Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hôm nay chính là ngày Tần Quý Vỹ nhậm chức. Hạ Văn đưa con đến nhà trẻ xong cũng chạy tới khách sạn làm việc, các tổ ban đều truyền tai nhau xem giám đốc điều hành mới là ai. Nhưng người nọ quá kín tiếng. Gần nửa ngày mới có động tĩnh.

Đến giờ nghỉ trưa, Hạ Văn thường ăn cơm muộn hơn mọi người, đang ăn bỗng dưng nhìn thấy vị khách V.I.P lần trước, bây giờ lại là sếp tổng đang đi vào phòng ăn của nhân viên khách sạn. Mặc âu phục thẳng thớm cao ráo, từng bước về phía cậu, Hạ Văn chỉ gật đầu chào rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Đợi một lúc lại thấy người nọ ngồi xuống cùng bàn với mình, từ tốn cầm đũa lên.

Sau khi Trần Diệc Thanh quay lại trường học, Tần Quý Vỹ cũng bắt đầu công việc tại khách sạn, các vị quản lý cấp cao đều đã nhận ra hắn. Chắc chắn trong hôm nay, nhân viên các tổ ban sẽ nhận được tin tức về vị giám đốc điều hành mới. Tần Quý Vỹ muốn thử đồ ăn khách sạn dành cho nhân viên. Cố tình xuống muộn hơn giờ ăn trưa, không ngờ lại gặp được Hạ Văn, là cha của bé con có nét giống hắn kia.

Ngoài mặt hắn luôn tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng nhưng bé con kia làm hắn rất muốn tìm hiểu. Hắn không tin chuyện có người giống người mà không chung huyết thống. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Trần Diệc Thanh còn nói bé con giống hắn. Thấy Hạ Văn cũng không có nói gì, đành phải tự mình mở miệng trước.

"Cậu... làm ở ban nào?"

"À... tôi ban tiếp đãi khách hàng."

"Nhóc lần trước là con cậu?!"

"Phải, lần trước xin lỗi ngài. Hôm đó là ngày nghỉ, tôi chỉ ghé qua đưa tài liệu nên mới dẫn con đi cùng. Sẽ không có lần sau." Hạ Văn trả lời.

Tần Quý Vỹ nhìn ra được cậu hiểu lầm rằng hắn đang chỉ trích cách làm việc của cậu. Hắng giọng một tiếng rồi trực tiếp hỏi thẳng, "Mẹ nhóc là ai?"

Bị hỏi như vậy, Hạ Văn cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn cúi đầu chọc chọc vào khay cơm mà đáp, "Mẹ nó mất rồi."

"Hình như tôi có quen mẹ nhóc."

Hạ Văn giật mình, 'Buồn cười, tôi là người sinh ra nhóc nhưng tôi đâu có quen anh', cậu cố tình hỏi, "Anh quen cô ấy sao?"

"Phải." Tần Quý Vỹ trả lời chắc nịch.

Lúc này Hạ Văn mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hắn khiến cậu không khỏi ngây người, tay cũng bất giác run lên làm rơi cả đũa ăn. Cậu vội vàng cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn trên mặt mình.

Lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào Tần Quý Vỹ. Những lần chạm mặt trước kia đều không có cơ hội nhìn rõ, lẽ nào... Người đàn ông đêm đó lại là sếp tổng của cậu?

Ban đầu Hạ Văn còn tưởng rằng sếp tổng mới này có thần kinh không được ổn định hay là đang điều tra nhân viên gì đó. Bây giờ đã hiểu được tại sao hắn lại hỏi những câu này.

"Tôi nghĩ ngài nhầm người rồi." Hạ Văn siết chặt đũa trong tay, cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tôi chắc chắn mẹ nhóc không hề quen biết giám đốc."

Nghe Hạ Văn nói vậy, có vẻ cậu ta không muốn hợp tác, hắn cười nhạt rồi im lặng ăn cơm. Chờ 'cận thần' của hắn qua đây, hắn sẽ tự mình điều tra. Sau đó đưa nhóc đi xét nghiệm huyết thống, nếu là con hắn, làm sao có thể để một tên nhân viên nhỏ chăm sóc.

Đến giờ tan ca, Đinh Văn Hoàng muốn đến đón Hạ Hiểu Khôi nên phải nhờ Hạ Văn gọi trước cho cô giáo một tiếng. Bởi vì nhà trường đăng ký người đưa đón các con, nếu không có trong danh sách thì phải được người đăng ký đồng ý mới có thể.

Hạ Văn vừa nghe điện thoại vừa đứng chờ xe buýt, đột nhiên một chiếc xe thể thao màu xanh dừng trước mặt cậu. Cơ mà người đàn ông hạ cửa xe xuống càng dọa người hơn.

Tần Quý Vỹ nhìn về phía Hạ Văn, thấy Hạ Văn đang nói chuyện điện thoại cũng không quan tâm.

"Tôi đưa cậu đi đón con."

Cậu nói nhỏ với Đinh Văn Hoàng một tiếng rồi cúp máy, dấu hỏi đang bay đầy đầu cậu đây. Sếp tổng vì nghĩ mình quen biết 'mẹ' Hiểu Khôi cho nên muốn gặp lại nhóc sao? Đùa chắc?

