Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Mèo nhỏ và bữa tiệc "hoàng gia" (3)

Lại nói về Triệu Đệ Phong sau khi bế Lưu Dĩ Châu "diễu hành" một đoạn quanh hành lang đã tiến về một căn phòng nhỏ bất kì, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên giường. Mặt mũi đỏ ửng cả lên, Dĩ Châu kìm nén không cho bản thân mình bị cảm xúc chi phối, cô bình tĩnh hỏi:

"Tại sao cậu làm vậy?"

Đáp lại là một tiếng trầm ngâm yên tĩnh kéo dài. Triệu Đệ Phong đút hai tay vào túi quần, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cậu từ từ mở lời: "Tôi muốn đặt một giao kèo giữa hai chúng ta."

Rồi chuyển sang Lưu Dĩ Châu đang co ro ôm gối.

"Nếu cậu không muốn hai chúng ta vì một hôn ước mà đến với nhau, vậy thì hủy nó đi. Tôi sẽ đến với cậu thật lòng, không tính toán."

Nói thẳng ra, chính là tình cảm.

Cô vùi mặt vào gối, e thẹn trả lời: "Vì sao chứ?"

Cảm thấy giống như những lời thoại kinh điển mà nam chính sẽ nói, nhưng tương lai liệu có chắc chắn suôn sẻ, dễ dàng như vậy không? Cô không biết, Triệu Đệ Phong cũng không biết, bây giờ chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh. Một là bọn họ bên nhau, hai là rời xa, kết cục như nào ắt không thể tránh khỏi.

Lưu Dĩ Châu không chờ đợi, đứng dậy phủi nhẹ lên chiếc váy, rồi đưa cánh tay thon dài ra.

"Được thôi. Tôi đồng ý lập giao kèo."

Triệu Đệ Phong cũng nắm lại bàn tay nhỏ nhắn, cảm giác hơi thô nhưng ấm áp lan tỏa dần lên. Hai bọn họ chính thức lập giao kèo, còn bây giờ thì quay lại giải quyết chuyện còn đang dang dở thôi.

Hàn Cẩm Nhiên vẫn đang chơi vơi trong hội trường, từng người đàn ông lịch sự đến mời mọc và đồng thời rời đi cũng rất nhanh chóng, cô quay lại nhìn người phía sau lưng, ánh mắt của Trương Nhất Đông có vẻ lạ, nhưng cô còn quá non nớt để nhìn thấu nó. Hàn Cẩm Nhiên nhún vai một cái, Tiểu Văn trở lại chỗ ngồi. Không biết vì sao nhưng nãy giờ sắc mặt cậu ấy trông không tốt, cô cũng ngại hỏi.

Cửa mở ra một cách chậm rãi, nhân vật chính của bữa tiệc đã quay lại. 

Lưu Dĩ Châu kéo váy lên đi nhẹ nhàng về phía bạn của mình. Cô hơi bối rối, tay đưa ra sau gáy xoa bóp nhè nhẹ. Hàn Cẩm Nhiên để ý cô hay làm vậy khi e thẹn, Tiểu Văn vỗ vai an ủi:

"Không sao cả, tụi này hiểu cho cậu mà."

Cô cũng đồng tình: "Ừ cứ tận hưởng đi, không say không vê.̀"

Trương Nhất Đông khẽ ho một cái như nhắc nhở, phải rồi bọn họ vẫn còn là học sinh, Hàn Cẩm Nhiên tự tay cốc đầu, thầm chê trách cho cái đầu ngốc nghếch của mình. Tiểu Văn nhìn xung quanh, hỏi nhỏ: "Thế còn cậu thiếu gia đó đâu?"

"Cậu ấy chắc đang đi tản bộ ở đâu đó, Đệ Phong không hẳn là người thích tiệc tùng."

Ba người còn lại đều khá ngạc nhiên, thường nhà giàu hay có thú vui riêng nhất định, Triệu Đệ Phong chắc đã sinh nhầm nhà rồi.

Bọn họ bàn chuyện trên trời dưới đất một cách thoải mái và vui vẻ nhất có thể. Trương Nhất Đông không tham gia nhưng cũng cố lắng nghe, lâu lâu lại đưa ra vài lời khuyên.

Đến khi đồng hồ điểm 10h, bọn họ mới dần dần ngừng lại, chuẩn bị tàn cuộc chơi. Những người khách lớn tuổi vẫn cố nán lại, không quan tâm đến giờ giấc. Lưu Dĩ Châu tiễn hai người bạn ra đến trước cổng, trước khi yên vị trên xe, Hàn Cẩm Nhiên vẫy vẫy tay, hô to:

"Dù sao cũng mong cậu được hạnh phúc!"

Dĩ Châu cảm động, mắt rưng rưng: "Cảm ơn cậu."

Chiếc xe bắt đầu phóng đi, cho đến khi khuất tầm mắt, rồi cô mới quay lại căn biệt thự, ánh mắt dịu dàng nhìn lên tầng ban công, người đó cũng nhìn lại cô, đáy lòng chứa đầy sự yên tĩnh lạ thường.

Đến nhà, Hàn Cẩm Nhiên muốn thầy Đông ở lại một tí hẵng về, nhưng cô còn quá ngây thơ để biết việc mời một người đàn ông hơn mình 6, 7 tuổi vào nhà lúc đêm muộn là điều vô cùng tế nhị. Cô chỉ nghĩ đến một tách trà để cám ơn thôi.

Trương Nhất Đông không tỏ ý e ngại, ung dung nhận lời. Cô đưa thầy Đông vào phòng khách, sau đó đi pha trà, Trương Nhất Đông ngồi lên ghế xô pha, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá thầm lặng. Phòng khách được bày trí rất trang nghiêm và gọn gàng, sát tường có một kệ sách đựng những cuốn tạp chí thời trang, anh đưa tay ra lấy đại một cuốn, hóa ra đó là cuốn album ảnh chứa đựng những bức ảnh đầy kỉ niệm thời thơ ấu của Hàn Cẩm Nhiên.

