Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Tác giả : Ry Đu Biadia
Edit : KNK

~Ngoại thành Hồng Lâu thành~

-Liễu y sư, nàng tới rồi – Phương Tiên Thiệu đích thân ra cửa đón Lục Quan Trường và Liễu Dương.
Thiên Mạc đã mang thai tới tháng thứ 8 rồi, đi đứng cũng khó khăn. Bình thường nếu không có chuyện gì quá quan trọng, nó đều nằm ở trên giường dưỡng thai, chỉ là sáng nào cũng ra ngoài hít thở chút không khí trong lành rồi lại quay vào dán mình ở trên giường. Bây giờ cũng vậy, biết rõ đằng nào Liễu Dương cũng sẽ thấy mặt nó, sẽ hiểu ra mọi chuyện, nên nó chẳng cần phải ra đón nàng làm gì. Hơn nữa, chính Phương Tiên Thiệu cũng nói nó không cần phải ra.
-Phương phu nhân, không cần khách sáo. Ta có thể hỏi thai phụ đang ở đâu không? – Liễu Dương xuống ngựa, hỏi.
-Cha, cha về rồi ạ – Lục Tiên Kỳ từ trong nhà chạy ra ôm chân Lục Quan Trường.
-Ừ. Tiên Kỳ, bà bà đâu? – Lục Quan Trường thuận thế bế bổng con gái lên.
-Bà bà đi hái rau rồi ạ – Con bé ngoan ngoãn trả lời.
-Thúc thúc con đâu rồi?
-Thúc thúc nằm ngủ trong phòng. Bụng của thúc thúc to to, còn động động nữa – Tiên Kỳ rất nhanh đáp. Con bé quả thật rất tò mò khi thấy bụng Thiên Mạc thúc thúc động đậy nha.
-Đó là tiểu bảo bảo động động đó – Liễu Dương vươn tay xoa đầu Lục Tiên Kỳ – Cô cô là Liễu Dương, đến khám cho thúc thúc của con nha. Con dẫn cô cô đến chỗ thúc thúc con được không?
Lục Tiên Kỳ quay sang đưa mắt nhìn Lục Quan Trường có ý hỏi. Con bé được dạy người lạ không thể cho vào nhà, trừ khi có sự cho phép của người lớn. Nhận được cái gật đầu của cha, con bé mới quay lại mỉm cười với Liễu Dương – Liễu Dương cô cô, con dẫn cô cô đi
-Xin phép – Liễu Dương cúi nhẹ đầu với Tiên Thiệu và Quan Trường rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiên Kỳ, theo con bé vào phòng trong.
Thiên Mạc lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, vừa đưa tay xoa xoa cái bụng to chứa tiểu bảo bảo, vừa ôm sách đọc. Nó dĩ nhiên nghe được tiếng nói chuyện vang lên từ ngoài cửa, bất giác thở dài. Vậy là Liễu Dương tới đây rồi. Nên nói với nàng thế nào nhỉ? Có nên hay không nhờ nàng đừng nói lại với anh? Nó chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ đụng phải người quen như thế này.
-Thúc thúc, Liễu Dương cô cô đến xem tiểu bảo bảo của thúc thúc nè – Tiên Kỳ vừa mở cửa phòng vừa liếng thoắng.
-Ừm, thúc thúc biết rồi – Thiên Mạc ngồi trên giường, nở một nụ cười với con bé rồi từ từ ngước mặt lên nhìn Liễu Dương –Liễu Dương tỷ tỷ, đã lâu không gặp
Liễu Dương như đứng chôn chân ở cửa nhìn Thiên Mạc. Mặc dù đã đoán được người đó là Thiên Mạc, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Thiên Mạc ở chỗ này. Thiên Mạc đã rất ở gần với tất cả mọi người! Chỉ là cách nhau có một bức tường thành, vậy mà chẳng ai có thể tìm ra nó.
