Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Tác giả : Ry Đu Biadia
Edit : KNK

~Ngoại thành~

Tại ngôi nhà nhỏ ven sông, nam tử tóc màu lam nhạt dựa hẳn vào vách tường, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thiên Mạc đã hai ngày rời khỏi Phụng gia. Hai ngày nay nó chẳng ăn uống gì mà vẫn cứ nôn ra. Nhiều lúc tưởng chừng như nó đã gục xuống nhưng nó vẫn cố gắng đi tiếp, cố gắng tìm chỗ nương thân. Không ai cho nó tá túc cả. Nó hiện không có một đồng nào trong túi nên chẳng thể tìm phòng trọ được. Đến hôm nay thì nó đã không còn chịu đựng được nữa, nó kiệt sức rồi. Nó có thể giữ được hài tử này không?
-Tiên Thiệu bà bà, ở kia có người – Giọng của một tiểu hài tử vang lên.
Thiên Mạc chẳng còn sức để mở mắt ra nhìn nữa.
-Tiểu công tử, sao lại ngồi đây? – Giọng nữ nhân ôn nhu hỏi. Thiên Mạc cảm thấy có ai đó dùng tay lay lay mình.
Nghe tiếng gọi của Lục Tiên Kỳ, Phương Tiên Thiệu quay nhìn thì thấy bên vách nhà mình là một nam tử trẻ tuổi, sắc mặt xanh xao, dáng vẻ phờ phạc. Bà rất nhanh đến bên lay gọi người đó nhưng không nhận được câu trả lời. Nam tử này thoạt nhìn còn rất trẻ, có thể cỡ tuổi con bà, nếu bà thành thân. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của nam tử, bà không đành lòng, gọi
-Tiên Kỳ, lại đây giúp bà bà đỡ vị công tử này vào trong

[...]

