Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Tác giả : Ry Đu Biadia      
Edit : KNK               
    
~ Wang gia~
_ Wang phu nhân, hai thiếu gia đã trở về rồi ạ – Tên cận vệ bẩm báo.
Vương Hoa Tiên nhíu mày, hà cớ gì hai đứa con của bà tới giờ này mới về? (Ry: Vì 2 nhà cùng họ nên Ry sẽ để là Wang là bên nhà Nguyên nhi nhưng họ của mẹ Nguyên vẫn là Vương nha mn)
_ Cho gọi 2 thiếu gia vào đây – Bà đặt bút xuống, chỉnh lại thế ngồi.
Hai chàng thanh niên bước vào thư phòng, nhìn người đàn bà trước mặt mà có chút run sợ. Vì cớ gì lại cho gọi họ vào giờ này?
_ Mẫu thân cho gọi? – Chàng trai lớn tuổi hơn hỏi.
_ Vương Chí Hoành, Vương Nguyên, nói cho ta biết, 2 con đi đâu giờ này mới về? – Wang phu nhân nghiêm nghị hỏi.
_ Chỉ là đi dạo thôi, mẫu thân – Chàng trai nhỏ hơn đáp.
_ Nguyên nhi, ta không nghĩ hai con có thể đi dạo lâu như thế – Bà trừng mắt nhìn Vương Nguyên, cậu con trai nhỏ của bà, tiểu tử này dám nói dối?
_ Mẫu thân, chúng con đi dạo rồi đến Dịch gia – Chí Hoành đáp thay em mình.
_ Dịch gia? – Vương Hoa Tiên nhíu mày. Từ trước đến nay Wang gia và Dịch gia không hề giữ bất kì một mối quan hệ nào, làm sao 2 thiếu gia nhà họ Wang có thể biết Dịch gia?
_ Mẫu thân, Dịch Dương Thiên Tỉ là bạn học của con. Hơn nữa, Dịch Dương Thiên Nam là bạn học của Nguyên nhi
_ Ta thật không hài lòng – Hoa Tiên tiếp tục. Bà thật sự không muốn Wang gia có bất cứ mối quan hệ nào với Dịch gia. Dù sao thì, Dịch Phi Diệp – Dịch phu nhân – từng 1 thời là tình địch của bà.
_ Mẫu thân, thật người không muốn con và tiểu đệ có bằng hữu hay sao? – Chí Hoành nhíu mày.
_ Không phải ta không muốn. Nhưng mà... – Wang phu nhân đột nhiên thở dài – Cũng khuya rồi, các con đi nghỉ đi
Chí Hoành và Vương Nguyên nhìn nhau rồi cùng bước ra khỏi thư phòng.
_ Chí Hoành huynh, huynh thử nói xem tại sao mẫu thân không thích Dịch gia? – Vương Nguyên lay lay tay Chí Hoành
-Tiểu Nguyên, huynh đã nói là không biết. Đệ đi nhanh về phòng nghỉ ngơi đi. Hôm nay đi chơi với Tiêu Tiêu chắc là mệt rồi chứ gì?
-Đệ thì làm gì biết mệt chứ? Chỉ có huynh với Thiên Tỉ huynh làm cái gì đó mệt người thôi. Đệ với Tiêu Tiêu hôm nay chỉ là đi dạo mát thôi mà
Chí Hoành đỏ mặt
-Này, huynh với Tiểu Thiên không có gì hết
-Không có gì? Thật là không có gì chứ? Không có sao huynh lại đỏ mặt? – Vương Nguyên nheo mắt chọc anh trai.
-Vương Nguyên, huynh đã nói là không có... – Mặt Chí Hoành càng đỏ hơn nữa.
-Đệ không quan tâm. Đi ngủ đây. Mai đệ đi chơi với Tiêu Tiêu đấy nhá – Vương Nguyên nói nhanh rồi phóng vụt về phòng.
Chí Hoành khẽ lắc đầu rồi cố trấn tĩnh cho nhịp thở mình đều đặn, tim đập lại bình thường. Trong đầu hiện lên hình ảnh buổi chiều hôm nay...
~Hồi ức...~
-Tiểu Hoành, ngươi đã tới sao không vào? Đứng ngoài đó làm gì? Vào đây đi – Giọng Thiên Tỉ vang lên từ ngoài vườn.
Chí Hoành lần theo tiếng gọi mà đi vào vườn. Tuy không phải lần đầu đặt chân đến Dịch gia nhưng cậu vẫn hồi hộp lạ.
-Tiểu Thiên, ngươi làm gì mà vào trong này?
-Tiểu Hoành, tặng ngươi này – Thiên Tỉ chìa ra một bó hoa đủ sắc.
-Cớ gì lại tặng ta? – Chí Hoành ngạc nhiên hỏi lại.
-Bằng hữu với ta bấy lâu nay, ngươi vẫn không hiểu được tâm tình của ta với ngươi hả, Chí Hoành? – Thiên Tỉ nhìn cậu với đôi mắt chán ngán – Trước giờ ta quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho ngươi, ngươi cũng không hiểu ý ta. Ta không cho ai tiếp cận ngươi, ngươi cũng không hiểu lòng ta. Ta cấm tiệt nam nhân lẫn nữ nhân ngắm nhìn ngươi, ngươi cũng không hiểu tâm ta. Ta phải nói thẳng ngươi mới hiểu sao?
Chí Hoành tròn mắt nhìn anh, Dịch Dương Thiên Tỉ. Vậy ra... cậu không phải bị ảo giác, cậu không lầm tưởng. Cậu đã từ lâu xem anh không phải một hảo bằng hữu bình thường. Cậu muốn xem anh như tình nhân nhưng lại không dám thổ lộ, chỉ sợ anh không đồng ý.
-Vương Chí Hoành, ngươi nghe cho rõ đây. Ta chỉ nói một lần thôi. Ta yêu ngươi
Chí Hoành nhất thời bất động. Gấp quá vậy?
-Sao ngươi không trả lời gì hết vậy? – Thiên Tỉ nhíu mày, thật sự là mất kiên nhẫn a.
Chờ thêm một lát nữa vẫn không thấy động tĩnh gì từ con người kia, anh thở dài quay người bước đi. Thế này, đúng hay không là từ chối?
*Khựng*
Bàn tay bị ai đó nắm lại.
-Hảo bằng hữu, à không, Tiểu Thiên, xin lỗi. Ta nhất thời bất ngờ nên không trả lời ngươi. Xin lỗi vì đã không hiểu tâm ý của ngươi. Thiên Tỉ, ta cũng yêu ngươi
Thiên Tỉ quay lại nhìn Chí Hoành, nở một nụ cười rạng rỡ làm tim ai đó đập nhanh hết công suất.
Thiên Tỉ vòng tay ôm Chí Hoành thật chặt. Khẽ cúi xuống nâng cằm cậu lên, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.
-Hết năm nay, ngươi làm nương tử của ta nhé – Thiên Tỉ ôm Chí Hoành trong lòng, thủ thỉ đề nghị.
-Nhưng còn phụ mẫu...
-Ta sẽ thưa chuyện với phụ mẫu mà. Nương tử, yên tâm nhé
~Kết hồi ức...~

