Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bạch Tuyết và bảy chú lún (2).

Kế Hậu tiến lại về phòng ngủ, bà ta nhìn Nhà Vua đang ngồi trên đầu giường trầm ngâm suy nghĩ gì đó, ông nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn, có vẻ đang đợi bà ta. Kế hậu đi tới, đứng trước mặt ông, cúi đầu áp sát mặt mình lại, dường như đang muốn trao một nụ hôn.

Nhà Vua nhăn mày đẩy bà ta ra, lạnh lùng nói: "Đừng có làm mấy cái hành động đấy, nhà ngươi biết mình nên làm gì mà."

"Thần biết mà, nhưng phải có trao đổi đồng giá chứ." Kế Hậu nhìn biểu cảm tức giận của ông, mỉm cười rồi ngồi xuống bên giường, vắt chéo chân.
Nhà Vua lôi ra từ trong ngăn kéo một cái túi nhỏ, đưa tới trước mặt Kế Hậu: "Từng này và một lâu đài ở trong bìa rừng phía nam, đủ chưa?"

Kế hậu bật cười, khinh bỉ nói: "Ngài nghĩ tôi cần thứ này à, muốn mạng thì phải lấy mạng đổi. Làm gì mà dễ dàng như thế."

Nhà vua như ngộ ra gì đó, kinh ngạc liếc nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Ngươi muốn con bé?"

"Không hổ là ngài, một vị vua tinh anh, đúng! Tôi muốn em ấy. Em ấy chính là định mệnh của tôi." Kế Hậu cười đểu, ghé lại thủ thỉ bên tai nhà vua.

Ông đứng phắt dậy, tức giận quát lớn: "Không được! Ta có thể cho ngươi tuỳ ý chọn một trong các người hầu xinh đẹp ở dưới nhưng con bé thì không được, nó là công chúa, là bảo bối kết tinh từ tình yêu của bọn ta. "

Kế hậu nghe vậy lập tức trở mặt, niệm chú làm cho nhà vua tê liệt ngã ra đất, bà ta đứng dậy, dùng gót giày đạp lên lưng ông, từ trên nhìn xuống, uy hiếp: "Ông nên nhớ con bé cũng là nhờ tôi mà ra, nếu không với thân thể của một nam nhân bình thường thì hoàng hậu làm sao có thể mang thai. Bí mật này mà lộ ra thì đời này người yêu của anh sẽ bị người trong vương quốc phỉ báng."

"Ngươi..." Nhà vua ngước mắt, trừng Kế Hậu, cô ta lại chẳng coi ông là gì, tiếp tục nói: "Đừng mong rằng đất nước này còn người tin tưởng ngươi, giờ ai mà chẳng biết ngài là tên bội tình bội bạc, vợ mới mất mà đã nhanh chóng phong kẻ khác lên làm kế hậu. Quả là tồi tệ."
Nhà vua cố gắng giãy giụa khỏi thần chú của bà ta nhưng lại chẳng được ích gì, chỉ đành bất lực gào lên: "Ngươi gài ta, đồ đàn bà khốn khiếp, ta thề sẽ giết ngươi."

"Mạng của người yêu còn nằm trong tay tôi, ngài chắc chắn muốn giết tôi sao?" Kế Hậu che miệng mỉm cười gian trá, nói rồi giải trừ lời nguyền, thong thả bước ra ngoài.

Để lại Nhà Vua chật vật bò dậy từ trên đất, ánh mắt căm phẫn nhìn về hướng bà ta bước đi.

Không ngờ sáng hôm sau một người hầu lớn tuổi tìm thấy xác của Nhà Vua ở ngay trước của cung điện, nữ hầu gái ngay lập tức bị Kế Hậu chỉ điểm là người hạ độc Nhà Vua và bị mang ra xử chém, Kế Hậu nhanh chóng lấy được lòng tin từ dân chúng và lên làm nữ hoàng.

Tang lễ của Nhà Vua được tổ chức long trọng trước toàn thể người dân vương quốc, Bạch Tuyết đứng trước quan tài của cha mình bật khóc nức nở, Kế Hậu ở bên cạnh ôm lấy cô bé vào lòng, vỗ về, không ngừng thủ thỉ: "Không sao, không sao đâu. Con còn có ta, con còn có ta mà."

"Oa... Dì à, đức..." Cô bé túm chặt lấy ngực áo của Kế Hậu, vẫn tiếp tục khóc.
Sau đó dưới bàn tay của Kế Hậu, đời sống của thần dân vương quốc được nâng cao, những mâu thuẫn với nước láng giếng cũng được hòa giải, mọi người bắt đầu tung hô bà ta như một vị thánh sống.

Bạch Tuyết giờ đã mười tám tuổi, nàng vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đã sở hữu làn da trắng như bông tuyết, đôi môi căng mọng, đỏ tươi như màu máu, mái tóc bồng bềnh, xoắn lại với nhau, đen như gỗ mun. Xinh đẹp đến mức Kế Hậu phải say mê mà ngắm nhìn nàng, người con gái ấy là của bà ta, từ lâu và mãi mãi đã là vậy.

Một buổi sáng nọ, Bạch Tuyết chạy ra vườn chơi, nàng cất tiếng hát trong trẻo của mình lên, đàn chim đậu trên ngọn cây bay xuống vờn quanh nàng, chúng hót líu lo hoà vang cùng nàng.
Kế Hậu như mọi ngày lại tiến tới ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn và lắng nghe tiếng hát của nàng nhưng đột nhiên một giọng hát trầm ấm của ai đó lại phá vỡ bản hòa ca trong trẻo tuyệt vời.