Thiên Mạc mở mắt ra, cảm thấy trong người khỏe hơn rất nhiều. Nó từ từ ngồi dậy. Đầu nó vẫn còn chút choáng váng.
-Công tử, người tỉnh rồi a – Giọng hài tử non nớt vang lên.
-Ta đang ở đâu đây? – Thiên Mạc đưa tay ôm đầu, yếu ớt hỏi.
-Người đang ở ngoài Hồng Lâu thành, nhà của Tiên Thiệu bà bà – Con bé đáp – Ta là Tiên Kỳ. Để ta đi gọi bà bà
Con bé nói xong liền quay người chạy đi.
Lát sau, một nữ nhân tuổi trạc ngũ tuần bước vào, tay bưng theo một bát cháo.
-Công tử, ngươi tỉnh rồi – Bà vừa nói vừa đưa cho Thiên Mạc bát cháo
-Cô cô, ta đang ở đâu? – Nó nhận lấy bát cháo, hỏi.
-Ngươi ăn hết bát cháo cho khỏe người. Cả tuần nay ngươi không tỉnh lại, chắc cũng rất mệt mỏi rồi. Xong chúng ta cùng nói chuyện
Thiên Mạc đưa bát cháo lên miệng, không ngờ nó đã hôn mê được một tuần. Vậy là, nó cũng đã rời khỏi Phụng gia được một tuần rồi. Anh... chắc cũng đã về rồi.
-Tiểu Kỳ, con mang bát đi dọn giúp bà bà. Đi chơi đi – Nữ nhân kia đưa bát dơ cho con bé nhỏ rồi ra hiệu cho nó ra ngoài.
-Ta là Phương Tiên Thiệu, nay đã 45 tuổi rồi. Còn con, tại sao lại lạc đến đây? Nhà con ở đâu để ta đưa về – Bà Tiên Thiệu lên tiếng.
-Con năm nay 16, tên là Phụng Thiên Mạc
-Là con Phụng gia? Được, để ta đưa con về
-Cô cô – Thiên Mạc thấy bà định đứng lên sửa soạn vội gọi lại.
-Sao?
-Cô cô, con không thể về đó được nữa
-Có chuyện gì sao?
-Con... đang có thai. Phụ thân muốn con phá bỏ. Con không muốn bỏ nó. Phụ thân không cho phép. Người đã từ con rồi – Thiên Mạc kể vắn tắt, giọt nước mắt lăn dài trên má.
Phương Tiên Thiệu sững người nhìn nam tử trước mặt. Con út Phụng gia có thai, Phụng Dương Liêu vì cái gì lại đuổi nó ra khỏi nhà? Sĩ diện chăng? Thật là, có loại phụ thân nào như ông không?
-Trước đó phụ thân có hỏi là con của ai nhưng con không nói được. Con không muốn liên lụy tới người đó – Thiên Mạc vẫn tiếp tục kể.
-Vậy bây giờ con có thể nói cho ta không? – Tiên Thiệu ân cần hỏi. Bà thực cảm thương cho nam tử này nha. Tâm tình lẫn thể trạng người mang thai không được tốt, vậy mà phải chịu những chuyện này.
Thiên Mạc im lặng, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Nên hay không nói đó là con của đại huynh mình?
-Nếu con không muốn nói thì thôi vậy. Ta ra ngoài, con nghỉ ngơi cho tốt. Con tốt nhất cứ ở lại đây cho tới khi sinh xong. Như vậy sẽ tốt cho con hơn
-Khoan... khoan... cô cô. Con... – Thiên Mạc ấp úng.
-Sao?
-Con... Nó là con của Phụng Tuấn Danh
Bà bà Tiên Thiệu tròn mắt nhìn Thiên Mạc. Là con của Phụng Tuấn Danh, tức là con của đại huynh? Như vậy, đứa trẻ kia là con của hai người cùng huyết thống?
-Anh ấy và con yêu nhau. Chúng con yêu nhau. Vậy nên, kết tinh tình yêu của con và anh ấy, con không bỏ được. Con không bỏ nó được – Thiên Mạc ôm bụng, nức nở – Con nhớ anh ấy, con yêu anh ấy. Cô cô à, con biết, tình yêu này là trái với luân thường đạo lý. Nhưng mà con yêu anh ấy, con yêu anh ấy nhiều lắm
Phương Tiên Thiệu nhìn những giọt nước mắt lã chã rơi xuống kia, trong lòng dấy lên một nỗi xót xa. Bà hiểu chứ. Chính bà ngày xưa từng có tình cảm đó với đại huynh của mình. Chỉ tiếc là, bà không có can đảm yêu như Thiên Mạc. Và đối với đại huynh bà, bà cũng chỉ là một tiểu muội. Nếu như vậy thì...
-Thiên Mạc, con làm con của ta đi. Đổi thành họ Phương. Phụng gia đã từ bỏ con, chi bằng con làm con ta đi. Ta sẽ cưu mang con và con của con
-Cô cô... – Thiên Mạc đưa đôi mắt ngập nước của mình lên nhìn nữ nhân trước mặt. Nó quả thật cảm kích tấm lòng người nữ nhân này.
-Con thấy sao? Nếu được, gọi ta một tiếng mẹ
-Mẹ... – Thiên Mạc òa lên khóc nức nở, sà vào vòng tay của Tiên Thiệu. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nó được gọi mẹ. Mẫu thân nó sau khi sinh nó ra đã từ trần. Nó từ trước đến giờ chưa từng được hưởng cái gọi là tình yêu thương của mẹ.
Tiên Thiệu bà bà dịu dàng vuốt tóc nó, ôn nhu vỗ về. Thiên Mạc là lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, khóc càng lúc càng nhiều, khóc cho đến thiếp đi từ lúc nào không hay.

[...]

