Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Mèo nhỏ và quá khứ bí ẩn (1)

Sáng thứ hai đầu tuần, Hàn Cẩm Nhiên vác đôi mắt gấu trúc đen như than đến trường. Những học sinh khác đi ngang qua đều nhìn cô với vẻ kì lạ, nhưng cuối cùng cũng bị Tiểu Văn nhanh chóng xua đuổi. 

"Tớ không ngờ qua một đêm mà cậu lại nhớ nhung thầy Đông đến mức tiều tụy như thế."

Cô cốc đầu cô bạn, thầm quở trách: "Ăn nói bậy bạ!"

Nhưng vừa đi đến lớp, cô khó có thể dừng lại những nghi vấn được đặt ra trong lòng. Bọn họ từng là gì trong quá khứ? Bạn bè? Hay chỉ đơn giản là người quen? Nếu quay về thời điểm cô qua nước ngoài, tức là năm 14 tuổi thì Trương Nhất Đông đã là một cậu sinh viên trưởng thành vừa tròn 20. Thật khó liên tưởng nếu hai người bọn họ có mối quan hệ với nhau. Vấn đề này ba mẹ cô không giải đáp, chỉ bảo là bản thân cô nên tự tìm câu trả lời thì tốt hơn.

Tiếng chuông reo, báo hiệu giờ vào tiết. Hàn Cẩm Nhiên ngước khuôn mặt mỏi mệt nhìn lên bục giảng, nghe cô Trần nhắc nhở những vấn đề lung tung liên quan đến kỷ luật, cô là học sinh "ngoan ngoãn", thật sự không có tâm trạng để lắng nghe. Cô Trần nhìn cô, đột nhiên khen thưởng một cách kì lạ về tình trạng học tập cực kì tiến bộ qua đợt kiểm tra vừa rồi, đặc biệt là môn tiếng anh. Nghe vậy, miêu nhỏ không tỏ ra bất ngờ, thỏa mãn lắng nghe mọi lời khen thưởng, nhưng cô chợt nhớ ra một chuyện.

Trong tất cả các môn, tiếng anh là môn học cô yếu nhất. Vậy tại sao cấp hai, cô lại ra nước ngoài du học? Cô nhớ nơi cô đặt chân đến là California, một nơi mà mọi người ai ai cũng phát âm tiếng anh như bình thường, chỉ có cô là lạc loài nhất, cô nghĩ chắc lúc đó cô khó mà giao tiếp được với ai. Thế nên việc cô quen phải một người cùng quốc tịch như Trương Nhất Đông là chuyện có thể hiểu được. Hàn Cẩm Nhiên không cần nhớ lại nhưng cũng lờ mờ đoán ra, có thể bọn họ tình cờ gặp ở nơi nào đó, như ở một quán cà phê chẳng hạn. Tâm trạng lo lắng với xung quanh mình toàn những người nước ngoài đầy xa lạ, lại không nói cùng ngôn ngữ khiến cô cảm thấy bản thân mình như bị cô lập, nên khi gặp Trương Nhất Đông cô đã bám víu lấy thầy ấy như một chiếc phao. Cô nghĩ bản thân lúc đó chắc đã nói rất nhiều, khiến anh ta không ít lần thấy hơi phiền phức.

Có hơi trùng hợp quá không? Sau khi cô quay về nước trải qua quãng thời gian cấp ba ở Chung Chí Nhất thì lại gặp anh ta lần nữa. Nói là duyên cũng không đúng, bởi vì mối quan hệ của bọn họ căn bản không cần đến hai chữ duyên phận. Hàn Cẩm Nhiên dấy lên trong lòng mối nghi ngờ, lỡ như anh ta đến đây một lần nữa là để gặp cô thì sao? Vừa nghĩ đến đoạn đó xong, miêu nhỏ lắc đầu thật mạnh như muốn thức tỉnh bản thân rằng chuyện đó là không thể nào. Người như Trương Nhất Đông, tài hoa, ưu tú như vậy, căn bản chả thèm để tâm đến những kẻ ngốc nghếch như cô. Phải, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, cô lại hi vọng rằng mọi thứ chỉ dừng lại ở khúc "lỡ như".

