Chap 5: Mèo nhỏ và bữa tiệc "hoàng gia" (2)
Trương Nhất Đông nhìn cô từ trên xuống dưới, khá hài lòng rồi nở nụ cười nhã nhặn. Bà Hàn hiểu chuyện lập tức đẩy cô và Tiểu Văn về phía anh ta, chỉ dặn dò hai đứa này đi chơi nhớ về sớm, đừng la cà quá lâu. Khi Hàn Cẩm Nhiên có thể phản ứng lại thì cô đã ngồi ở ghế phụ trong chiếc xe hơi quen thuộc này rồi. Tiểu Văn trầm trồ như chọc ghẹo:
"Woa ở đây nồng nặc mùi ái tình nhaaa."
Hàn Cẩm Nhiên quay xuống trừng mắt, tựa hồ như muốn bóp chết cô bạn mình. Trương Nhất Đông đặt tay trên vô lăng, xe bắt đầu di chuyển chầm chậm, một lúc lâu sau cô mới dám hỏi:
"Tại sao thầy lại biết..."
"Ở ngoài không cần câu nệ, cứ gọi tôi là Nhất Đông, tôi cũng nhận được thiệp mời."
Trương Nhất Đông lấy trong túi áo vest ra, thiệp mời được nằm trong phong bì màu trắng đàng hoàng, trên bìa ghi tên người gửi chỉ vỏn vẹn vài chữ "nhà họ Lưu". Cô và Tiểu Văn được mời qua một cuộc gọi thôi, liệu lát nữa gia nhập sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? May mắn thay, khi chiếc xe đến nơi, dừng lại trước một căn biệt thự lớn, nhân viên chỉ hỏi tên cả ba người, sau đó xin lấy chìa khóa để dắt xe đi đỗ chỗ khác. Cả hai đều ngước mặt lên, biểu cảm ngạc nhiên tột độ, Lưu Dĩ Châu sao giống như công chúa sống trong lâu đài nguy ngoa quá vậy, bản thân cô chơi thân với Dĩ Châu cũng chưa đến nhà người ta bao giờ, lần đầu tiên đã bị hù chết rồi.
Tiểu Văn hồn nhiên vào trước, bỏ lại cô và Nhất Đông. Trương Nhất Đông ra vẻ như một người đàn ông lịch thiệp, khẽ giơ cánh tay ra ý bảo cô nắm nhẹ lấy, Hàn Cẩm Nhiên xì một tiếng đầy khinh thường, tự lấy tay kéo váy lên đi, nhưng bàn chân nhỏ nhắn chưa bao giờ đi giày cao gót cứ đi loạng choạng, nếu không có anh ta đỡ lấy chắc đã bị xấu hổ trước nơi đông người.
Dãy hành lang hai bên bật đèn sáng choang, nhìn muốn lóa mắt, quản gia dẫn hai người họ vào phòng khách, cũng là cánh cửa lớn nhất ở chính diện, Trương Nhất Đông đẩy cửa vào, mọi con mắt tò mò đều hướng về anh ta, sau đó suýt xoa khen ngợi, đặc biệt là những người phụ nữ hình như có quen biết nào đó, liền tự động chạy đến, cười nói vui vẻ. Theo sau là cô - Hàn Cẩm Nhiên nhà quê bình thường, hôm nay mới được buff lên thành lọ lem. Nhất Đông nắm lấy tay cô từ từ dắt vào, sau đó một số cánh đàn ông cũng bắt đầu tới để trò chuyện với anh ta, bọn họ nói gì đó cô không hiểu, nào là thị trường có biến động, giá cổ phiếu tăng giảm các thứ, đất đai đang rất có giá, rồi xin ý kiến của Nhất Đông. Cô bối rối, Trương Nhất Đông chỉ là một thầy giáo dạy môn Tiếng Anh, thật sự có hiểu biết về mấy vấn đề này sao?
Trái lại anh ta vẫn đáp trả bình thường, không có gì quan ngại mấy, cô tò mò nói khẽ vào tai:
"Bọn họ quen thầy à?"
"Không, chỉ là tám chuyện bình thường thôi."
