Chương 16
Như mọi ngày, Hạ Văn vẫn ôm Hạ Hiểu Khôi ngủ. Thức dậy lại thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, nghĩ một lúc mới nhớ ra mình và bé con đang ở nhà Tần Quý Vỹ.
Hạ Văn nhẹ nhàng nhấc cánh tay Hạ Hiểu Khôi khoác trên người mình xuống, bé con nhăn mũi, lăn qua lăn lại túm lấy con gà bông, ôm vào lòng rồi mới rầm rì ngủ tiếp. Hạ Văn mở cửa ra ngoài cũng vừa lúc Tần Quý Vỹ từ tầng hai đi xuống, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, quần short xám. Có vẻ là vừa tập thể dục xong.
Hạ Văn hơi ngượng ngùng, gật đầu chào hỏi qua loa rồi đi thẳng vào phòng tắm. Hạ Văn khoá cửa phòng tắm lại, nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt cậu hơi ửng lên. Cơ thể của Tần Quý Vỹ rất săn chắc, hắn vừa thở dốc vừa lau mồ hôi trên mặt, nhìn hắn như vậy khiến tim cậu đập thật nhanh, luống cuống không dám nán lại đợi hắn đang định nói gì đó với mình.
Cậu vệ sinh cá nhân xong, đi ra đã thấy Tần Quý Vỹ ngồi trên số pha uống cà phê, đọc tạp chí tài chính mới được giao tới sáng nay. Hắn đã thay bộ âu phục nhã nhặn thường ngày, vô cùng lịch lãm.
"Tôi có thể dùng bếp được không?" Cậu có thể nhịn, nhưng Khôi của cậu cần ăn.
"Ừm." Tần Quý Vỹ trả lời, hắn nhìn chăm chú vào tạp chí, không quay đầu nhìn Hạ Văn.
Tủ lạnh trống trơn, chỉ có vài chai nước mát bên kệ tủ, đoán chừng Tần Quý Vỹ cũng không hay nấu ăn ở nhà, chỉ còn lại một miếng cá hồi và rau thì là.
Cậu đi nấu cháo, trước tiên đem gạo nếp vo sạch rồi thêm nước, sau đó đặt lên bếp, cá hồi được cậu xắt nhỏ đảo qua cùng ít tiêu, hạt nêm và giấm táo khử tanh. Đợi cháo sôi lên, cậu tiếp tục bỏ đá lạnh vào trong nồi.
Trong khi chờ hạt gạo bung ra, Hạ Văn vào phòng đánh thức Hạ Hiểu Khôi. Bé con bị Hạ Văn nhéo mông, mắt vẫn nhắm tịt, cầm lấy tay ba kẹp vào trong người, ngủ tiếp.
"Ba nấu cháo rồi, Khôi không muốn ăn à?" Hạ Văn ngồi bên giường, một tay để con ôm, tay còn lại nghịch má con.
"..."
"Khôi không dậy bây giờ, cháo sẽ chạy hết mất." Hạ Văn cười nói.
Hạ Hiểu Khôi khịt mũi, ngửi thấy mùi cháo gạo nếp thơm phức, bé con dụi dụi mắt ngồi dậy, dẩu môi nói, "Con muốn ăn cháo thơm thơm."
Hạ Văn ẵm con xuống giường, để con trai lạch bà lạch bạch chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Tần Quý Vỹ đã chuẩn bị rất kỹ càng, hắn làm riêng bồn rửa mặt chuyên dụng cho trẻ dành cho Hiểu Khôi.
Hiểu Khôi chỉ là sợ cháo chạy mất thôi, không phải Hiểu Khôi tham ăn đâu!
Cá hồi được quyện vào hạt cháo bung nở, nêm nếm vừa ăn, thêm chút rau thì là. Hạ Văn đặt trên bàn ăn ba tô cháo, sau đó ra gọi Tần Quý Vỹ.
"Tôi dùng cá hồi trong tủ lạnh nấu cháo, giám đốc vào ăn một chút lót dạ."
"Tôi không có thói quen ăn sáng." Tần Quý Vỹ lắc đầu, đúng là hắn không có thói quen đó, thường ngày chỉ uống một tách cà phê. Thế nhưng khi ngửi được mùi cháo gạo nếp và tiếng va chạm trong bếp phát ra, bỗng dưng hắn cũng có chút đói bụng. Cơ mà hắn vẫn muốn Hạ Văn thuyết phục mình thêm chút nữa.
"Không ăn sáng sẽ không tốt cho sức khỏe." Hạ Văn lẩm bẩm, ôm bé con từ phòng tắm ra, đặt nhóc lên ghế nhỏ.
Hạ Hiểu Khôi đã khoan khoái, vỗ vỗ tay đòi hôn, "Ba, hôn một cái."
Hạ Văn cưng chiều hôn lên bầu má non mịn của bé con, Hạ Hiểu Khôi cười tít mắt nhưng vẫn lắc đầu, chỉ chỉ môi mình, "Ở đây, ở đây nữa, con đã đánh răng rồi."
Cậu hôn chụt một cái lên môi con trai, Hạ Hiểu Khôi thích thú lắc lư ngâm nga, ngoan ngoãn cầm muỗng nhỏ tự múc cháo, tự thổi tự ăn, tấm tắc khen ngon.
Tần Quý Vỹ: "..." Sau này chắc chắn phải dạy lại...