Thiên Mạc bây giờ, so với Thiên Mạc 8 tháng trước, thay đổi rất nhiều. Mái tóc lam nhạt của nó có phần dài hơn, được tết lại thành một bím dài mà trước đây chưa bao giờ nó làm như vậy. Gương mặt nó có phần tiều tụy, xanh xao nhưng cơ thể thì có thể coi là được bồi bổ đầy đủ, có da có thịt hơn một chút. Còn phần bụng, khỏi phải nói, bụng nó tròn vo. Tiểu bảo bảo ở trong này chắc chắn được nuôi dưỡng tốt.
-Tiên Kỳ, cảm ơn con, con ra ngoài chơi một lát nhé – Liễu Dương đứng ở cửa một hồi lâu mới bước đến bên giường, xoa đầu con bé. Đợi con bé ra khỏi phòng, nàng vươn tay xoa bụng Thiên Mạc –Là của Tuấn Danh sao?
Thiên Mạc gật gật đầu không nói.
-Sao đệ không nói với huynh ấy?
-A Danh còn có sự nghiệp, còn có tin tưởng của phụ thân, đệ không có quyền lấy những thứ đó của anh ấy – Thiên Mạc yếu ớt lắc đầu, nở một nụ cười như có như không.
Liễu Dương đắn đo suy nghĩ, không biết có nên nói tất cả sự thật cho nó nghe hay không.
-Tỷ tỷ, tỷ xem tiểu bảo bảo của đệ thế nào?
Liễu Dương không nghĩ ngợi nữa, mỉm cười với nó rồi đưa tay bắt mạch. Ừm, mạch đập rất tốt, không có vấn đề gì đáng lo ngại.
-Không có vấn đề gì hết. Đệ dưỡng thai rất tốt – Nàng cười.
-Đa tạ tỷ tỷ
-Đệ không có gì muốn nói với tỷ hay sao?
-Tỷ muốn đệ nói gì? Đừng nói với Tuấn Danh sao? Hay xem như chưa từng gặp đệ?
Liễu Dương im lặng không đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn vào Thiên Mạc.
-Đệ không có quyền ra lệnh cho tỷ . Đệ nghĩ là, trước khi tỷ đến đây tỷ đã nói chuyện với A Danh rồi. Đệ nghĩ là, với đầu óc của tỷ, dựa vào những gì Tiêu Tiêu tỷ tỷ nói với A Danh, tỷ có thể đoán ra người đang cần tỷ ở đây chính là đệ. Đệ có nghe Quan Trường ca ca nói lại, người đưa thư của đệ được Tiêu Tiêu tỷ tỷ hỏi là thư từ đâu đến. Chắc chắn tỷ ấy cũng biết đệ vẫn còn ở đâu đó quanh Hồng Lâu thành, và chắc chắn tỷ ấy đã nói lại với A Danh. Đệ nghĩ là, trước khi đến đây tỷ đã nói với A Danh, có chuyện gì sẽ báo lại cho huynh ấy. Tỷ dường như chưa bao giờ thất hứa với huynh ấy cả – Thiên Mạc nhìn trần nhà, nói.
-Quả thật tỷ đã hứa – Liễu Dương gật đầu tán thưởng. Tiểu tử này xem ra đầu óc không bị ảnh hưởng gì, vẫn cứ thông minh như vậy.
-Nếu đệ nhờ tỷ, chẳng phải tỷ sẽ thất hứa với đệ sao? Mà tỷ, hình như đâu có muốn thất hứa với ai
-Ừ. Tỷ xin lỗi, tỷ không giúp đệ giấu được
-Dù sao thì, tỷ nói là một chuyện, A Danh có đến đây tìm đệ hay không là một chuyện, đệ có trở về hay không lại là một chuyện khác – Thiên Mạc cười – Tỷ đã đến đây rồi, để đệ nói với mẹ cho tỷ một gian phòng nghỉ lại
-Mẹ? – Liễu Dương kinh ngạc nhìn Thiên Mạc.
-Đệ quên mất không nói với tỷ. Đệ đã nhập tịch vào Phương gia rồi. Đệ bây giờ là Phương Thiên Mạc, con của Phương Tiên Thiệu
-...Được rồi – Liễu Dương im lặng một lát rồi gật đầu – Đệ nghỉ ngơi đi, tỷ ra ngoài
Liễu Dương đi rồi, nó ngồi lại một mình, thở dài. Phải rồi, anh đến đây tìm nó là một chuyện, nó có theo anh trở về hay không lại là một chuyện khác.