Thiên Tỉ, Chí Hoành ta nguyện làm nương tử của ngươi, nguyện yêu ngươi đến hơi thở cuối cùng. Dịch Dương Thiên Tỉ, ngươi có thể cho ta hạnh phúc mà, đúng không?

[...]

Vương Nguyên tiến vào phòng, thay y phục rồi lên giường.
Nó thật là mệt mỏi a.
Hôm nay sau khi tan trường nó với Chí Hoành huynh đã đến Mộc Hoa Viên. Mộc Hoa Viên có nhiều loài hoa rất đẹp. Và nó thật sự rất thích nơi này. Nhưng mẫu thân nó không cho phép nó và Hoành huynh đến đó. Hôm nay hai huynh đệ nó đã phải lén đi.
Dạo được một lúc, Chí Hoành huynh rời khỏi đó đến DỊch gia. Một mình nó ở lại với Phụng Tiêu Vũ, tiểu muội muội của nó, kém nó hai tuổi. Nó đã 20, còn nàng 18.
Tiêu Vũ là một trong số ít những người có can đảm kết thân với nó và Hoành huynh. Nàng nhận Hoành huynh và nó làm đại sư huynh và nhị sư huynh. Còn nàng, dĩ nhiên là tiểu muội muội của nó.
Cơ huynh nó có Thiên huynh rồi. Trong lòng nó dĩ nhiên là tồn tại Tiêu Tiêu muội muội. Tiêu Vũ chọc cho nó cười. Tiêu Vũ lắng nghe nó. Tiêu Vũ làm bạn với nó. Không biết từ khi nào, trái tim nó kia đã đập loạn nhịp khi nhìn thấy nụ cười của tiểu muội muội. Nó thầm cảm mến Tiêu Tiêu muội muội lâu lắm rồi. Chỉ là nó không dám thổ lộ. Nó không đủ can đảm đến mức đó.
Thật ra thì, Tiêu Tiêu, nếu được, Vương Nguyên ta vẫn muốn nàng là nương tử của ta.

