Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Trong lúc Hạ Văn đang nấu cơm hay đang dọn dẹp, Tần Quý Vỹ đều vô thức nhìn về phía bóng lưng người nọ. Đây là ông trời muốn ban may mắn cho hắn sao?

Ngỡ sẽ cứ mãi sống như vậy cả đời này, không ngờ hắn lại một cậu con trai kháu khỉnh và một Hạ Văn...

Dáng người của Hạ Văn đối với phái nam thì có thể nói là quá gầy, cậu buộc chặt chiếc tạp dề làm lộ ra đường cong của eo, da cậu rất trắng, bên má còn có chút ửng hồng, nấu ăn lại hợp khẩu vị cha con nhà hắn, chăm sóc con trai rất cẩn thận, năng lực làm việc ở khách sạn cũng ổn định. Chỉ còn thiếu chuyện trên giường thôi nhỉ?

Suy nghĩ miên man một lúc, Tần Quý Vỹ cũng "căng da bụng chùng da mắt"...

Cả đêm ngủ trong phòng làm việc không được thoải mái, Tần Quý Vỹ chạy bộ được một lúc. Vệ sinh cá nhân xong rồi mới vào phòng thay đồ đi làm.

Trần Diệc Thanh cũng đã chuẩn bị xong xuôi, thấy Tần Quý Vỹ đang thắt cà vạt, y bước tới ôm eo hắn nũng nịu, "Để em đi cùng anh tới khách sạn được không? Ở nhà một mình chán lắm."

Tần Quý Vỹ lắc đầu, vừa tiếp tục thắt cà vạt vừa nhắc nhở Trần Diệc Thanh, "Em nên quay về, đừng trốn học nữa."

"Người ta nhớ anh nên mới chạy sang đây."

Trần Diệc Thanh quậy một hồi, Tần Quý Vỹ cũng hết cách, đành phải để y đi theo tới khách sạn, vừa tới đã gặp Hạ Văn đang dẫn một cụ bà vào thang máy. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu, cố tình hắng giọng. Hạ Văn lại hoàn toàn không để ý đến thái độ của hắn, nhìn người đi theo đằng sau, ngay từ đầu cậu đã biết họ là một đôi nhưng khi đó chẳng liên quan gì đến cậu. Hiện tại hắn đã xác nhận là cha của Hạ Hiểu Khôi, cũng không biết tính tình chàng trai đó ra sao, chỉ sợ để bé con phải chịu thiệt thòi.

Sau khi một đoàn khách đã nhận phòng, Hạ Văn chưa kịp ngồi xuống đã nhận được cuộc gọi từ nhà trẻ, nói Hạ Hiểu Khôi có dấu hiệu bị sốt. Hạ Văn cúp máy lập tức chạy đi tìm quản lý để xin nghỉ, thấy quản lý các tổ ban khác đều ở đây, có cả giám đốc. Cậu chần chừ không biết phải nói thế nào, trong khách sạn chỉ có vị giám đốc này mới biết cậu đã có con.

"Quản lý, tôi có thể nghỉ một buổi được không? Tôi sẽ làm tăng ca sau."

Trương Thuỷ cau mày, "Có chuyện gì gấp vậy? Chiều nay vẫn còn một đoàn khách nữa, cậu..."

"Để cho cậu ấy nghỉ đi." Tần Quý Vỹ lên tiếng, nhìn bộ dạng chỉ cần gật đầu một cái là sẽ biến mất ngay lập tức của Hạ Văn đã biết cậu đang gấp gáp đến mức nào. Tần Quý Vỹ tạm dừng thảo luận, hỏi Hạ Văn, "Chuyện gì vậy?"

Hạ Văn mặt mày nhăn nhó, "Khôi bị sốt."

"Để tôi đưa cậu đi."

Tần Quý Vỹ chạy đi lấy xe trước, Hạ Văn vội chạy theo sau, cậu không còn tâm trí nào để từ chối yêu cầu của hắn, càng không có thời gian để ý mấy vị quản lý đang nhìn nhau tự hỏi.

Hắn muốn đưa Hạ Hiểu Khôi đến bệnh viện lớn nhưng Hạ Văn nhất quyết không cần, nhờ hắn chở đến phòng khám của ông Từ. Ở đây tuy điều kiện thiết bị y tế không bằng các bệnh viện khác nhưng dù sao ông Từ cũng đã chăm sóc Hạ Hiểu Khôi từ khi mới lọt lòng, cho nên sẽ tiện hơn về mọi mặt.

Bé con nhanh chóng được hạ nhiệt, trước khi Hạ Văn dỗ ngủ, nhóc Khôi còn không quên dặn cậu nấu cháo thịt băm. Hạ Văn nhờ y tá trông Hạ Hiểu Khôi một lúc để mình về nấu cho bé ít cháo. Tần Quý Vỹ cũng đứng dậy đi theo,"Để tôi đưa cậu đi."

"Chỗ này cũng gần nhà tôi, tôi tự đi được." Hạ Văn đáp.

"Sẽ nhanh hơn."

