Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Hai ngày trôi qua, cuộc sống của Hạ Văn có chút thay đổi. Như việc mỗi sáng sẽ nhìn thấy sếp tổng của mình 'khoe thân', tiếp đến là những bữa ăn phải hợp khẩu vị hai cha con nhà hắn, còn vài lần bị nổi giận vô cớ...

Không hiểu tại sao hôm nay Hạ Hiểu Khôi lại không muốn lên lớp, nhõng nhẽo quấn riết lấy cậu không chịu buông, dỗ dành một lúc mới biết được bé con lo lắng hôm nay bác của mình về, sợ ba sẽ bị bắt nạt. Một mực khăng khăng muốn ở nhà để bảo vệ ba.

"Dù sao hôm nay ba cũng phải đi làm, sẽ không gặp bác được. Chiều ba sẽ về nhà cùng Khôi được không?"

Hạ Hiểu Khôi suy nghĩ một lúc mới chịu xuống giường chuẩn bị đi học.

Hạ Văn đưa con đến trường, sau đó vội vàng đến khách sạn.

Trước đại sảnh khách sạn có một người đàn ông còn kéo chiếc vali trên tay, ăn mặc nhã nhặn, bộ âu phục màu xanh đen tôn lên dáng người cao gầy nhưng rất săn chắc, gương mặt góc cạnh rất giống... Người nào đó mà cậu quen. Còn có nhóc con đang đu trên chân, lắc lư nói nửa tây nửa việt.

Hạ Văn đi đến, cúi người, lịch sự hỏi: "Xin hỏi ngài có cần giúp gì không?"

Tần Đình Quân lạnh lùng lắc đầu.

Lúc này, Tần Quý Vỹ từ thang máy đi ra. Nhóc con nhà Tần Đình Quân vừa thấy chú Vỹ của mình thì lập tức buông chân Tần Đình Quân, chạy đến ôm chân hắn.

"Chú Vỹ, i miss you." Tần Phúc Duy hớn hở ôm chân Tần Quý Vỹ thật chặt.

Tần Đình Quân đi đến, càu nhàu với hắn: "Này, anh đứng đây nửa tiếng rồi đấy." Nhưng thật ra chỉ mới mười phút.

Hạ Văn ngẩn người nhìn anh em hắn, suy nghĩ bán tín bán nghi khi nãy đã xác định. Không ngờ lại gặp ở đây, cậu bối rối sờ gáy, cúi người định tránh đi thì bị Tần Quý Vỹ kêu lại.

Tần Quý Vỹ không thèm để ý đến giọng điệu oán giận của anh mình, na theo đứa nhóc ôm chân đến gần Hạ Văn, "Lát nữa lên phòng tôi."

Sau đó quay sang hỏi Tần Đình Quân, "Chị dâu đâu?"

"Đi mua ít quà cho con mày rồi."

Tần Phúc Duy theo chân hai "núi băng" nhà nhóc, nhìn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị hút hồn kia cũng duỗi thẳng lưng, cố nhịn cười làm mặt lạnh, cùng nhau đi vào thang máy.

Liễu Thần mang hai ly cà phê và một ly sữa socola vào phòng làm việc của Tần Quý Vỹ. Tần Phúc Duy đã quen biết với cô từ trước, nhận ly sữa rồi cười tít mắt, "Thanks chị xinh đẹp."

Lần nào được nhóc con đáng yêu này khen cũng làm cô vui vẻ nựng má nhóc.

"Nói tiếng Việt cho ba." Tần Đình Quân nhíu mày, nhiều lúc anh cũng không hiểu nổi con mình.

"Ở nhà đã dọn phòng rồi, anh với chị dâu một phòng, Duy sẽ ở với Khôi." Tần Quý Vỹ nhấp một ngụm trà rồi nói.

Tần Đình Quân nghe xong đã hiểu ra ý đồ của Tần Quý Vỹ bắt anh sắp xếp công việc gấp rút để chạy về đây. Hóa ra là muốn lừa người về hang.

"Cậu Hạ Văn gì đó đang ở đâu?"

"Người vừa anh gặp trước đại sảnh."

"Thật sao?" Tần Đình Quân ngạc nhiên hỏi, "Khi nãy không nhìn kỹ, mất điểm với em dâu rồi."

Tần Quý Vỹ đang định nói gì đó thì Hạ Văn gõ cửa cắt ngang, hắn hắng giọng nói, "Vào..." Đột nhiên nhìn sang Tần Đình Quân, sau đó đứng dậy mở cửa cho cậu.

"Đây là Hạ Văn."

Tần Đình Quân cũng đứng dậy, không cần Tần Quý Vỹ giới thiệu thay, anh bắt tay Hạ Văn, tự giới thiệu: "Thật xin lỗi, khi nãy anh không để ý, nhóc con này là Phúc Duy, con trai của anh." Rồi quay sang nói với Tần Phúc Duy: "Con mau chào thím Văn đi."

Hạ Văn: "..."

Tần Quý Vỹ: "..."

Hạ Văn 'được cưng mà sợ' khom lưng bắt tay Tần Đình Quân, vừa rời tay đã bị nhóc con nhào tới ôm, "Thím Văn có mùi sữa."

"Gọi chú Văn."

"Yes sir."

Hạ Văn cảm thấy nhóc con này rất đáng yêu, ngồi xuống xoa đầu nhóc, hỏi han vài câu.

"Còn chị dâu nữa, lát nữa anh sẽ giới thiệu." Tần Quý Vỹ đổi xưng hô một cách rất mượt mà.

Tuy không thể tiếp thu ngay lập tức nhưng Hạ Văn vẫn cố gắng không tỏ ra quá ngượng ngùng, gật đầu với Tần Quý Vỹ.