[...]

Vài ngày sau...
-Vương đại nhân về cẩn thận – Wang phu nhân cúi người.
Đại nhân họ Vương đã đi rồi, Vươngg Hoa Tiên mới quay lại ghế ngồi của mình, bảo với nô bộc
-Ngươi đi gọi hai thiếu gia đến đây
Tên nô bộc nhanh chóng rời đi.
Chẳng mấy chốc, Chí Hoành và Vương Nguyên xuất hiện ở tiền sảnh Wang gia.
-Mẫu thân cho gọi? – Vẫn là Chí Hoành lên tiếng trước.
-Hoành nhi, Nguyên nhi, các con ngồi xuống đi
Đợi cho hai thanh niên trước mặt an vị, Vươngg Hoa Tiên tiếp tục
-Chí Hoành, con năm nay đã 24 rồi, còn Vương Nguyên cũng đã 20, đã đến lúc dựng vợ gả chồng rồi. Vương gia với Wang gia chúng ta có hôn ước. Vương công tử năm nay 25, nhìn tướng tá thì có thể làm công của cả hai con đấy. Một trong hai con sẽ sang đó làm dâu. Hai con hãy tự thảo luận với nhau. Và ngay ngày mai họ sẽ đến đón dâu.
-Mẫu thân, tại sao con chưa nghe chuyện này bao giờ? – Chí Hoành ngơ ngác hỏi, trong lòng có chút bối rối.
-Hôn ước này từ hồi phụ thân con còn sống. Mọi thứ đều đã định sẵn rồi. Ta hy vọng các con làm đúng những gì phụ thân mong muốn
-Mẫu thân, chúng con xin phép. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Con và Hoành huynh cần làm chút chuyện – Vương Nguyên lên tiếng cắt ngang rồi kéo tay Chí Hoành ra khỏi tiền sảnh.
~Uyển Lâm Viên~
Vương Nguyên kéo Chí Hoành đến Uyển Lâm Viên, khu vườn phía sau Wang gia trang.
-Tiểu đệ, đệ kéo huynh đi đâu? Chúng ta cần làm gì?
-Huynh còn hỏi? – Vương Nguyên quay lại tròn mắt – Chẳng phải chúng ta cần bàn chuyện hôn nhân sao?
-Chuyện đó... – Tuấn Khải bối rối. Cậu đã nhận lời làm nương tử của Thiên Tỉ rồi. Sao có thể...? Nhưng Tiểu Nguyên nhà cậu cũng đã có một tình cảm khác.
-Đệ đã biết chuyện huynh đồng ý hết năm nay làm nương tử của Thiên huynh rồi. Tiểu Nam nói cho đệ biết. Uhm... huynh yêu Thiên huynh cũng tốt, hai người phải hạnh phúc đó
-Tiểu Nguyên, đệ nói vậy là sao?
-Huynh yên tâm. Đệ đã quyết định rồi. Hôn ước... để đệ nhận cho. Huynh với Thiên huynh cứ sống thật hạnh phúc
-Nguyên, đệ có biết đệ đang nói gì không? Chẳng lẽ đệ không có tình cảm với Tiêu Tiêu?
-Hoành huynh, tình cảm của đệ đối với Tiêu Tiêu chưa bao giờ thay đổi – Nét mặt Vương Nguyên nghiêm túc lạ – Đệ yêu Tiêu Tiêu muội muội thật lòng. Nhưng đệ chưa bao giờ có can đảm để nói đệ yêu nàng. Còn huynh và Thiên huynh đã hẹn ước với nhau rồi. Hà cớ gì chỉ vì thứ tình cảm chưa đâu vào đâu của đệ mà phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp của hai huynh?
-Vương Nguyên, đệ suy nghĩ kĩ chưa vậy?
-Đệ đã suy nghĩ rồi đệ mới nói. Huynh yên tâm, đệ sẽ không sao đâu
-Ta xin lỗi, là huynh mà không làm được gì cho đệ...
-Không phải lỗi của huynh. Tiếc là đệ chưa kịp nói gì với Tiêu Tiêu...
-Chiều nay đệ hãy đến Mộc Hoa Viên...
-Chiều nay Tiêu Tiêu không đến – Vương Nguyên ngắt lời – Nàng còn việc nhà phải làm
-Tiểu Nguyên, huynh nợ đệ...
-Đừng nói vậy, Hoành huynh. Là đệ tự nguyện. Huynh phải sống thật hạnh phúc. Vậy là huynh đã trả nợ cho đệ rồi. À, và đệ nhờ huynh nhắn lại với Tiêu Tiêu giùm đệ là đệ xin lỗi, Tiêu Tiêu muội muội là bằng hữu tuyệt vời nhất của đệ. Đệ đi thưa chuyện với mẫu thân đây
Dứt lời Vương Nguyên quay người trở về thư phòng, nơi mà nó chắc chắn Vươngg Hoa Tiên đang có mặt.

