứa thầy cũng nên ăn đi tôi có thể tự gắp " Tiểu Băng vẫn không nhận lấy , lạnh nhạt đáp một câu sau lại gấp thêm chút rau để ăn

"ting" tiếng tin nhắn tới

" ăn nhiều thịt một chút , đừng chỉ ăn rau "

Thấy được tin nhắn Tiểu Băng liền sắc , ngó nhìn xung quanh xem có mặt lạnh ở đây hay không là quỷ hay sao ? nàng làm gì cũng biết

Không phải Hàn Thần theo dõi nàng ,cũng không phải thần thông quản đại , chỉ là nàng lúc nào cũng có thói quen trước mặt người khác sẽ rất từ tốn , không ăn quá nhiều thức ăn đa số chỉ ăn rau gắp vài đũa thì liền dừng . Chỉ là muốn quan tâm một chút nhắc nhở thói quen đó không tốt chút nào

Hứa Ngôn Trung thấy nàng sặc liền đưa đến cho nàng ly nước

"Tiểu Băng , uống chút nước đi "

"cảm ơn " nàng nhẹ giọng cảm ơn , nghe ngữ khí vẫn là lạnh nhạt , nhận ly nước uống một chút sau lại tiếp tục dùng tiếp vẫn là nghe lời ăn một ít thịt

Toàn bộ bữa ăn , nàng đối với anh ta luôn một bộ dạng xa cách . Nhưng anh ta vẫn là không biết điều cứ bám riết lấy nàng . Anh ta cũng bắt được một tín hiệu quan trọng hình như Hàn Thần trở về nàng liền đối với anh ta xa cách hơn trước . Ngữ khí cũng bắt đầu không còn khách khí nữa , đem quan hệ ra nói chính là đồng nghiệp bằng hữu bình thường . Bữa trưa dùng xong nhân cơ hội đi trở về , mọi người có nhã hứng dùng nước Tiểu Băng cũng không thể thất lễ mời ăn mà không mời uống đến tự mình đi mua nước cho mọi người, Hứa Ngôn Trung cũng theo sau Tiểu Băng để hỏi chút chuyện

" Tiểu Băng , lúc nảy ăn không nhiều có đói không "

"tôi đã ăn rất no "

"Tiểu Băng em chán ghét anh sao ?"

"Không đến nỗi " Không đến nỗi cũng không phải là không chán ghét , cũng không đồng nghĩa yêu thích , cái câu trả lời này thật làm người ta đau lòng

"Thật sao , anh mỗi lần đều thấy em né tránh anh , tạo một bộ dạng xa cách , trước em cũng không có như vậy "

"Tôi không có xa cách thầy , Thầy Hứa chắc thầy cũng biết con người có lúc cũng sẽ thay đổi , tôi trước kia và bây giờ không giống nhau , cũng giống như quan hệ của chúng ta , tôi và thầy hiện tại không phải đồng học mà là đồng nghiệp "

"Em cũng nói anh là đồng nghiệp , cũng đừng nên xa cách như vậy "

Vừa hay tới tiệm cà phê gần trường nàng bước vào trong anh ta cũng vẫn theo phía sau , nàng gọi hết tất cả nước uống mọi người dặn , sau lại gọi thêm một ly trà xanh để cho mặt lạnh nhà nàng , bữa trưa không cùng dùng cơm dùng cái này để đáp lễ vậy cũng đúng hơn cho một cái lí do gặp mặt .(au "muốn gặp liền gặp cần gì phiền phức như vậy ").

"Tiểu Băng để anh cầm hộ em "

Tiểu Băng cũng không từ chối , để anh ta cầm lấy nàng đi phía trước anh ta vẫn đi phía sau

"cảm ơn thầy "

"Tiểu Băng có thể không cần khách sáo như vậy " cảm giác này vô cùng xa lạ , làm anh ta một chút đau lòng

"đó là phép lịch sự " Tiểu Băng mắt không nhìn anh ta , chân vẫn bước đi

"Tiểu Băng " anh ta phía sau nắm lấy tay nàng

Nàng nhẹ nhíu mày , đối với cái tiếp xúc này nàng không hề thích , nàng vội rút tay ra