Tần Quý Vỹ thấy Hạ Văn nhìn chăm chăm phía trước suốt dọc đường. Trong thời gian đợi đèn đỏ, hắn nhìn xuống đôi môi bị cậu cắn đến nỗi bật máu kia, "Khôi sẽ không sao đâu."

Hạ Văn đột nhiên nở nụ cười, từ tốn nói, "Nhóc là do đàn ông sinh ra, lại còn không đủ ngày đủ tháng, mặc dù trông nó bụ bẫm như vậy nhưng sức đề kháng rất yếu."

Hắn không phải loại người giỏi an ủi người khác, nghe Hạ Văn nói xong chỉ biết im lặng.

Đi theo cậu lên nhà, Hạ Văn vào bếp nấu cháo, còn hắn ngắm nghía quanh căn nhà nhỏ của hai ba con, Tần Quý Vỹ đi lại gần đến kệ tủ, cầm bức ảnh trên đó, có lẽ là chụp vội.

Trong bức ảnh, Hạ Hiểu Khôi vẫn còn rất nhỏ, cười nhắm tịt cả hai mắt lại, móng thịt khua tứ tung, bé con lúc ấy nhìn càng giống Tần Quý Vỹ hơn. Ba Hạ Văn khi đó tóc ngắn hơn hiện tại, cười ngượng ngùng nhìn vào ống kính.

Trong lòng Tần Quý Vỹ bỗng cảm thấy ấm áp, tiện tay bỏ vào túi áo vest. Hắn đợi Hạ Văn nấu cháo cho con, lấy điện thoại ra xem thì thấy hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Trần Diệc Thanh.

Lúc Tần Quý Vỹ rời khỏi công ty cùng với Hạ Văn thì Trần Diệc Thanh vẫn còn ở trong phòng đợi hắn, đến giờ đã hơn mười tiếng đồng hồ. Tần Quý Vỹ biết y lo lắng nên gọi lại. Không ngờ vừa bắt máy đã nghe được tiếng nhạc rất lớn truyền đến.

Trần Diệc Thanh bên này đang nhảy nhót cùng đám bạn, thấy người yêu gọi đến thì ra vẻ, mở loa lớn cho đám bạn cùng nghe để biết hắn cưng chiều y đến mức nào. Vừa giận dỗi nói vài câu, Tần Quý Vỹ đã nổi giận, thẳng thừng đuổi y về nước. Trần Diệc Thanh sợ mất mặt, mạnh mồm nói, "Anh đuổi em? Chúng ta chia tay đi."

"Được." Lúc gần nhau thì thế nào cũng được. Nhưng bây giờ hắn không thể chiều theo tính nết tùy hứng của Trần Diệc Thanh, y dám nói ra câu đó thì đừng mong ngày quay lại.

Y cuống cuồng như sắp khóc tới nơi, đi ra ngoài gọi điện thoại lại cho Tần Quý Vỹ lần nữa thì bị hắn gằn từng chữ vào tai, "Trần Diệc Thanh, anh nói một lần nữa, em về nước và đừng làm phiền anh. Nếu không đừng trách anh tàn nhẫn." Nói xong lại cúp máy.

Hạ Vân cầm ca-men đi ra, thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, vì vậy cậu nói: "Nếu bận thì ngài cứ về đi, tôi tự lo cho Khôi được rồi."

"Không có gì, đi thôi."

Trên đường quay lại phòng khám, Tần Quý Vỹ sầm mặt không nói gì, tự dưng vỗ thật mạnh vào vô-lăng. Hạ Văn bị làm cho giật mình, khó hiểu nhìn hắn: Tôi cũng đâu ép anh, có cần phải bất mãn thế không?

Bé con ngủ một giấc đến khi bụng đánh trống mới chịu dậy, ngồi xếp bằng trên giường để ăn cháo, ba Hạ Văn của bé cẩn thận thổi nguội rồi mới đút. Hạ Hiểu Khôi vẫn còn mệt, uống thuốc xong lại lắc mông đi ngủ tiếp. Không quên dặn Tần Quý Vỹ chăm sóc cho ba mình thay nhóc.

Hạ Văn tiễn Tần Quý Vỹ ra khỏi phòng khám, đêm nay cậu sẽ ở lại trông con.

"Ra ngoài ăn chút gì đã rồi vào." Hắn và Hạ Văn chạy đến đây cùng lúc, từ khi đó đến giờ vẫn chưa ai cho gì vào bụng.

"Không cần đâu, ngài về trước đi."

Tần Quý Vỹ nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Cho dù không xem tôi là cha của Khôi, ít ra cũng nên nể mặt sếp chứ?"

Hạ Văn xoay người tránh mặt Tần Quý Vỹ, bĩu môi coi thường: Đồ cậy chức quyền. Trong lòng thầm mắng nhưng rốt cuộc vẫn phải đi cùng hắn.

Hai người ra ngoài ăn chút đồ ăn lót dạ, cả quá trình đều không ai nói với ai câu nào, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng. Sau đó Hạ Văn về nhà lấy thêm đồ cho bé con. Trên người vẫn còn mặc đồ của khách sạn chạy tới chạy lui, tiện thể tắm rửa rồi mới quay lại phòng khám trông Hạ Hiểu Khôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com