Hàn Cẩm Nhiên cứ thấy canh cánh trong lòng, cảm giác như chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Hồi Trương Nhất Đông mới vào, các học sinh nữ có lan truyền nhau tin đồn về gia thế của anh ta. Nào là người có địa vị cao trong xã hội, điều hành công ty lớn, là thương gia doanh nhân gì đó rất giàu có, vì chuyện bất đắc dĩ nên mới phải đi dạy học, Hàn Cẩm Nhiên thấy hơi vô lý, một người như vậy cần gì phải đi làm thầy giáo, nhiều tiền thì cứ sống an nhiên hưởng thụ cả đời, sao phải tự làm khổ mình. Nhưng lý lịch của Nhất Đông vẫn luôn được nhà trường và thầy cô giấu nhẹm đi, đây chính là dấu chấm hỏi lớn nhất chưa hiểu nổi. Hàn Cẩm Nhiên khẽ hướng mắt sang anh ta đang cầm ly rượu, trò chuyện với một số vị khách khác. Cô nhớ là bản thân cảm thấy người này rất quen, một đoạn ký ức mà cô đã bị mất mà chưa tìm lại được, trong lòng thật sự khó chịu.
Trương Nhất Đông choàng tay vòng sang eo cô, anh ta ghé sát vào, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam nhẹ nhàng phảng phất. Trương Nhất Đông thì thầm: "Đã bảo ở ngoài thì đừng có gọi tôi bằng thầy."
"Biết...biết rồi, Nhất Đông..."
Mặt Hàn Cẩm Nhiên nóng lên, những người khác bắt đầu để ý đến sự hiện diện của cô, tay cầm ly rượu ngâm nga nhưng mắt vẫn nhìn cô đầy xoi xét, hơi khó chịu một chút. Nhưng đứng trước tâm điểm của mọi người, bộ đầm của cô như phát huy tác dụng, rực rỡ tỏa sáng như màn đêm hơn bao giờ hết, cái mặt dày của Cẩm Nhiên bây giờ lại ngượng ngùng không hiểu sao. Cô thoát khỏi vòng tay của Trương Nhất Đông, bảo là mình muốn đi kiếm Tiểu Văn.
Vừa đi Hàn Cẩm Nhiên vừa thầm nhận xét, nơi này bày trí cũng thật đẹp, dãy bàn dành cho khách khứa xếp đều hai hàng, phục vụ ở khắp mọi nơi, trên tay cầm dĩa đựng đầy ly sâm banh, Hàn Cẩm Nhiên muốn thử một tí nhưng sợ về nhà bị mẹ mắng nên thôi. Tranh thủ đi kiếm bạn trước.
Tiểu Văn đứng bên ban công, nhìn xuống dưới, hai tay khoanh lại, mặt nhăn nhăn đầy bực bội. Hàn Cẩm Nhiên thắc mắc, vỗ lưng cô bạn:
"Này cậu sao thế?"
"Không có gì, vừa gặp phải vận xui thôi. Tức chết đi được."
Sau đó thì kéo cô vào giữa căn phòng, hướng mắt lên bục. Quản gia từ tốn đặt thanh đỡ ra phía trước, rồi gắn micro vào, điều chỉnh độ cao vừa phải. Hành động nhanh gọn xong, ông nói vào mic:
"Cám ơn các vị khách quý hôm nay đã đến đây dự tiệc. Bây giờ vị chủ của bữa tiệc sẽ bước ra nói đôi lời."
Tiếng trống từ đâu đó phát lên, như sẽ có một điều đặc biệt nào đó xuất hiện vậy. Quả nhiên rất đặc biệt, từ chiếc cầu thang kéo dài phía bên trái căn phòng. Một thiếu nữ trẻ tuổi, nét đẹp thanh thoát, diện một chiếc váy dài tay bằng vải sa tanh màu lam, chân váy rủ xuống đất. Từ từ bước xuống một cách uyển chuyển. Lưu Dĩ Châu ra dáng như một tiểu thư đích thực, nụ cười đầy khí chất thanh cao, thục nữ. Quản gia đỡ cô bước lên bục, đứng trước micro, cô vén tóc sang một bên, khuôn mặt kiều diễm, trắng trẻo trông như một thiên thần đang tỏa sáng, nói nhỏ nhẹ:
"Xin chào mọi người, tôi là Lưu Dĩ Châu, con gái duy nhất của nhà họ Lưu. Mục đích của tôi ngày hôm nay đứng trước các vị là để thông báo một tin quan trọng." Hít sâu một hơi, cô gắng gượng nói tiếp: "Là về hôn lễ..."