"xin lỗi anh không cố ý , nhưng Tiểu Băng anh nghĩ anh biết sao em tạo khoảng cách với anh , nhưng là không giống như em nghĩ anh đối với em là thích nhưng là loại thích của anh trai cùng em gái , cũng bạn bè không hơn không kém vì thế đừng tạo khoảng cách , anh cũng chỉ muốn thân với em một chút " sự tinh tế và nhạy cảm trong cảm xúc của anh ta không phải dùng để trang trí , anh ta biết muốn tiếp xúc cùng Tiểu Băng không thể quá vội vàng, phải bắt đầu từ bậc thấp nhất

Đến đây Tiểu Băng cũng không biết nên nói thế nào ,là nàng chủ ý hiểu lầm ý của người ta mà đối xử với người ta như vậy , bây giờ người ta hướng nàng chỉ muốn đối như bạn bè bình thường , cũng có chút mất mặt vì độ tự tin về bản thân a , nhưng mà nàng cũng quá mức ngây thơ đi ? ai nói gì cũng tin hay sao , hiện thực rất tàn khóc a

" Ân , cũng sắp hết giờ trưa tranh thủ về trường nghỉ ngơi một chút "

Biết là nàng đã đồng ý , anh ta bước lên một bước sánh vai cùng nàng , lấy trong túi ra một chai nước đưa cho nàng

" xem như đây mời em , kết giao bằng hữu từ đầu , sao này nhờ cô giáo Trương chiếu cố "

" ừm , sao này cũng nhờ thầy chiều cố " nhưng mà nàng cảm thấy cái gì đó sai sai , nước này là nàng mua mà

" hì , được " lại nụ cười thân thiện

Đứng bên kia đường , Hứa Ngôn Trung thấy một chú chó chạy loạn nên giúp người bắt lại , nàng cũng muốn giúp nhưng anh ta nói nàng mặc váy không tiện , nên bảo nàng vào trước nghỉ ngơi một chút . Chuẩn bị bước sang đường , thì bên kia nàng nhìn thấy Hàn Thần đang hướng nàng nhìn ,có tí ngẩn người , ánh mắt có chút sáng cùng với cái nhìn say mê đối với thiên hạ trước mặt mình . Hàn Thần cũng hướng nụ cười trong trẻo nhìn nàng , vốn chỉ định ra ngoài mua một thanh socola ăn lót bụng đâu ngờ vô tình nhìn thấy nàng , nên đứng một bên chờ nàng cùng vào .

Tiểu Băng bên đây vẫy tay có chút bước vội ,nhưng kì lạ ánh mắt Hàn Thần có thay đổi có tí hoảng sở , Tiểu Băng nhìn thấy rõ hình như Hàn Thần cũng đang lớn tiếng nói cái gì đó với nàng , nhưng xe cộ ở đây thật ồn ào nàng không nghe rõ cái gì

Bỗng nhiên lại có một tiếng kèn kêu lớn và đầy dồn dập , nàng có tí hoảng hốt ,chiếc xe tải lớn đang lao rất nhanh về phía nàng , đèn đang điểm hiện tại là đèn xanh

"aaa" thứ còn lại chỉ nghe tiếng la thất thanh của nàng

" Tiểu Băng ,cẩn thận " cùng tiếng thét của Hàn Thần

Nhưng là Hàn Thần thân thủ không còn nhanh như mọi khi , thân thể cứng đờ một chỗ không động , hai mắt xanh thoáng một cảm xúc phức tạp , hiện tại thấy Tiểu Băng sắp gặp tai nạn vẫn là đứng yên tại chỗ , không một chút động thái sau đó thân thể có chút run rẩy hai mắt đờ đẩn cảm thấy đầu đau nhức sau đó bỏ chạy

Cũng rất may Hứa Ngôn Trung đúng lúc ở đó , đã nhanh đẩy nàng sang một bên, nhưng cũng vì vậy tay hắn trầy sướt đến chảy máu

"em có sao không ?" Nhưng vẫn là anh ta quan tâm nàng hơn ,vẫn không lo ngại đến bản thân

"Không sao , tay thầy chảy máu rồi "

"chỉ là trầy sướt sơ sơ không vấn ngại "

"hay để tôi đưa thầy vào phòng y tế sát trùng lại "

Nàng đỡ anh ta đứng dậy dìu anh ta qua đường , nhưng kì lạ Hàn Thần lúc nảy đứng ở đó nhưng bây giờ đã không còn bóng dáng , phải chăng nàng bị ảo giác , nhưng rõ ràng nó rất thật