Trương Nhất Đông đeo kính tri thức, yên tĩnh ngồi ở phòng giáo viên chấm bài kiểm tra. Cây bút đỏ trên tay anh lướt qua rồi như vô tình rơi thẳng xuống đất, đúng như tâm trạng của anh lúc này, rơi thẳng xuống không trung. Việc anh tạm hoãn lại mọi việc ở công ty nước ngoài, quyết định về nước đều là có lý do. Ban đầu anh chỉ muốn cho cô mèo nhỏ đó một điều bất ngờ, nhưng không ngờ cô bé ấy lại nhìn anh với ánh mắt xa lạ, anh nghĩ cô chắc đã quên nhưng điều còn làm anh ngạc nhiên hơn là nó có dính dáng đến những thứ tồi tệ khác, như là vụ tai nạn của cô. Anh tự hỏi nếu như đó không phải trùng hợp thì đã có kẻ xấu xa nào đó quyết định trả thù bằng cách làm tổn hại đến người quan trọng nhất đối với anh. 

Anh nhặt cây bút lên. Bây giờ thì anh phải tập trung, cố gắng tìm ra sự thật và bù đắp lại cho cô.

Hiện tại để tiện cho công việc mới, anh đã nhờ người em trai tiếp quản công ty của mình. Em trai đồng ý, cảm thấy không có vấn đề gì. Thế nên mỗi ngày trong tuần, anh dành thời gian liên hệ với đứa em đang ở nước ngoài xem xem có tình hình nào mới không. Mọi thứ vẫn đang trên đà phát triển rất ổn thỏa, chỉ trừ một công ty khác, cũng là đối thủ cạnh tranh của họ từ xưa đến nay. Bên đó mấy năm về trước thì đấu tranh rất kịch liệt với bên anh, thời gian gần đây thì yên ắng kì lạ, không biết họ đang bàn tính chuyện gì để phản công. Nhưng một điều mà Trương Nhất Đông biết rõ, những chuyện làm ăn trên thương trường, âm mưu và thủ đoạn là một điều tất yếu, vốn không tồn tại thứ gọi là cạnh tranh công bằng.

Tan học, Hàn Cẩm Nhiên băng qua một con hẻm nhỏ thay vì về nhà, đi hết con hẻm thì dẫn đến một khu phố khác, rất yên tĩnh và trầm lắng. Cô tản bộ qua các quán ăn rồi quyết định dừng lại ở một quán bán mì xào thơm phức. Ông chủ đang xào mì, chốc chốc lại liếc qua trò chuyện với con chó nằm rạp dưới đất. Hàn Cẩm Nhiên xoa đầu con chó, đặt hai bát mì. Ông chủ bỏ mì vào bát, thêm ít gia vị rồi vội vàng mang ra cho khách. Ông tưởng cô bé này chắc đang đợi bạn nên đặt bát mì còn lại về phía đối diện, ai ngờ không đợi phản ứng, cô cầm bát kia đổ phần mì vào bát trước mặt mình, xong xuôi thì cắm mặt ngấu nghiến ăn ngon lành.

Ông chủ hơi rùng mình, lũ trẻ bây giờ sức ăn khiếp thật!

Ăn uống no nê xong, cô tám chuyện lặt vặt với ông chủ già, lại tiếp tục xoa đầu con chó múp míp, cứ như thế đến khi nào thấy chán thì ra về. Trời lúc này xâm xẩm tối, gió mát vi vu thổi qua gáy cô, vừa đi cô vừa ngẫm nghĩ. Có lẽ cô nên đi đến những địa điểm quen thuộc trong quá khứ, biết đâu sẽ nhớ ra chuyện gì. Khi cô dừng lại mạch suy nghĩ, thì cũng đồng thời đứng trước một phòng khám nhỏ ven đường. Một tia sáng lóe lên trong đầu cô.

Hay là cô thử quay lại bệnh viện nơi mình đã từng khám? Sau tai nạn, những gì cô còn có thể nhớ được là bản thân tỉnh dậy với một cơn đau nhức nhối ở đầu, không gian màu trắng và mùi thuốc tẩy, không quá nồng nặc nhưng đủ khiến người ta khó chịu. Một số y tá và bác sĩ mừng rỡ thông báo cho gia đình cô, những bệnh nhân cùng phòng cũng tò mò hỏi cô đã gặp chuyện gì mà xui xẻo đến vậy. Dĩ nhiên cô không nhớ nhưng bác sĩ đã đưa ra giả thuyết đầu cô đã bị va đập vào một vật cứng nào đó, giống như một cây gậy. Vết thương không quá tệ nhưng gây chấn động đến não bộ bên trong, khiến cô bị mất đi một phần trí nhớ. Bác sĩ dặn dò cô ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, đợi vết thương hồi phục, có thể cô sẽ nhớ ra được gì đó.

Chuyện tưởng chừng chỉ ở trong phim lại xảy đến bản thân mình, đôi lúc Hàn Cẩm Nhiên thấy cuộc sống của bản thân quá sức nực cười. Nhưng trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an, lỡ như đó chẳng là ký ức tốt đẹp gì.