Thiên Mạc tỉnh dậy lần nữa, cứ ngỡ mình vừa trải qua một giấc mơ, giấc mơ có người nhận nó làm con, có người đồng tình với tình yêu trái khuấy của nó. Dụi dụi mắt cho hết tỉnh ngủ, nó nhận ra đây không phải là nhà nó, cũng chẳng phải đâu đó ngoài đường. Cách bố trí của căn phòng này giống như những gì trong giấc mơ vừa nãy của nó. À, không phải, vậy là nó không có mơ rồi. Là thật!
Thiên Mạc đứng lên bước từng bước ra khỏi phòng. Cũng đã xế chiều rồi. Nó ngủ nhiều quá.
-Phụng Thiên Mạc? – Có người hỏi khi thấy nó bước ra.
Nó ngây ra nhìn người đó. Là ai, cư nhiên lại biết tên nó?
-Thiên Mạc, ta là Phương Tiên Thiệu – Nữ nhân lúc trưa lên tiếng đỡ lời cho nó rồi chỉ sang nữ nhân trạc tuổi bên cạnh – Đây là Lục Tiên Dung, tỷ tỷ của ta. Kia là Lục Quan Trường, con trai của Tiên Dung tỷ tỷ. Còn đây là Lục Tiên Kỳ, gọi ta và Tiên Dung là bà bà
-Thiên Mạc, ta đã nghe cô cô nói về tình cảnh của đệ. Tốt nhất đệ cứ ở lại đây, thủ tục nhập tịch để ta lo – Nam nhân tóc đen lên tiếng – Ta là Lục Quan Trường, năm nay 27. Tiên Kỳ, đến, gọi thúc thúc đi – Nam nhân kéo tay con gái.
-Thúc thúc, Lục Tiên Kỳ chào thúc thúc – Giọng tiểu hài tử non nớt lại vang lên. Con bé có chất giọng thanh thanh, cao cao, trong trẻo, nghe rất êm tai.
-Phụng Thiên Mạc, kể từ hôm nay con là Phương Thiên Mạc, là người nhà họ Phương, là con của Phương Tiên Thiệu, cháu của Lục Tiên Dung, đệ đệ của Lục Quan Trường và thúc thúc của Lục Tiên Kỳ. Chúng ta sẽ lo cho con – Tiên Dung bà bà lên tiếng.
-Đa tạ mọi người – Thiên Mạc vẫn còn rất bất ngờ, cất lời cảm ơn. Nó vẫn không tin vào tai mình. Nó được chấp nhận?
-Người trong nhà cả mà, đệ không cần phải khách sáo – Quan Trường vui vẻ nói, vỗ vỗ vai Thiên Mạc.
Xem ra ông trời vẫn còn thương nó, cho nó một nơi nương tựa thế này.

[...]

Phụng Tuấn Danh cả tháng nay không làm được gì. Thiên Mạc đã mất tích được một tháng rồi. Anh vẫn chẳng có tin tức gì của nó dù đã ra sức lùng sục khắp nơi, khắp ngõ ngách Hồng Lâu thành. Không tìm được nó, anh gần như hóa điên lên. Anh đã chịu không nổi mà đập vỡ nhiều thứ đồ trong phòng. Anh bất lực. Người anh yêu đang ở ngoài kia, không biết sống chết ra sao mà anh không thể làm gì được,chỉ biết tìm kiếm trong vô vọng. Thiên Mạc à, em đang ở đâu vậy?

[...]

~Tuyệt Ngư thành~

Thêm hai tháng nữa Tuấn Khải, Vương Nguyên, Yên Vy và Tiêu Vũ đến Tuyệt Ngư thành.
Dạo gần đây tình cảm của Tuấn Khải và Vương Nguyên phải nói là tiến triển khá tốt. Tuấn Khải mấy ngày gần đây thường xuyên có công việc ở Kim Quang phủ, thường phải về khuya. Hắn lúc về tới nhà thì thấy nương tử hắn gà gật bên bàn trà đợi hắn. Hắn vui, nhưng cũng thấy xót. Nương tử hắn vì hắn mà thức đợi hắn về, đến nỗi không chịu được mà gà gật ở đây. Hắn cứ mỗi đêm về trễ là lại thấy Vương Nguyên gục bên bàn trà. Hắn dĩ nhiên không đành lòng, bế nương tử vào bên trong ngủ cho ấm.
Tiêu Vũ làm cận vệ ở Kim Quang phủ, giống như trở thành một thành viên Trương gia. Trương Hữu Ân nhất nhất không chịu rời xa nàng nửa bước. Dù ngoài mặt không nói ra, nhưng hễ nàng đi đâu là y đi đó, nàng đứng y cũng đứng, nàng ngồi y cũng ngồi. Nhiều lúc nàng thấy y thật trẻ con, cảm thấy y thật sự rất phiền phức, muốn quát y cho hả giận nhưng không được, y vẫn là có đôi mắt thạch anh tím đầy mị hoặc kia. Nàng dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là rét run khi y dùng đôi mắt đó để trừng nàng.