Hứa Ngôn Trung lúc nảy cũng thấy Hàn Thần đứng đó , nhưng không hiểu sao lại không có chút động thái gì ? hai người họ không phải là đang yêu nhau sao ? có thể trơ mắt nhìn người yêu mình đứng giữa bờ vực tử thần suy vô cùng là tồi tệ nhất ,trong lòng một trận khinh bỉ

-------------------------

Hàn Thần hiện tại trong phòng mình , hai tay ôm đầu , hạ thấp thân mình ngồi chui rút trong một góc khuất . Hiện tại Hàn Thần có chút sợ hải , nhưng đó cũng chỉ một chút sau lại trở nên không một biểu hiện cảm xúc , không ai đoán được là cậu đang nghĩ gì . Cậu nhớ lại , nhớ cái lúc mẹ cậu bị một chiếc ô tô tông , bê bết máu trên đường nằm trong lòng cậu nói những lời cuối cùng khi rời đi . Sinh mạng của mẹ cậu cũng như Tiểu Băng lúc nảy , trong thời gian tích tắc bị cướp đi , còn nữa là chính mắt cậu thấy là bà ngã xuống đường trước mặt cậu , cậu thấy chiếc xe đó nhưng vẫn là không thể làm gì ....

"Mẹ " Hàn Thần kêu lên một tiếng sau đó thấy được một giọt nước rơi từ mắt phải ,đôi mắt xanh bỗng chốc đỏ ngầu , lệ hòa cùng máu một vị đắng chát phi thường kinh dị. Hàn Thiếu Phong kể từ năm mười tuổi đã không biết khóc , đau đớn cỡ nào cũng không rơi lệ, môi cắn chặt đến mức làm máu tuông , nhưng hôm nay khóc trong thật đáng thương và tồi tệ .

Mẹ cậu mất để lại ám ảnh nặng nề trong tâm lí , hiện tại lại nhìn thấy người yêu thương cũng sắp có chuyện tương tự trong tâm cang vực dậy sự yếu đuối cùng tuyệt vọng năm xưa , vì thế lúc đó không thể khống chế bản thân , không biết nên làm gì chỉ biết đứng yên một chỗ mà nhìn

Tiểu Băng do lúc vào tiết vẫn không thấy Hàn Thần , trong lòng sinh lo lắng , đành giao cho lớp bài tập còn nàng đi tìm Hàn Thần . Bước vào căn phòng đó , nàng cảm thấy một luồng khí lạnh bao quanh nàng , hình như nhiệt độ cực kì thấp , không gian căn phòng có đầy mùi rượu còn có hình như có vị tanh của máu , nhưng căn phòng hiện tại không có chút ánh sáng nàng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh . Vội tìm công tắt bật đèn lên . Khung cảnh đập vào mắt nàng làm nàng có chút kinh hãi ,trước mặt nàng người nàng mang lòng yêu thương , con người lúc nào cũng xuất hiện vững trãi bên cạnh nàng , lúc nào cũng mạnh mẽ bảo vệ nàng đem cho nàng một cảm giác an toàn tuyệt đối , nhưng hiện tại người đó bị bao quanh bởi sự tuyệt vọng , khí chất bước người không còn nữa , thay vào đó có chút nhu nhược cùng vô cùng yếu đuối , còn có hình như là sợ hãi . Tâm nàng có chút rối loạn , trái tim bỗng nhiên đau một cách lạ thường , Hàn Thiếu Phong như thế này nàng không quen , vô cùng lạ lẫm . Nhịn không được , nàng đi đến ôm người kia vào lòng , ôm thật chặt như một cách bảo bộc tốt nhất , đem sự cô đơn kia biến mất để lưu lại hơi ấm mùi hương của nàng

Hàn Thần nhận được cái ôm bất ngờ , bất tri bất giác muốn thoát khỏi , nhưng nhận được mùi hương quen thuộc lại tham luyến , hướng tay vòng sang eo nàng mà ôm lấy , đầu tựa vào vai nàng một chút bất lực, nước mắt lúc nảy khóc cũng đem nó lao khô không có chút dấu vết , tận cùng để Tiểu Băng thấy mình yếu đuối như thế là đủ

"Thiếu Phong , làm sao thế ?" Tiểu Băng nhẹ nhàng hỏi khi cảm nhận được người này đã lấy lại trạng thái bình thường của mình

Hàn Thần không nói , vẫn muốn ôm nàng sâu thêm một chút , dùng lực của mình kéo mạnh nàng vào người mình , dù thân thể đau nhưng Tiểu Băng cũng không nói , vì hiện tại tâm nàng đau hơn , mặt lạnh của nàng suy vô cùng là vì chuyện gì đã kích như vậy