Hàn Cẩm Nhiên mắt hơi động, mọi việc diễn ra quá nhanh. Người từ trước đến giờ đứng im lặng nơi góc phòng, mặc một bộ comple đơn giản, tóc cũng không vuốt keo. Bỗng chốc nhanh như một con báo phi lên phía trước, bước sải chân dài tiến lên trên bục, kế bên vị tiểu thư còn đang run rẩy vì ngạc nhiên. Con báo đó cũng ghé miệng vào mic, rồi cướp lời:
"Hôn lễ của tôi với Lưu Dĩ Châu sau này sẽ dời lại vô thời hạn. Sau khi cả hai ra trường, thay vì kết hôn như đã định trước, chúng tôi muốn có thời gian tìm hiểu về nhau kĩ càng hơn, và cũng phát triển cho sự nghiệp của đôi bên, không nên kết hôn quá sớm. Mong mọi người tác thành." Nói xong, Triệu Đệ Phong liền cúi đầu, nắm tay Lưu Dĩ Châu định kéo đi, nhưng cô khựng lại, mặt không vui. Thì cậu ta tức tốc bế xốc lên, tiến về phía sau sân khấu.
Dĩ nhiên Cẩm Nhiên và Tiểu Văn cũng bất ngờ theo, cả hội trường ồn ào, gần như náo loạn. Đa số trong đó là họ hàng của Lưu Dĩ Châu đều thấy khó hiểu. Cô nhìn sang Trương Nhất Đông từ lúc nào đã đứng phía sau lưng cô. Cô hỏi: "Thầy thấy sao?"
Trương Nhất Đông gật gù: "Rất ngạc nhiên. Lần đầu tiên thấy Đệ Phong nói dài như thế."
"Đó không phải vấn đề..." Mặc dù cô đành phải đồng tình, Triệu Đệ Phong thích dùng hành động hơn lời nói, ít khi nào cậu ta nói dài dòng. Còn về vụ hôn ước, trước đây Lưu Dĩ Châu có giải thích sơ qua cho hai người họ nghe, để tránh trường học loan tin đồn thất thiệt, nhưng cô ấy nói đây chỉ là quyết định mang tính tạm thời, có thể thay đổi về sau.
Những người xung quanh bàn tán xôn xao:
"Đó là thiếu gia nhà họ Triệu đúng không? Tôi từng gặp cậu ta ngoài đời, mặt mũi cứ đơ như cây si ấy, không ngờ lại là một người lãng mạn như vậy."
"Đúng thật, ghen tị quá đi mất!"
"Nhưng mà sao tôi có cảm giác những gì cậu ta vừa nói khi nãy không phải là những gì tiểu thư Lưu muốn nói với chúng ta."
"Điều đó không quan trọng. Quan trọng là tại sao họ lại dời hôn ước đi nhỉ? Kết hôn sớm càng củng cố thêm gia thế và quyền lực cho hai nhà, phát triển sự nghiệp có thể tính sau được mà."
"Ôi trời, họ kết hôn chứ có phải cô kết hôn đâu. Ai mà biết được họ muốn gì."
Cắt ngang dòng suy nghĩ của tất cả mọi người, bà Lưu Kiều Nguyệt không biểu hiện thái độ gì cả, tiến đến đỡ lấy mic từ trên giá.
"Xin lỗi mọi việc hồi nãy có hơi lộn xộn một chút, hôn lễ vẫn sẽ diễn ra, chỉ là không biết khi nào thôi, mọi người đừng lo lắng. Những đứa trẻ đã trưởng thành và nên có quyết định riêng cho bản thân, mọi người hãy cứ tận hưởng bữa tiệc ngày hôm nay đi nhé!"
Tiểu Văn nói nhỏ với cô: "Cậu thấy không, mẹ của Dĩ Châu đã lớn tuổi mà trông vẫn khỏe mạnh, xinh đẹp mặn mà như mới ba mươi ấy. Tớ nhìn mà còn thấy thích."
"Ừm..."
Cuộc sống là thế, nếu không làm hài lòng nhau được, thì cứ bế về nhà, từ từ dạy dỗ sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com