[...]

-Liễu y sư, hình như y sư có gì đó không vui? – Phương Tiên Thiệu dù sao cũng là người trải đời, vừa nhìn đã sớm biết Liễu Dương có tâm sự.
-Thật sự mà nói... chuyện này cũng không phải của ta – Liễu Dương thở dài. Đến tận bây giờ, khi mà đã ở đây được hơn một tuần rồi, nàng vẫn không thể nói với Thiên Mạc về phụ thân của nó được.
-Vậy tại sao y sư lại có vẻ trầm thế? Hay là có liên quan tới Thiên Mạc?
-Phương phu nhân, bà đoán đúng rồi – Nàng lại thở dài – Chuyện này liên quan tới Thiên Mạc. Bây giờ thì, Thiên Mạc có trở về hay không, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Thiên Mạc bỏ đi, là vì không muốn liên lụy tới Tuấn Danh, muốn huynh ấy nhận được sự tin tưởng của phụ thân, muốn huynh ấy có sự nghiệp của riêng mình. Nhưng mà, cái Thiên Mạc muốn, chẳng bao giờ có thể xảy ra
-Như vậy là sao? – Phương Tiên Thiệu hỏi lại. Nếu như không ai nói, vậy sao Phụng Tuấn Danh không thể thành công?
-Cha đẻ của đứa nhỏ... Thiên Mạc chấp nhận giấu diếm, nhưng Tuấn Danh thì không. Huynh ấy đã thưa với phụ thân tất cả mọi chuyện rồi. Đó là một quãng thời gian khó khăn. Phụng đại nhân đã bị một cú sốc nặng, rất nặng. Nặng đến mức ngài ấy không thể rời giường. Ngài ấy có tỉnh lại, nhưng sức khỏe quá yếu, hơn nữa, di chứng để lại khiến ngài ấy liệt nửa thân dưới. Một quãng thời gian dài ngài ấy không chịu gặp mặt Tuấn Danh. Ngài ấy chỉ mới bắt đầu cho gọi huynh ấy từ một, hai tháng trước thôi, từ sau cái lần cuối cùng Thiên Mạc gửi thư cho Phụng Tiêu Vũ – Liễu Dương thở hắt ra, kể hết mọi chuyện với Phương Tiên Thiệu.
Nàng lúc đó thật sự không ngờ Phụng Dương Liêu lại bị sốc tới mức đó. Nàng chỉ nghe lời Đoàn Văn Kiên nói lại chứ cũng không phải người trực tiếp khám cho ông ấy. Liễu Dương nàng là học muội thân thiết của Phụng Tuấn Danh. Bởi thế, nàng luôn xem Phụng đại nhân như một người cha của mình. Lúc đó, nàng thật sự bị sốc, khi mà nhìn thấy một người mới hôm trước còn đĩnh đạc, thong thả mà dạo bộ trong thành ngay hôm sau lại bị liệt nửa thân dưới.
Phương Tiên Thiệu chẳng biết phải nói gì. Chuyện này thật sự mà nói nằm ngoài khả năng của bà. Lúc này, bà cũng giống như Liễu Dương, không biết phải làm thế nào cho đúng. Thiên Mạc đã hy vọng không liên lụy tới Tuấn Danh. Vậy mà bây giờ chẳng những Tuấn Danh không đạt được thành công trong sự nghiệp mà phụ thân nó Phụng Dương Liêu cũng chẳng thể trở về như lúc trước được.
*Xoảng...* – Tiếng động chỗ hành lang làm Phương Tiên Thiệu và Liễu Dương giật mình.