~Kim Quang phủ~

-Vũ nhi, ta hỏi thật ngươi, ngươi là nam hay nữ? – Trương Hữu Ân chống cằm, lơ đãng hỏi Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ sững người nhìn y. Này là cái gì a, tại sao y lại hỏi như vậy?
-Người nghĩ cái gì?
-Ta thấy, ngươi thật không giống nam nhân. Giọng nói, dáng người, dáng đi, bàn tay, gương mặt... Tất cả đều rất giống nữ nhân – Hữu Ân đáp, giọng đầy lơ đãng.
Tiêu Vũ nghe chuông báo động trong đầu. A, nam nhân này quan sát nàng kĩ lưỡng quá vậy? Nàng tuyệt đối không thể để lộ danh tính được.
-Người vì cái gì lại nói như vậy? – Vờ tức giận – Ta là nam nhân. Ta nói lại, ta là nam nhân. Người nghe cho rõ đi, đừng có lên tiếng xúc phạm ta như thế
Hữu Ân giật mình nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Tuy vậy, tâm y đã động không ít, lần đầu thấy biểu cảm này của Vũ nhi a. Y hình như đã chọc giận Vũ nhi rồi.
-Được rồi, được rồi. Ngươi là nam nhân. Là ta sai – Trương Hữu Ân là lần đầu thừa nhận mình sai.
Tiêu Vũ vờ hậm hực ngồi xuống. Chuyện nàng giả nam Tuấn Khải có thể biết, Vương Nguyên có thể biết, ngay cả Trương Thụy Ân cũng có thể biết, nhưng những người khác, đặc biệt là Phụng Tửu Sa và Trương Hữu Ân thì không thể biết.
Nhìn thấy biểu tình của nam tử tên Hà Vũ Phong kia, Hữu Ân nhất thời tin tưởng đó là nam nhi. Có nam nhân nào mà không cảm thấy bị xúc phạm khi mình bị xem là nữ nhi chứ, trừ khi đó đích thực là nữ nhi.

[...]