Hạ Văn thấy Tần Quý Vỹ vẫn không ăn cùng, cậu gọi với ra ngoài: "Ngài định không ăn thật à?"
Không nhận được câu trả lời, Hạ Văn đứng dậy bưng tô cháo đã chuẩn bị cho Tần Quý Vỹ, "Không ăn thì mất phần."
Tuy nhiên, Hạ Văn chưa kịp bưng vào, không ngờ Tần Quý Vỹ lại đi đến, rất tự nhiên ngồi xuống ghế, nhận lại tô cháo trên tay Hạ Văn. Sau đó cầm muỗng ăn cháo, lâu lâu còn gật gù.
Trong suốt bữa ăn sáng, Hạ Văn chăm bẵm cho con trai, một lúc thì lau miệng cho bé, một lúc lại thổi thổi cháo giúp con. Hoàn toàn quên mất còn 'chủ nhà' đang ngồi bên cạnh.
Ăn sáng xong, Hạ Văn chuẩn bị cho con đi học. Hạ Hiểu Khôi mặc chiếc áo thun màu xanh lam, quần short nâu sữa, còn đội một chiếc mũ có tai mèo bên trên vô cùng đáng yêu.
Hạ Văn dắt con ra khỏi nhà, khu nhà Tần Quý Vỹ đang sống là nơi dành cho người có tiền. Quanh đây không có trạm xe buýt, cậu phải ẵm Khôi đi một đoạn mới có.
"Đi chung đi, đưa con đến lớp, với lại tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu." Tần Quý Vỹ đi theo sau.
Nghe hắn nói có việc cần nói với mình, Hạ Văn đồng ý ôm con lên xe.
Hạ Hiểu Khôi được hai người cha của mình đưa đi học, bé con rất phấn khích, nhún nhảy tung tăng chạy vào lớp, "Ba, cha, đi làm vui vẻ!" Không quên hôn môi ba...
Tần Quý Vỹ: "..."
Quay lại khách sạn, vì không có Hạ Hiểu Khôi, Hạ Văn ngồi xuống ghế sau, "Lúc nãy ngài nói có chuyện gì sao?"
"Sắp tới anh tôi sẽ về nước."
"À..."
"Gia đình tôi không cho phép ba mẹ bỏ rơi cháu họ." Tần Quý Vỹ nói, từ từ cho xe đi chậm lại, đột nhiên dừng hẳn, "Hình như xe có vấn đề, cậu xuống đẩy hộ đi."
Mặc dù hơi vô lý, nhưng Hạ Văn vẫn mở đi xuống ra đằng sau xe để đẩy, chưa kịp lấy sức thì xe đã chạy lại bình thường. Nhưng cái không bình thường là cửa ghế sau không mở được. Hạ Văn đập đập cửa, khó hiểu nhìn Tần Quý Vỹ.
Hắn sờ mũi, "Xe có vấn đề rồi, cậu ngồi đây đi." Tần Quý Vỹ vỗ vỗ ghế phụ.
Xe bản giới hạn lại nhiều lỗi vậy sao? Hạ Văn bất đắc dĩ ngồi vào ghế phó lái bên cạnh Tần Quý Vỹ, cậu có hơi không được tự nhiên, chỉ nhìn ra ngoài cửa.
"Ban nãy tôi nói đến đâu rồi?" Tần Quý Vỹ bắt chuyện.
"Nói đến gia đình ngài."
"Ừm... lần này anh tôi về nước để xem xem tôi có nói thật hay không. Cho nên nhờ cậu làm 'vợ' tôi đến khi anh tôi quay về." Tần Quý Vỹ nói dối không sợ cắn lưỡi...
"Anh của anh khó tính lắm sao?" Nhìn không ra giám đốc Vỹ có người để sợ.
"Phải, nếu không họ sẽ bắt tôi lấy người khác, đến lúc đó Khôi sẽ có mẹ kế. Theo tôi thấy Khôi của chúng ta cũng không phải đứa trẻ thích người lạ."
Hạ Văn vừa định từ chối lời đề nghị, nhưng nghe đến hắn là vì Hạ Hiểu Khôi, Tần Quý Vỹ cũng do bị ép nên mới nhờ đến cậu. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Nhưng việc 'vợ' lại là đàn ông sẽ không kỳ lạ lắm sao?" Hạ Văn hỏi.
Tần Quý Vỹ hiểu cậu lo lắng điều gì, "Tôi đã come out với gia đình, tôi cũng đã giải thích rồi, cậu đừng lo."
"Phải rồi, cậu nên đổi xưng hô đi. Dù sao cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi." Tần Quý Vỹ mở cờ trong bụng. Không ngờ cậu lại dễ gạt như vậy.
"Được."
"Cậu chỉ cần lo cho con như mọi ngày."
"Được."
"Còn nữa, phải dọn qua phòng tôi."
"Được." Hạ Văn trả lời xong mới cảm thấy có gì đó không đúng, vội quay đầu nhìn Tần Quý Vỹ, "Vậy còn Khôi, con phải ngủ một mình ư?"
Bé con từ nhỏ đến lớn đều ôm cậu ngủ, mấy hôm phải ngủ một mình, bé con sẽ tủi thân.
"Tôi sẽ dỗ con, anh tôi cũng có một đứa con trai, Khôi ở với nó là được."
"Vậy bao giờ anh của ngài về?"
"Khoảng một, hai ngày nữa, cậu chuẩn bị đi là vừa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com