Tấm đầu tiên khi cô còn là một đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm, đáng yêu, nằm gọn trong khăn.

Tấm tiếp theo khi cô được vài tháng tuổi, bắt đầu biết bò, cô nằm lăn trên giường, miệng cười đầy hạnh phúc, Trương Nhất Đông cảm nhận trong lòng mình như tan chảy đi một ít.

Tấm thứ ba, Hàn Cẩm Nhiên chập chững biết đi, bà Hàn đứng phía trước, đưa tay ra vỗ để cô chạy đến.

Tấm thứ 4, thứ 5, thứ 6, là những ngày tháng cô học mẫu giáo, chân mang giày búp bê, đầu đội mũ tai thỏ, tóc cột hai chùm và khi cô bắt đầu học tiểu học.

Đến tấm hình chụp tập thể khi cô tốt nghiệp tiểu học, mặc đồ tốt nghiệp, nghiêm trang đứng với bạn bè. Sau đó thì trống trơn.

Anh đã thầm nghĩ cuốn album chắc chỉ dừng những kỉ niệm đến đây, tính đem đi cất lại vào tủ sách, không ngờ cuối trang lại rơi ra một tấm ảnh khác. Khung cảnh trắng xóa, Hàn Cẩm Nhiên vươn tay ra như muốn hứng trọn những bông tuyết vào lòng, ánh mắt của cô ôn hòa và nhẹ nhàng, không có nét tinh nghịch thường thấy. Anh đoán chừng lúc đó Hàn Cẩm Nhiên đang học cấp hai, tầm lớp 7, lớp 8. Trông cô giống như ở tuổi dậy thì, dáng người cao thêm một chút, mái tóc ngắn gần dài ngang vai. Đây chính là cô bé nhỏ nhắn giống i hệt trong ký ức của anh nhiều năm về trước. Không khác một tí nào, đặc biệt là cái khăn choàng màu đỏ nhung anh đã tặng cho cô, được cô quấn cẩn thận lên cổ, chống chọi với thời tiết giá lạnh ở California.

Đó là cô - Hàn Cẩm Nhiên, người duy nhất giúp anh vượt qua những đau khổ bằng sự thuần khiết và trong sáng của mình. Người duy nhất giúp anh thức tỉnh ra giữa đống sương mù u tối, mờ mịt, giúp anh nhận ra giá trị của bản thân.

Hàn Cẩm Nhiên bước một cách chậm rãi, trên tay cầm khay đựng trà. Cô đặt lên bàn rồi từ tốn rót trà ra tách, mùi hương thoang thoảng của hoa cúc giúp cảm xúc như muốn bùng nổ trong lồng ngực dịu lại. Trương Nhất Đông cầm tách trà lên, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm. Sau đó anh mới bắt đầu hỏi chuyện.

"Hàn Cẩm Nhiên, em có nhớ khoảng thời gian cấp hai của mình như thế nào không?"

"Cấp hai..." Hàn Cẩm Nhiên đưa tay lên cằm suy nghĩ. Ký ức của cô vô cùng mờ nhạt, màu trắng giờ là thứ duy nhất đong đầy trong não bộ, cô không thể nhớ được gì đã xảy ra, ngoại trừ hôm tai nạn. Nhắc đến, đầu cô hơi ong ong. 

"Em không thể nhớ được gì nhiều, nhưng có lẽ em đã có một khoảng thời gian học tập ở nước ngoài, học xong cấp hai rồi về nước thì tình cờ gặp tai nạn, một chiếc xe hơi bị chệch tay lái tông vào chiếc taxi em ngồi, em nằm trong bệnh viện khá lâu, khi tỉnh dậy thì không còn nhớ gì nữa."

Tai nạn? Anh không hề biết về việc này, tại sao lại trùng hợp như vậy?

Anh đặt tấm ảnh lên bàn, đối diện với cô.

"Thế em có biết em chụp tấm này ở đâu không?"

Hàn Cẩm Nhiên hơi bực mình vì thầy Đông tự tiện coi album ảnh của cô mà không xin phép, nhưng khi nhìn lên tấm ảnh thì cô cảm thấy hơi lạ. Người trong ảnh là cô sao? Chắc là chụp khi cô đang ở nước ngoài, nhưng mà chính xác là ở đâu? Một dòng ký ức ngắn gọn quay lại đầu cô nhanh chóng như một đoạn phim đã bị cắt ghép.

"Mùa đông... những tòa nhà... sân thượng... khăn choàng..." Cô đưa ánh mắt đầy hoang mang nhìn Trương Nhất Đông, run rẩy hoàn thành câu nói cuối cùng: "Thầy... tại sao thầy lại có trong trí nhớ của em? Chúng ta đã từng gặp nhau!?"

Nhìn nét mặt hoảng sợ như bị hù dọa của cô, Trương Nhất Đông không đáp, chỉ thở dài khe khẽ rồi khuyên cô đi ngủ, đồng hồ gần điểm 11h rồi. 

Trong suốt thời gian lái xe, tâm trạng bồn chồn, lo lắng khiến anh không thể nào tập trung được, suýt nữa tông vào đuôi xe người khác.

Hàn Cẩm Nhiên cũng vậy, cô lăn qua lăn lại trên giường, hết trùm chăn rồi ôm gấu bông, cũng khiến cho bản thân không thể dừng nghi ngờ về mối quan hệ mơ hồ giữa hai người, và cả đêm cô gần như thức trắng.

Tâm trạng họ vừa đồng điệu, vừa lại có chút cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com