-Hà cận vệ, có thư – Gia nhân mang bức thư vào phòng cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ rất nhanh nhận lấy. Là thư của đại huynh. Lần trước nàng có biên thư cho đại huynh, nói rõ hiện tại nàng đang làm gì, ở đâu, lấy tên là gì để Tuấn Danh không ghi nhầm tên người nhận sau này.
[Tiêu Vũ, muội vẫn khỏe là tốt. Cố gắng giải quyết ổn thỏa Tử Y rồi về với phụ thân. Tiêu Tiêu muội muội, Thiên Mạc mất tích rồi. Huynh đã phạm trọng tội, không thể tha thứ được. Trong khoảng thời gian huynh đi theo tàu buôn đến Thuận Thiên, phụ thân phát hiện Thiên Mạc có thai. Là con của huynh. Thiên Mạc không chịu bỏ, cũng không khai là con của huynh, cam tâm để phụ thân đuổi đi. Huynh đã lùng sục khắp Hồng Lâu thành cả tháng nay vẫn không có chút tin tức nào. Tiêu Tiêu à, nếu Thiên Mạc có liên lạc với muội thì báo với huynh ngay nhé. Huynh không thể sống được nếu có bất cứ mệnh hệ gì xảy ra với Thiên Mạc. Vậy nhé, muội cũng nhanh trở về đi, phụ thân dạo này tâm tình không được tốt, dễ nổi nóng, muội đi lâu e không tốt]
Tiêu Vũ đọc xong thư thì đờ cả người. Sớm biết Phụng Tuấn Danh và Phụng Thiên Mạc yêu nhau, không ngờ lại có thai và bị phát hiện. Thiên Mạc à, đệ đang ở đâu vậy? Đệ rời đi như vậy, Tuấn Danh đại huynh và tỷ tỷ không ổn tí nào đâu.
Thoáng thấy Hữu Ân bước ra, Tiêu Vũ nhanh tay giấu bức thư đi. Trương Hữu Ân tuyệt đối không được nhìn thấy bức thư này.
-Gì thế? – Hữu Ân đã sớm thấy trên tay Vũ nhi của y một bức thư, ban đầu không quan tâm nhưng sau thấy Vũ nhi đờ người ra khi đọc xong thì lại bắt đầu bận tâm. Bây giờ lại thêm chuyện Vũ nhi giấu bức thư khi thấy y bước ra, y lại càng phi thường muốn biết bên trong là gì.
-Không có gì – Tiêu Vũ lắc đầu
-Đưa ta xem – Hữu Ân chìa tay ra.
-Không
-Mau đưa – Y trừng mắt.Vì cái gì lại cả gan cự tuyệt?
Tiêu Vũ kiên quyết không đưa.
Y liếc mắt thấy bức thư được Tiêu Vũ nắm chặt ở phía sau lưng, liền phóng tới, dùng chút lực đoạt lấy phong thư.
Trương Hữu Ân đoạt lấy phong thư, mở ra đọc mặc kệ ánh nhìn giận dữ từ người đối diện. Y càng đọc, mày càng chau lại.
-Ngươi là nữ nhi?
-Phải – Tiêu Vũ cố nén giận.
-Vì cái gì nói dối ta? – Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, lửa giận ngập trời.
-Vì cái gì phải nói thật với người? Ta vốn chẳng muốn đến đây, chẳng thích ở đây. Nhưng vì muốn bảo vệ một người, muốn thấy người đó hạnh phúc, yên ổn sinh sống nên mới cải trang thành nam nhân. Người ta muốn bảo vệ cũng không phải là Trương Hữu Ân. Ta đến đây làm cận vệ cho người chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Còn việc ta là nữ nhi, vì cái gì phải nói thật cho người biết? Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Còn người, người là gì của ta mà tự cho mình cái quyền xâm phạm người khác như vậy? Ta không cho phép, người không được đụng đến thư từ riêng tư của ta. Người làm như vậy, chẳng khác nào xem ta không là gì cả. Chuyện đã đến nước này, Hữu Ân người cũng đã biết, ta không cần phải giấu giếm với người. Phải, ta là nữ nhi. Và ta sẽ rời khỏi đây. Chỉ xin người một điều, đừng nói với ai ta là nữ nhi. Tạm biệt – Tiêu Vũ tức giận xổ một tràng rồi giật lấy bức thư trên tay Hữu Ân, quay người bỏ đi.
-Ngươi là Phụng Tiêu Vũ? – Y nghi hoặc hỏi.
-Người không cần biết
Tiêu Vũ lạnh lùng nói rồi đóng sầm cửa lại. Nàng đến thưa chuyện với Trương Ân Hào rồi nhanh chóng cuốn gói ra khỏi Kim Quang phủ. Nàng thật không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Hữu Ân còn lại một mình trong phòng, sững sờ. Y không ngờ tới phản ứng này của Vũ nhi.Y vài phút trước còn cảm thấy tức giận vì Tiêu Vũ đã lừa dối y. Y vài phút sau lại thấy hối hận vì hành động của mình. Hối hận? Hữu Ân bật cười, tự khinh chính mình. Một kẻ từ trước đến giờ vẫn không coi nữ nhân là một cái đinh trong mắt như y bây giờ cư nhiên lại để cho một nữ nhân bước vào trong cuộc đời mình, tim lại cảm thấy đau vì nữ nhân đó. Y đã thay đổi rồi. Chính người tên Hà Vũ Phong, hay nói chính xác hơn là nữ nhân Phụng Tiêu Vũ, đã làm y thay đổi.
Y nằm vật ra giường, nhớ lại lời lẽ trong phong thư ban nãy của Vũ nhi. Có cái gì đó cứ khiến y bận tâm. "Cố gắng giải quyết ổn thỏa Tử Y rồi về với phụ thân". Tử Y? Hữu Ân bật dậy. Phụng Tiêu Vũ có dính dáng đến nữ nhân tên là Tử Y sao? Tử Y, cô nương rốt cục là ai?