Vừa quay lại nhìn, cả hai đều điếng người. Thiên Mạc đang đứng ở hành lang, ngay ngưỡng cửa bước ra phòng ngoài, dưới chân nó là cái chén đã vỡ.
-Thiên Mạc... – Liễu Dương thốt lên tên nó.
-Tiểu Mạc, cẩn thận những mảnh vỡ – Phương Tiên Thiệu vội nói rồi nhanh tay vớ lấy cây chổi dọn dẹp những mảnh vỡ dưới chân Thiên Mạc.
Nó cứ đứng đó, ngây người. Nó nghe lầm phải không? Là tại nó nghe không rõ phải không? Không thể như vậy được. Không thể như vậy được. Anh phải thành công mà. Anh phải có được sự tin tưởng của phụ thân mà. Anh phải đạt được mong muốn của mình mà. Còn phụ thân nữa, phụ thân phải khỏe mạnh mà, phải vui vẻ mà. Tại sao chứ? Nó nghe lầm, nghe lầm rồi, đúng không?
-Thiên Mạc... – Liễu Dương thận trọng bước đến bên nó, dè dặt cầm lấy tay nó.
-Liễu Dương tỷ tỷ, đệ nghe lầm đúng không? Là tai đệ nghe không rõ đúng không? – Nó như bừng tỉnh, nắm chặt lấy tay Liễu Dương.
-Thiên Mạc... – Nàng bối rối, không biết phải nói gì cho phải. Nhìn Thiên Mạc bây giờ, dù là thầy y không cao tay cũng đủ biết nó đang kích động.
-Liễu Dương tỷ tỷ, là đệ nghe nhầm đúng không? A Danh không thể nào nói ra chuyện đó. Phụ thân không thể nào bị liệt nửa người như vậy. Là đệ nghe nhầm, đúng không tỷ tỷ? – Thiên Mạc bám chặt lấy cánh tay của Liễu Dương, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng.
-Thiên Mạc à, đệ nghe tỷ nói – Liễu Dương thở dài, cho một cái quyết định – Chuyện mà đệ vừa nghe, không có lầm đâu. Sự thật vẫn là sự thật, dù cho đệ có muốn chối bỏ nó. Phụng Tuấn Danh thật sự đã kể mọi chuyện với Phụng đại nhân rồi. Chuyện Phụng Dương Liêu bị liệt nửa người cũng không phải là chuyện bịa – Nàng nhìn thẳng vào mắt Thiên Mạc, khẳng định những gì nó vừa nghe không phải là những lời dối trá.
-Không thể... không thể nào... – Thiên Mạc hoang mang. Vậy ra toàn bộ cố gắng của nó để anh không bị liên lụy đều như công dã tràng hết sao? Là tại nó, tại nó hại anh và phụ thân rồi. Nếu như không có cái đoạn tình cảm trái luân thường đạo lý này, anh và phụ thân sẽ không bị gì hết, gia đình nó sẽ không sao hết.
-Thiên Mạc, đệ nên vào phòng nằm nghỉ – Liễu Dương nhìn sắc mặt tái xanh của Thiên Mạc, vội vàng dìu lấy nó, đỡ nó đi dọc hành lang vào phòng của nó.
Nhìn Thiên Mạc kích động đến ngất đi, nàng không khỏi đau xót.
Liễu Dương đưa tay xoa xoa bụng Thiên Mạc.
-Tiểu bảo bối, con ngoan ngoãn ở trong này đi, đừng kinh động tới baba con. Giờ chưa phải lúc con nên ra ngoài đâu. Ở yên trong đó chờ vài ngày nữa đi