Một vị Hoàng Tử từ đâu xuất hiện, chàng đi tới nắm lấy tay Bạch Tuyết, cùng nàng nhảy một đoạn.

Bạch Tuyết ngại ngùng nhưng vẫn tiếp tục cất lời, đi theo bước nhảy của chàng.
Kế hậu nhăn mày, bàn tay đập mạnh lên khung cửa, tiếng động dọa sợ những chú chim, bà ta tức giận chạy xuống muốn đuổi tên phá hoại kia đi.

Nhưng vừa xuống đến nơi thì hoàng tử đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn Bạch Tuyết đang đứng trong vườn, Kế Hậu đi tới ôm lấy nàng, Bạch Tuyết ngẩn ngơ, không hiểu cô bị sao. Kế Hậu đưa tay vuốt tóc nàng, nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn chưa vơi đi mà lại như đang dần dâng lên.

Bạch Tuyết cảm thấy vòng tay người kia đang siết chặt lấy mình, nàng nhíu mày đẩy Kế Hậu ra, nghi hoặc hỏi: "Dì bị sao vậy?"

"À, không có gì. Chỉ là... Ta chỉ là... Ừm thôi đi, con muốn cùng ta thưởng trà không, người hầu vừa đem đến một loại mới rất ngon." Bà ta mỉm cười gượng gạo, chầm chậm thu hai tay lại.
Bạch Tuyết nhìn sắc mặt Kế Hậu, nàng vui vẻ gật gật đầu rồi cùng bà ta lên phòng thưởng trà.

Tối đến khi Bạch Tuyết đã ngủ say, Kế Hậu đi tới trước gương, bắt đầu niệm một thần chú gì đó. Một khuôn mặt xuất hiện đằng sau tấm kính, nó nhìn thấy bà thì liền phát ra tiếng cười khoái chí: "Cuối cùng ngươi cũng nhớ đến ta rồi đấy à, có chuyện gì mau nói."

"Làm thế nào để em ấy mãi mãi nhớ đến ta, mãi mãi yêu ta, mãi mãi là của ta? " Kế Hậu tiến gần tới, hỏi Gương Thần.

Gương Thần nghe thấy câu hỏi của bà ta thì tiếng cười lại lớn hơn, dùng giọng điệu mỉa mai không ngừng chửi mắng Kế Hậu: "Hahaha, ngươi cũng thật là. Cô ta đã chết cách đây bao nhiêu năm rồi mà vẫn tìm cách để hồi sinh, nực cười."

Kế Hậu nhìn cái khuôn mặt như đang nhảy nhót kia, tức giận biến ra một thanh kiếm, cầm nó, dùng lực đâm mạnh về phía mặt gương. Nó nứt ra thành những đường dài, Gương Thần sợ hãi, vội vàng ngăn cản: "Đây, này này dừng lại. Ta giúp ta giúp, người đập vỡ ta thì không có giúp được nữa đâu."

"Đã bị nguyền thành cái gương rồi mà còn lắm mồm, nhà vua yêu quý sao lại như vậy chứ." Cô ta mỉm cười, cũng không vừa mà nói lại nói: "Tưởng rằng thừa hưởng được một chút ký ức của tên kia là nắm thóp được ta à, nằm mơ đi. Giờ giúp ta đi, không con gái ngươi sẽ chết."

"Hài hước, không phải do người lừa vợ ta nên mới ra nông nỗi này à, giờ còn ở đó luyên thuyên." Gương Thần nghe bà ta nhắc đến việc đó thì lại không nhịn được mà khinh bỉ đáp.

Kế Hậu lại giơ kiếm lên, tính bồi thêm một nhát, Gương Thần thấy vậy thì lập tức sợ hãi, không dám chọc giận con thú dữ kia, nó suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thôi thôi, ta giúp ngươi, ta giúp ngươi... Ừm, nếu không thì ngươi huỷ con bé đi."
"Cái gì? Ở trong đó lâu nên ngươi điên rồi à. Em ấy cũng là con ngươi đó!" Kế Hậu nghe vậy thì không tin nổi. Bà ta làm sao mà ngờ tên này lại máu lạnh đến như vậy.

Kế Hậu tức giận đến run cả người, thanh kiếm trên tay rơi xuống mặt đất, bà ta đi tới, quát lớn: "Ngươi thử suy nghĩ đi, không phải lúc trước ngươi nói nó là kết tinh tình yêu của người và hắn sao."

"Thế thì có sao, chỉ cần huỷ đi rồi tạo ra một người mới, dễ dẫn dụ hơn, không phải là xong rồi sao. Ta từ lâu đã chẳng cần đứa con này nữa rồi." Gương Thần vẫn rất thản nhiên, mỉm cười khoái trá.
Để ta xem ngươi thế nào, xem vẻ mặt ngươi khi phải nếm trải cái mùi vị đau thương mà ta từng phải chịu kia là gì.
Kế Hậu nghi ngờ nhìn nó rồi lại liếc nhìn về phía cửa phòng Bạch Tuyết.

........................

Mưa nhỏ có lời muốn nói:

Thực sự xin lỗi nếu có sai dấu câu hay chính tả nhé. Và cả việc biến Hoàng Hậu từ nữ thành nam, xin lỗi xin lỗi.

Tui có tội, tui xuống địa ngục đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com