Cô bắt taxi rồi đọc cho tài xế tên bệnh viện.

Bây giờ là buổi tối, nhân viên tan làm gần hết, nhân viên trực ca đêm đi qua đi lại chỉ có vài người. Hàn Cẩm Nhiên trách bản thân ngu ngốc, đáng lẽ phải cầm theo hồ sơ bệnh án tới đây mà lại đi tay không. Không biết họ có chịu giúp cô không.

Nhân viên nữ đứng ở bàn tiếp tân nhìn cô một hồi, bỗng nhớ ra gì đó nên lên tiếng hỏi thăm:

"Em gái, nhìn em quen quen"

"Vâng, em từng khám ở đây vài năm trước. Chị còn nhớ em à?"

"Có phải em là bé gái bị chấn thương ở đầu không? Vụ đó thật ra làm xôn xao cả bệnh viện một thời, nhiều người đồn là em bị kẻ xấu trả thù. Nhưng tại sao lại làm vậy với một đứa trẻ chứ, thật là vô nhân tính!"

Hàn Cẩm Nhiên nhớ mang máng lúc còn ở bệnh viện hay bị các y tá khác lén lút bàn tán sau lưng, họ nhìn cô với con mắt thương cảm và tò mò. 

"Sao chị biết là trả thù?"

"Chỉ là đồn đại thôi. Nhưng mà sau khi em nhập viện, có người gọi tới bàn tiếp tân dặn điều trị em cho tốt, giữ lại cái mạng để sau này không làm chuyện thừa thãi nữa. Em nghe có giống đe dọa không?"

Ôi trời, chuyện còn nghiêm trọng hơn cô tưởng. Vậy mà trước giờ cô sống ung dung tự tại không biết trăng sao gì. Nghe kể một phát mà điếng hồn, không ngờ có người tàn nhẫn đến vậy. Nhưng ngọn nguồn câu chuyện cô vẫn chưa rõ, nên tìm hiểu tiếp từ đâu đây?

Hàn Cẩm Nhiên hỏi nốt: "Chị còn biết gì nữa không? Kể em nghe với..."

"Chuyện lâu quá rồi, giúp được gì chị sẽ giúp. Em bị mất trí nhớ phải không? Được rồi để chị xem xem."

Nhân viên nữ nhìn qua nhìn lại, ánh mắt thế nào lại chuyển hướng vào bình hoa trên bàn. Như nhớ ra gì đó, chị gái vỗ tay một phát.

"Đúng rồi. Có một anh trai tới thăm em, tay cầm một bó hoa lớn, nhưng do em đang trong tình trạng nguy kịch nên bác sĩ không cho vào thăm. Anh ta đi qua đi lại một hồi đành phải ra về, nhưng có gửi lại đây bó hoa, dặn là đưa cho em khi nào em tỉnh. Chị còn nhớ mấy chị em y tá xôn xao hết cả lên, khen em tuổi nhỏ tài cao."

Hàn Cẩm Nhiên rùng mình, chuyện này mà tài cao gì chứ, bị ăn nguyên một gậy vào đầu mà vẫn sống mới là tài.

"Tiếc là em mãi không tỉnh, mọi người cũng bận rộn không ai chăm sóc hoa được, thế là héo hết cả rồi."

"Hoa gì vậy chị? Mà chị còn nhớ anh trai đó trông như thế nào không?"

"Chị chịu. Lâu quá rồi không nhớ rõ mặt, nhưng chắc chắn là rất đẹp trai, còn mặc vest nghiêm chỉnh nữa. Cực ra dáng tổng tài phong độ, làm cho tụi chị điên đảo thần hồn ><"

Chị gái nói đến đó lấy hai tay ôm mặt mơ màng. Trên đầu Hàn Cẩm Nhiên thì hiện ra ba dấu chấm than đen thui!!!

Cảm ơn chị gái xong thì ra về. Chị gái còn dặn cô nếu chưa nhớ ra gì được thì cứ đến đây điều trị, dù sao chấn thương của cô không phải là nhẹ.

"À quên, em hỏi là hoa gì đúng không? Chị nhớ là hoa màu hồng hồng, có bông thì tím tím. Hình như là... cẩm chướng?"

Hoa cẩm chướng? Trùng hợp vậy, trước đây Lưu Dĩ Châu cũng tặng cô hoa cẩm chướng.

Nghĩ một hồi, Hàn Cẩm Nhiên ghi chép lại những thông tin quan trọng vào sổ tay. Về nhà sẽ suy luận sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com