[...]

Lúc Thiên Mạc tỉnh dậy, đã là nửa đêm. Nó bị cơn đau quặn thắt ở bụng đánh thức. Nó đau, đau đến mức không thể cất tiếng được.
-Liễu Dương... tỷ tỷ... mẹ... – Nó yếu ớt gọi, nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng kêu của nó cả.
Thiên Mạc nén đau, bò xuống giường rồi cố gắng lết thân ra khỏi phòng, sang phòng của Liễu Dương.
Liễu Dương đang nằm ngủ ở trên giường, chợt tỉnh ngủ vì những tiếng động mọi khi không hề có.
-Liễu Dương... tỷ tỷ... – Tiếng của Thiên Mạc yếu ớt vang lên ngoài cửa.
-Liễu Dương... đệ... đau... – Tiếng thều thào lại một lần nữa vang lên làm Liễu Dương cả kinh.
Nàng vội vàng bật dậy, khoác thêm áo ngoài, kéo mớ hành lý của mình ra giữa phòng.
Liễu Dương vội vã mở cửa phòng. Sau một hồi xem xét, nàng thấy nước ối vỡ rồi, thời gian không còn nữa. Không ổn, nàng thầm kêu trong lòng, một mình nàng không thể mang Thiên Mạc lên giường được. Nàng nghĩ nhanh rồi chạy sang phòng Lục Quan Trường.
-Lục huynh! Lục huynh! – Nàng vừa đập cửa vừa gọi – Không ổn rồi! Thiên Mạc sắp sinh rồi! Lục huynh!
-Thiên Mạc đâu rồi? Đệ ấy ổn chứ? – Lục Quan Trường bị đánh thức, vội khoác áo, chạy ra mở cửa.
-Lục huynh, huynh đỡ đệ ấy về phòng giúp ta. Ta đi chuẩn bị
-Để ta đi chong đèn – Phương Tiên Thiệu từ trong một phòng khác bị tiếng động lúc Liễu Dương gọi Lục Quan Trường đánh thức, bước ra nói.
Lục Quan Trường nhanh chân bước về phía cửa phòng Liễu Dương, nơi Thiên Mạc đang ôm bụng, cắn chặt răn, đau đến vã mồ hôi. Anh cẩn cẩn dực dực bế Thiên Mạc lên, mang nó về phòng vừa được Phương Tiên Thiệu thắp đèn.
Liễu Dương lúc này cũng chuẩn bị xong mọi thứ, quay sang bảo Lục Quan Trường chuẩn bị giùm mình một thau nước ấm rồi chạy vào giúp Thiên Mạc.

[...]

-Oa... oa... oa... – Tiếng khóc trẻ con vang lên từ trong phòng Thiên Mạc.
Hai canh giờ vừa rồi thật sự khiến cho những người đứng bên ngoài lo lắng. Phương Tiên Thiệu và Lục Quan Trường cứ đi qua đi lại, không phút nào yên lòng. Lục Tiên Dung cũng bị đánh thức, liên tục bồn chồn ghé mắt nhìn vào trong. Nghe được tiếng trẻ con khóc, cuối cùng họ cũng có thể yên tâm được rồi.
Liễu Dương sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ và Thiên Mạc mới thở phào một cái. Ổn rồi.
-Sao rồi, Liễu y sư? – Phương Tiên Thiệu sốt ruột, hỏi Liễu Dương khi thấy nàng bước ra.
-Ổn cả rồi. Đứa nhỏ được sinh ra an toàn. Thiên Mạc chẳng có vấn đề gì đáng lo ngại – Liễu Dương mỉm cười –Mọi người chắc cũng mệt mỏi rồi, nên đi ngủ đi thôi. Sáng mai ta sẽ sắc thuốc tẩm bổ cho Thiên Mạc
-Liễu y sư vất vả rồi. Đa tạ

[...]