"Thiếu phong , xảy ra chuyện gì ?" Tiểu Băng lại một lần nữa ôn nhu hỏi

Hàn Thần lúc này mới buông nàng ra , vẻ mặt vẫn là lạnh lùng , nếu không chứng kiến cảnh lúc nảy Tiểu Băng cũng không tin người lãnh khốc này cũng sẽ có lúc yếu đuối đến mức muốn tựa vào vai nàng . Nhưng bất quá nàng vẫn thích Hàn Thần như vậy , lúc nảy thật làm tim nàng chết lặng , suy vô cùng yêu một người không bao giờ muốn nhìn thấy họ đau khổ , tổn thương hay là tuyệt vọng .

Hàn Thần đặt tay lên má Tiểu Băng , đưa mặt nàng hướng mắt mình ,Tiểu Băng hiện tại nhìn thấy rất rõ , màn sương trên mắt Hàn Thần vẫn còn cùng với đó là một tia rất nhỏ đó là tuyệt vọng và đau thương sao ?

** em ấy đã khóc sao ?***

"Tin tưởng tôi , tôi nhất định có thể bảo vệ em "

Tiểu Băng đối với lời này không hiểu sao bản thân thật đau lòng cũng không quan tâm Hàn Thần là đang gọi mình là gì

Dù giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân như lúc nào , nhưng hiện tại Hàn Thần không thể che dấu sự cô độc , tổn thương mất mát trong đôi mắt , nhưng đó chỉ là vài giây ngắn ngủi Tiểu Băng thấy được , nàng thật tò mò tận cùng quá khứ của người này có bao nhiêu tuyệt vọng tang thương , mà hiện tại đào tạo ra một người như thế này? Ước chi nổi khổ đó nàng cùng người này trải qua sẽ không phải như vậy che dấu tổn thương tâm hồn thanh khiết của mình ....

"Ừm , Thiếu Phong tôi trước giờ chưa từng tin tưởng thứ gì , tình yêu , công việc , thậm chí chính tôi còn nghi ngờ bản thần mình , nhưng không hiểu sao tôi thật sự rất tin tưởng em , tin tưởng em không làm tôi thấy vọng , tin tương em không thất hứa với tôi , tin tưởng không như những người khác chỉ muốn lợi dụng tôi , Thiếu Phong ngoài em ra tôi cũng chẳng cần ai khác bảo vệ .... Tôi..." tôi thật sự rất cần em , tôi cũng sợ em bỏ rơi tôi , đối với em tôi tuyệt đối tin tưởng , nhưng tôi lại không dám tin tưởng bản thân mình , vì sợ một ngày tôi làm điều gì đó sai em sẽ rời bỏ tôi , Thiếu Phong tôi thật sự rất thích em

nhưng đoạn sau thật gian nan khó nói ,nàng chưa đủ dũng khí nàng vẫn còn sợ Hàn Thần hiện tại là cần một người an ủi bên cạnh , nàng đúng lúc xuất hiện nên nhận được những lời này nhưng nếu là người khác thì có gì thay đổi ?

Hàn Thần hiện tại cũng không nói nữa , nhìn Tiểu Băng hai mắt sắp ứa lệ nói ra chân tâm thì một trận đau lòng , ôm lấy nàng vào lòng mà dỗ dành . Hiện tại cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, vì sợ sệt điều gì chứ ,cả yêu một người cũng không dám nói làm sao có thể bồi nàng suốt một đời đây . Lúc nảy còn trơ mắt đứng nhìn nàng từng bước đến gần với tử thần. Mẹ mất là nỗi ám ảnh hằng sâu trong tâm lí , nếu hiện một lần nữa mất Tiểu Băng phải không sẽ biến thành tâm bệnh , người không ra người , ma không ra ma . Hàn Thần cuối cùng cũng nhận thức được quá khứ và hiện tại rất khác nhau , quá khứ có thể ngủ yên nhưng hiện tại sẽ không thể cứ mãi dừng chân . Xem như là vì chính Trương Tiểu Băng xua tan đi màn sương mù kí ức đau thương trong Hàn Thần , có lẽ từ nay vì người đó mà làm tất cả . Điều cần làm phải làm , điều cần nói phải nói . Trong cuộc tình này không biết ai sẽ là người đau nhất , tại vì nếu không có bắt đầu làm sau biết được đây ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com