[...]

~Vương gia~

Vương Nguyên như thường lệ mang đàn ra gảy mỗi khi chiều tới. Thanh âm trong trẻo, thanh cao, trầm bổng vun vút bay lên, hòa vào không khí nhộn nhịp của khu chợ sầm uất gần đó. Nó gảy những khúc nhạc vui tươi, sôi động. Khúc nhạc mà nó thích nhất là một khúc nhạc sầu đượm. Vậy nên nó ít khi dạo khúc nhạc ấy, và cũng không phải ai cũng có thể nghe khúc nhạc ấy.
Gảy đàn một lúc, nhận thấy đã đến lúc đi mua thêm thức ăn cho bữa chiều, Vương Nguyên liền cất đàn, bảo Yên Vy trông nhà rồi một mình ra chợ.
Nó rất nhanh mua được những thứ mình cần, mau chóng quay trở về sửa soạn bữa tối.
Khi lướt qua Hà An quán, nó nhìn thấy nữ nhân tóc đen khoác tay nam nhân tóc đỏ bước vào trong. Nó hơi giật mình khi thấy hai người đó quen quen. Nheo mắt nhìn kĩ hơn, nó xác định rõ nữ nhân tóc đen kia là Phụng Tửu Sa, còn nam nhân tóc đỏ, cư nhiên là Vương Tuấn Khải
Đột nhiên, nó cảm thấy như đôi mắt đen huyễn hoặc kia của nữ nhân soi rõ nó. Nữ nhân đặt một tay lên vai Tuấn Khải, nhẹ hôn vào môi hắn.
Nó lập tức quay người bỏ chạy. Nó không hiểu tại sao, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim nó như bị bóp nghẹn lại. Nó cảm thấy khó thở. Và cũng cảm thấy, mình vừa ăn phải một họng đầy dấm chua! Nhưng mà, cái nó không hiểu chính là, nó đã nói nó ghét hắn mà, đã nói nó không ưa hắn mà, sao bây giờ nó lại cảm thấy khó chịu khi hắn ở cùng nữ nhân khác.
Nó chạy về tới nhà, đứng trước cửa thở dốc. Cảm thấy trên mặt lạnh buốt, nó đưa tay lên thì phát hiện hai bên má nó đẫm nước mắt. Nó bị gì thế này? Nó vốn có xem Vương Tuấn Khải là gì của nó đâu, sao nó lại khó chịu khi nữ nhân khác hôn hắn?

[...]