Thiên Mạc mệt nhọc mở mắt, yếu ớt đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Nằm kề bên nó là một đứa bé nho nhỏ được bọc trong một tấm khăn trắng lớn.
Nó cố gắng xoay người, vươn tay ôm đứa bé vào lòng, nở nụ cười yếu ớt. Nó làm được rồi, con của anh và nó đã ra đời an toàn.
Lúc sinh đứa nhỏ, nó đã đau muốn chết đi sống lại. Nhưng nghĩ tới anh, nghĩ tới Phương Tiên Thiệu, tới những người đang mỏi mắt chờ trông đứa nhỏ ra đời, nó lại cố gắng, lấy hết hơi hết sức của mình để đứa bé được ra đời.
Nó cuối cùng cũng làm được. Cuối cùng nó cũng đã hạ sinh được một đứa con cho anh. Tiếc là, anh sẽ không có cơ hội được gặp mặt con.
Ôm siết đứa nhỏ vào lòng, nó mệt nhọc nhắm mắt lại.
Lần thứ hai nó tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên cao.
Nó nằm nghiêng người, chăm chú nhìn đứa bé nhỏ bên cạnh mình. Nó vươn tay, chạm vào da thịt non nớt của đứa nhỏ. Đứa bé này lớn lên nhất định sẽ giống cha nó. Nhất định nó sẽ rất giống anh.
-Thiên Mạc, đệ tỉnh rồi – Liễu Dương cầm một chén thuốc, mở cửa phòng bước vào.
-Liễu Dương tỷ tỷ... – Nó mệt mỏi thốt lên. Một lần sinh con này như rút hết sức lực của nó.
-Này là thuốc tẩm bổ cho đệ, đệ mau uống – Liễu Dương đưa tay đỡ Thiên Mạc ngồi dậy một chút rồi đưa chén thuốc lên miệng nói.
-Cảm ơn tỷ tỷ – Nó uống hết chén thuốc, nói với Liễu Dương.
-Tỷ xem một chút – Liễu Dương vừa đặt chén thuốc xuống bàn gần đó vừa đưa tay xem xét người đứa bé nhỏ – Tiểu bảo bối khỏe, đệ không phải lo lắng nhiều đâu. Nó là con trai
-Cảm ơn tỷ tỷ
-Đệ chắc cũng đói rồi, để tỷ nói với Phương phu nhân chuẩn bị cháo cho đệ, cũng phải làm một chút sữa cho tiểu bảo bối này. Đệ suy nghĩ đặt tên cho tiểu bảo bối đi

[...]

Thiên Mạc nằm trên giường mất nửa tháng, cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại được. Mà đứa nhỏ, cũng đã không còn màu da nhăn nheo đỏ hỏn, thay vào đó là làn da trắng nõn non nớt mịn màng.
Lúc này Thiên Mạc đang ngồi ở bàn phòng ngoài, một tay bế đứa nhỏ, một tay cầm muỗng nhỏ đút sữa vào miệng cho bé. Lục Tiên Kỳ ngoan ngoãn đứng một bên nhìn thúc thúc đút sữa cho tiểu đệ đệ.
-Thúc thúc, thúc thúc, tiểu đệ đệ đang ngủ ạ? – Thấy Thiên Mạc đã đút sữa xong, ôm đứa nhỏ vào lòng vỗ vỗ lưng, Tiên Kỳ thì thầm hỏi.
-Ừ – Thiên Mạc mỉm cười với con bé.
-Thúc thúc, con xem đệ đệ ngủ được không?
-Đây – Thiên Mạc phì cười, ẵm ngửa đứa bé ra để cho Tiên Kỳ nhìn thấy mặt đứa nhỏ.
Con bé phi thường thích thú, vươn bàn tay nhỏ bé của nó ra sờ sờ gương mặt trắng nõn của đứa nhỏ.
-Tiên Kỳ, coi chừng đệ đệ thức giấc. Con đi với cha nào – Lục Quan Trường từ trong đi ra, nhìn thấy hành động của Tiên Kỳ thì vội gọi, cũng không quên nói nhỏ tiếng.
-Vâng ạ – con bé ngoan ngoãn đi theo bố, không mè nheo.
-Thiên Mạc, con định đặt tên cho đứa nhỏ thế nào? – Phương Tiên Thiệu cùng Liễu Dương đi ra từ phòng bếp, nhìn Thiên Mạc đang vui vẻ nựng nịu đứa bé trên tay, hỏi.
Thiên Mạc nhất thời im lặng không đáp. Tên của đứa nhỏ không phải nó chưa nghĩ được. Ngay từ đầu nó đã sớm quyết định tên của đứa nhỏ rồi. Chỉ là, nó không biết phải để đứa nhỏ theo họ nào. Họ Phụng mới thật sự là họ của nó. Nhưng họ Phương là họ bây giờ của Thiên Mạc...
-Phương Nguyệt Dương – Dau một hồi im lặng, nó cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
-Một cái tên hay. Ban ngày có ánh dương dẫn lỗi, ban đêm có ánh nguyệt soi đường. Tiểu Dương nhất định sẽ lớn lên thành tài – Liễu Dương một chút cũng không để ý tới cái họ Phương, lên tiếng tán thành.
-Đa tạ tỷ tỷ, đệ chắc chắn sẽ nuôi dạy Tiểu Dương thành tài – Thiên Mạc mỉm cười. Sau một quãng thời gian dài, nụ cười hạnh phúc cũng trở lại với nó. Nhưng đâu đó trong nụ cười này vẫn còn thiếu một chút gì đó.
-Tỷ sẽ ở lại khoảng một hai tuần nữa. Đợi khi đứa nhỏ đủ tháng tỷ sẽ đi. Tỷ còn cần hái dược thảo. Với lại phải đi thăm bà con xa nữa
-Dược thảo?
-Ừ. Tỷ đang cần một số dược thảo
-Tỷ không cần phải lo phần dược thảo đâu. Tỷ ra khỏi nhà, đi dọc theo đường mòn một chút, tới gần phía tường thành sẽ có một cái đồi cỏ nhỏ. Ở đó có rất nhiều thảo dược. Đệ rất thường xuyên ra đó
-Đệ vẫn một mực nghiên cứu y thuật sao? – Liễu Dương nhíu mày. Chính nàng và Tuấn Danh học trưởng đã nhiều lần cản nó. Cả hai người đều không muốn nó bước vào con đường mà trước mắt toàn là bệnh tật.
-Là đệ thích, Liễu Dương tỷ tỷ. Hơn nữa, đệ không có ý định đi theo con đường của tỷ. Đệ chỉ đơn giản là xem chơi thôi – Thiên Mạc nhún vai –Tỷ cứ ra đó thoải mái. Tại đệ không ra gió được, chứ không thì đệ cũng đi với tỷ rồi
-Ừ. Tỷ biết rồi – Liễu Dương gật đầu.