[...]

~Lễ thành thân của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên~

-Nguyên nhi, con về làm dâu, nhớ để ý một chút, bớt ham chơi lại. Vương đại nhân và Vương phu nhân nhất định sẽ yêu thương con như Vương Tuấn Khải vậy – Vươngg Hoa Tiên dặn dò con trai trước khi bước ra bái đường.
Vương Nguyên cũng chỉ vâng vâng, dạ dạ, mặt mày ủ rũ. Vậy là nó sắp phải trở thành nương tử của người ta, phải cưới một người nó không yêu, chẳng những thế còn không biết, và đặc biệt là phải làm dâu. Nó thật không thích cuộc sống gò bó đâu a.
Hơn nữa, nó đang nghĩ tới Tiêu Tiêu muội muội. Tiêu Vũ chắc là không biết hôm nay nó xuất giá đâu. Nghĩ tới muội muội, lòng nó đau thắt. Thứ lỗi cho huynh, huynh vẫn chưa kịp nói lời từ biệt với muội và chưa kịp nói với muội rằng huynh yêu muội. Thật lòng huynh vẫn muốn muội làm nương tử của huynh...
-Mẫu thân, Nguyên nhi, Vương công tử đến rồi – Chí Hoành chạy vào thông báo.
-Được rồi Nguyên nhi, con đừng ủ rũ nữa. Ta hy vọng con sẽ sống tốt ở Vương gia – Vươngg Hoa Tiên vuốt nhẹ gò má con trai trước khi lấy tấm lụa đỏ phủ lên đầu nó.
Vương Nguyên được dẫn ra ngoài chỗ bái đường.
Nó và Vương Tuấn KHải chính thức bái đường thành thân. Dù không muốn nhưng bây giờ Tuấn Khải đã là phu quân của nó, còn nó đã trở thành thiếu phu nhân của Vương gia
Lễ thành thân kết thúc. Và bữa tiệc sau đó cũng kết thúc. VươngTử Ngôn và VươngNgọc Hiền lên một kiệu. Tuấn Khải và Vương Nguyên mỗi người một kiệu. Mọi người cùng về Vương gia trang.

[...]

Phía sau cổng Wang gia là một cô gái vóc người nhỏ nhắn, mái tóc dài suôn mượt, nước mắt lưng tròng.
-Tiêu Tiêu, muội đến sao không vào? – Giọng nói quen thuộc của Chí Hoành vang lên.
-Hoành huynh... – Tiêu Vũ òa khóc. Tim nàng đau quá, đau như muốn nghẹn lại.
-Muội làm sao lại khóc? – Chí Hoành nhíu mày, tay lau nước mắt cho Tiêu Vũ.
-Muội còn chưa nói với nhị sư huynh là muội thích huynh ấy mà – Tiếng Tiêu Vũ ngày càng nức nở.
-Tiểu Nguyên nhờ huynh nói với muội rằng nó xin lỗi. Và muội là bằng hữu tuyệt vời nhất mà nó có được – Chí Hoành liên tục lau nước mắt cho Tiêu Vũ, chợt thấy khóe mắt mình cũng cay cay, cơ hồ như cơn khóc của Tiêu muội lây sang mình rồi.
-Muội sẽ không sao đâu. Huynh ấy xem muội là bằng hữu. Như vậy cũng tốt. Muội sẽ cố quên. Đa tạ đại sư huynh và nhị sư huynh trước giờ vẫn luôn quan tâm tới muội. Muội xin phép – Tiêu Vũ nói nhanh rồi cúi đầu chạy đi.
Chí Hoành còn lại một mình, nhếch môi cười buồn
-Xin lỗi Tiêu Tiêu, huynh không thể nói với muội rằng thật ra Tiểu Nguyên cũng yêu muội lắm. Nó giờ đã là nương tử của người ta rồi, không nên để nó mơ tưởng nhiều. Đệ đệ và muội muội của ta, cả hai chỉ nên làm hảo bằng hữu. Huynh xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com