"Xin lỗi, nhưng tôi chắc chắn mẹ nhóc và ngài hoàn toàn không hề quen biết nhau. Cho nên ngài không cần tìm đến nhóc."

Bị Hạ Văn từ chối không nằm ngoài dự đoán của hắn, rất nhanh đổi lý do, "Không phải, lần trước tôi và nhóc đã hứa sẽ gặp lại nhau."

Hạ Văn vô cùng nghi ngờ người này, Hạ Hiểu Khôi nhà cậu tuy có dễ tiếp xúc nhưng người mới gặp một lần lại muốn gặp lần hai?

"Thế nhưng tôi nghĩ cứ hẹn dịp khác, hôm nay tôi và nhóc đều bận việc riêng."

"Vậy sao? Thế mà tôi và nhóc lại hẹn gặp hôm nay." Tần Quý Vỹ không cho cậu cơ hội từ chối thêm, "Lát nữa đón nhóc rồi cậu có thể hỏi." Tần Quý Vỹ bổ sung. Trong ngày hôm nay, hắn phải lấy được mẫu để làm xét nghiệm.

Đánh đúng chỗ của Hạ Văn, mặc dù cậu không muốn để hắn gặp lại bé con, chẳng may hắn nhìn ra được điều gì đó thì cậu và bé con sẽ khó sống. Nhưng nếu hắn nói thật, bé con của cậu sẽ rất buồn vì bị thất hứa. Cuối cùng Hạ Văn xoay người gọi cho Đinh Văn Hoàng nói mình có việc muốn tự mình đón con rồi cùng Tần Quý Vỹ đi đến nhà trẻ.

Trên đường hắn yên lặng lái xe, lâu lâu lại cười nhếch mép. Còn Hạ Văn như ngồi trên lửa, suốt dọc đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ đường.

Hạ Hiểu Khôi đang ngồi chống cằm chờ ba, thấy ba và chú đẹp trai lần trước thì cuống cuồng chạy tới. Nhảy vào lòng Hạ Văn dụi dụi mấy cái.

"Khôi, là con hẹn gặp lại chú này sao?"

Bé con ngẩng đầu nhìn Tần Quý Vỹ. Nhíu mày một hồi vẫn không nghĩ ra, định lắc đầu thì thấy Tần Quý Vỹ nháy mắt với bé.

'Nhóc con, đến cả cách cau mày cũng giống mình?' Tần Quý Vỹ thầm nghĩ.

Bé con 'hiểu chuyện' nhìn từ đầu tới chân Tần Quý Vỹ, chấm điểm xong xuôi, lại gục mặt vào vai Hạ Văn làm nũng nói, "Chú là bạn con." Lại quay sang nói với Tần Quý Vỹ: "Hiểu Khôi muốn chú ẵm."

Hạ Văn không hề biết bé con âm thầm bán mình đi. Đưa sang tay cho Tần Quý Vỹ, tuy cảm thấy có gì đó sai sai, thế nhưng người này vẫn là sếp tổng, không phải kẻ lừa đảo, con muốn thì chiều theo con vậy.

"Khôi nói muốn ăn bánh ngọt, để tôi ẵm nhóc đi mua."

Hạ Hiểu Khôi lắc đầu, thấy ba nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, vội gật đầu lia lịa.

"Bánh ngọt ở nhà có rồi, không được đòi lung tung." Hạ Văn không yên lòng, cứ có cảm giác chẳng lành.

"Không sao, tôi muốn ăn với nhóc."

"..." Nhìn không ra sếp tổng thích ăn đồ ngọt.

"Để tôi đi." Hạ Văn đưa tay đón con, Tần Quý Vỹ lại xoay người đi thẳng về phía tiệm bánh ngọt đối diện, không quên mở khóa xe để cậu vào chờ, rồi quăng lại một câu, "Tôi tự làm được."

"..." Rốt cuộc đây là con ai?

Tiệm bánh ngọt bên đường vào giờ này rất đông, phụ huynh đều đưa con mình sang đây, Tần Quý Vỹ và Hạ Hiểu Khôi chọn mấy phần bánh xong, trong lúc chờ người bán hàng gói phần còn lại, lấy một ít bánh ngọt cho Hạ Hiểu Khôi ăn, sau đó đặt bé ngồi xuống ghế, còn mình ngồi đối diện.

"Khôi, mẹ cháu tên gì?"

"Hạ Văn."

"Đó là tên của ba mà, còn mẹ cháu?"

"Mẹ cháu tên là Hạ Văn."

"Mẹ là người sinh cháu ra, cháu chưa từng gặp mẹ?" Tần Quý Vỹ hỏi.

Hạ Hiểu Khôi đút bánh vào miệng, thản nhiên trả lời: "Ba cũng là mẹ, là người sinh ra Khôi."

Ông chú kì cục này có ý gì? Là mình chọn nhầm người sao, hừm, chú Hoàng vẫn là tốt nhất.

Tần Quý Vỹ bắt đầu mất kiên nhẫn, nhẹ giọng nói, "Ba là đàn ông, chỉ có phụ nữ mới có thể..." Tần Quý Vỹ dừng nửa chừng, cảm thấy mình lại đi lý luận với một đứa nhóc vài tuổi hết sức buồn cười nhưng vẫn đành thương lượng lần nữa.

"Chúng ta trao đổi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com