-Khải ca – Nữ nhân tóc đen bám lấy tay Tuấn Khải khi thấy hắn bước tới.
-Tửu Sa muội, nên để ý một chút, ta đã có nương tử – Tuấn Khải cố gắng rút tay ra khỏi Tửu Sa.
Phụng Tửu Sa qua khóe mắt thấy được Vương Nguyên đang đứng ngây ra đó nhìn họ, liền rướn người lên hôn vào môi Tuấn Khải, khóe môi không khỏi nhếch lên khi thấy nó lập tức bỏ chạy khỏi chỗ đó.
Tuấn Khải bị bất ngờ, nhất thời cứng người. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đẩy Tửu Sa ra.
-Tửu Sa, muội nên giữ lễ nghi. Ta là người đã kết nghĩa phu thê, không còn đơn thân độc mã nữa – Tuấn Khải đưa đôi mắt sắc bén nhìn Tửu Sa.
-Khải ca, huynh biết tình cảm của muội đối với huynh mà. Huynh suy nghĩ kĩ đi. Muội yêu huynh, còn tiểu tử kia lại chẳng coi huynh ra cái gì. Huynh về với muội, muội sẽ toàn tâm toàn ý vì huynh. Chẳng phải như vậy là hạnh phúc rồi sao?
-Phụng Tửu Sa, ta nhắc lại cho muội nhớ. Ta chỉ yêu một mình nương tử của ta. Muội đừng xen vào làm người thứ ba. Có chết ta cũng không để muội làm kẻ thứ ba chen chân giữa tình cảm của ta và Vương Nguyên – Tuấn Khải quắc mắt nhìn Tửu Sa. Hắn đã không còn chịu đựng được nữa, từ không ưa hắn đã trở nên cực ghét nữ nhân này rồi.
Vương Tuấn Khải cảm thấy chán ghét chỗ này cùng nữ nhân đang đứng bên cạnh, liền rất nhanh quay người bỏ đi, trước khi đi buông một câu
-Đa tạ muội, vì cái nụ hôn chết tiệt của muội ta sẽ không bao giờ quay trở lại Hà An quán nữa
Tuấn Khải bỏ đi, để lại mình Tửu Sa đứng đó, lửa giận ngập trời. Ả hận Vương Nguyên. Nó có gì hơn ả chứ? Tình cảm ả dành cho hắn nhiều hơn gấp tỷ lần tình cảm nó dành cho hắn cơ mà.
Được lắm, Vương Tuấn Khải. Huynh không thuộc về ta thì không ai có thể có được huynh. Vương Nguyên, ngươi hãy chờ đó, ta nhất định phải triệt tiêu được ngươi. Có như vậy, Tuấn Khải mới thanh thản đến bên ta.

[...]

Tuấn Khải về tới nhà, đã thấy mâm cơm tươm tất được bày sẵn, nhưng tuyệt không thấy Vương Nguyên đâu. Hắn thắc mắc, mâm cơm còn nguyên chưa ai đụng đến, sao nương tử hắn lại không dùng.
-Yên nhi, nương tử ta đâu?
Con bé nhẹ nhàng lắc đầu.

Tuấn Khải rút tờ giấy ra đưa con bé.
[Lúc nãy Nguyên ca ca đi từ chợ Ngư Yên về, mặt mày có vẻ như mới khóc, không nói gì, lẳng lặng đi làm cơm. Làm xong thì vào trong nằm luôn không ra ngoài. Yên nhi không gọi được] – Con bé thoăn thoắt viết.
Tuấn Khải nhíu mày. Chợ Ngư Yên? Chẳng phải là ngôi chợ bên cạnh Hà An quán sao? Từ Vương gia muốn đến chợ Ngư Yên phải đi ngang Hà An quán, lúc về cũng vậy. Hay là... nó đã thấy hắn và Tửu Sa lúc đó? Thời điểm đó cả hai còn chưa bước vào bên trong quán, vẫn đang đứng ngoài cửa a. Hắn nhớ lại, hình như có lúc nữ nhân kia liếc ra ngoài nhìn cái gì đó rồi rướn người lên hôn hắn. Đừng nói là...
Tuấn Khải mở cửa phòng. Cũng may là nó không khóa trong, chứ không thì hắn đã phải tốn sức phá cửa rồi.
Nó đang nằm đó, nước mắt ướt đẫm gương mặt và cả cái gối nó đang nằm. Tuấn Khải nhìn thấy mà xót xa, chắc là nó đã khóc tới mức quá mệt mà thiếp đi. Thời gian từ lúc hắn rời Hà An quán về nhà không nhiều, vậy mà nó lại mệt tới mức như vậy, đủ biết nó đã khóc nhiều đến thế nào.
Hắn nhìn nó, vừa vui mừng, vừa xót xa. Vui vì hắn cảm nhận được, tình cảm nó dành cho hắn ngày một nhiều thêm, chỉ là do nó không biết, hoặc không chịu thừa nhận. Xót là tại vì hắn mà nó lại trở nên như thế này, nó vốn là một nam tử vui vẻ, hồn nhiên mà.
Cúi xuống hôn lên trán nó, hắn thì thầm:
-Xin lỗi em. Đừng hiểu lầm ta. Cả đời này, ta chỉ yêu một mình em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com