---------

Đến chiều, Tần Quý Vỹ và cậu chở theo Tần Phúc Duy đi đón bé con nhà mình, Hạ Hiểu Khôi thấy ba người đứng trước mặt đột nhiên muốn khóc, bĩu môi cụp mắt đi tới.

Ba với cha không cần Hiểu Khôi này nữa...

Hạ Văn ôm con lên, nhéo nhéo mũi, "Khôi sao vậy?"

Hạ Hiểu Khôi lắc đầu không nói, gục mặt xuống vai cậu.

"Chú Văn, để con ôm em cho." Tần Phúc Duy hớn hở đưa tay muốn ôm Hạ Hiểu Khôi.

Bé con nhà cậu đã gần hai mươi cân rồi, dạo này ngon miệng lại còn được Tần Quý Vỹ chiều hư, bây giờ cậu muốn ẵm cũng chỉ được một lát.

Hạ Hiểu Khôi giãy xuống khỏi tay ba, ngẩng đầu nhìn Tần Phúc Duy. Nhóc bị đôi mắt to tròn của Hạ Hiểu Khôi nhìn, trong lòng lập tức có một đống bong bóng màu hồng lan tỏa, đưa tay nựng nựng má bánh bao, hôn một cái.

Moazzzzzzzzzz...

"Anh là anh của em." Tần Phúc Duy cầm lấy tay bé con, đung đưa qua lại.

Hạ Hiểu Khôi ứa nước mắt, uất ức trừng mắt nhìn Tần Quý Vỹ.

Hạ Văn vội ôm con giải thích, "Duy là con của bác."

Bé con nhắm mắt một cái, nước mắt lăn dài trên má, nghe ba nói xong mới nhớ ra hôm nay cha nói bác của mình sẽ về nước, còn cả kế hoạch kia nữa. Bé con đưa móng thịt lau mắt, cười thật tươi nhìn Tần Phúc Duy.

Anh em tốt...

Người cha bị hiểu lầm không lên tiếng từ đầu đến cuối không khỏi phì cười.

Hạ Hiểu Khôi đòi ngồi ghế sau cùng Tần Phúc Duy, đẩy Hạ Văn lên ghế trước. Tần Phúc Duy nắm tay bé con, trắng trắng, mềm mềm, ú na ú nần, hôn một cái...

Moazzzzzzzz.

Lần đi siêu thị này, Tần Quý Vỹ đảm nhiệm việc đẩy xe, Hạ Hiểu Khôi ngồi trên xe đẩy suy nghĩ hôm nay ăn gì, còn Hạ Văn dắt tay Tần Phúc Duy.

"Duy muốn ăn gì?" Hạ Văn hỏi.

"Khôi muốn ăn gì?" Phúc Duy hỏi.

"Cha muốn ăn gì?" Hiểu Khôi hỏi.

"Cậu muốn ăn gì?" Tần Quý Vỹ hỏi.

Cuối cùng người quyết định vẫn là Hạ Văn.

Lần đi siêu thị này đầy cả cốp xe, hầu hết là những nguyên liệu nấu ăn cho hai nhóc con. Tần Quý Vỹ nói khẩu vị của anh trai với chị dâu cũng không khác biệt hắn là bao nên không cần thay đổi nhiều.

Hạ Văn xuống bếp, Lê Mỹ Xuyên cũng xuống theo, bắt đầu chia sẻ bí kíp vợ chồng.

"Chị có quà cho em, lát nữa vào phòng lấy nhé!" Lê Mỹ Xuyên là người cởi mở, cậu còn là người trong nhà, không cần dè chừng, rất nhanh đã muốn thân thiết hơn với Hạ Văn.

Khi sáng bỏ lại hai cha con Tần Đình Quân ở khách sạn, nói đi mua đồ cho trẻ thực chất chỉ là phụ, mục đích chính là đi lấy đồ mà cô nhờ bạn đặt cho Hạ Văn.

"À phải, hai đứa có thích tình thú gì không? Chị có đặt một số đồ... ừm, đồ tốt cả đấy."

Mặc dù cậu không biết chính xác là gì nhưng nhìn ánh mắt của cô, khuôn mặt nhỏ của Hạ Văn dần dần ửng lên, lắc đầu, "Không cần đâu ạ."

"Còn có gel..."

Lê Mỹ Xuyên đang nói, Tần Phúc Duy đã nắm tay Hạ Hiểu Khôi đi vào, tò mò hỏi, "Gel gì vậy mami?"

Hạ Văn: "..."

"Không có gì, hai đứa tắm xong rồi đấy à? Chờ một lát sẽ có cơm." Lê Mỹ Xuyên vội kiếm cớ đẩy hai đứa trẻ ra ngoài.

"Con và Hiểu Khôi muốn ăn kem." Tần Phúc Duy xin xỏ, là kem lúc nãy nhóc và bé con đã lựa đó nha!!!

Hạ Hiểu Khôi cũng nhìn cậu bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

"Không được, ăn cơm rồi ba sẽ làm nước dâu ép cho hai đứa." Hạ Văn từ chối, trẻ con ăn kem buổi tối sẽ rất dễ bị đau họng.

Hạ Hiểu Khôi lại cảm thấy ba Văn của mình nói rất có lý, thế là lắc lắc tay Tần Phúc Duy, gật gật đầu nhìn nhóc.

Tần Phúc Duy thấy vậy cũng không muốn ăn nữa, cười nói: "Thế không ăn nữa, con với Hiểu Khôi vào phòng chơi đây."

Lê Mỹ Xuyên chưa bao giờ thấy nhóc con nhà mình chịu nghe lời như vậy, nhìn Hạ Văn, vỗ vai cậu cảm thán, "Sau này chị nên để Duy ở đây."

Đùa thôi đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com