[...]

Ngày đầy tháng của Nguyệt Dương rất nhanh đã đến. Đứa nhỏ nằm trong vòng tay của Thiên Mạc, nhận được những cái hôn của những người thân yêu. Đứa bé này hình như cũng biết đây là ngày vui của nó. Thế nên suốt từ sáng đã mở to đôi mắt tròn của mình mà nhìn xung quanh, đôi bàn tay nhỏ xíu cứ huơ huơ trong không khí. Mãi đến khi quá trưa mọi người đang ngồi quây quần bên nhau nói chuyện, bé mới mệt mỏi tựa vào lồng ngực baba Thiên Mạc, ngáp một cái rồi chìm vào giấc mộng.
Thiên Mạc nhìn đứa nhỏ ngủ trong ngực mình, cười hạnh phúc. Sau những tháng ngày chờ mong, cuối cùng nó cũng được ôm con trong lòng mà cưng chiều, nựng nịu rồi. Ôm con lúc này, nó cảm thấy, cơn đau lúc sinh Nguyệt Dương đáng để nó phải chịu. Để có được Nguyệt Dương như thế này, cơn đau đó chẳng thấm vào đâu.
-Liễu y sư, chiều nay phải đi sao? – Lục Quan Trường lên tiếng hỏi.
-Phải. Ta còn một vài người họ hàng nhất định phải đến thăm – Liễu Dương gật đầu. Thật sự mà nói, nàng muốn nhanh quay lại Phụng gia báo cho Tuấn Danh học trưởng biết. Nhưng nàng đã sớm báo cho người họ hàng kia, vậy nên nàng nhất định phải đến.
-Liễu y sư có việc thì cứ đi. Đây là một chút bạc, bày tỏ lòng cảm ơn của gia đình ta đối với Liễu y sư. Đa tạ Liễu y sư đã giúp đỡ Thiên Mạc – Phương Tiên Thiệu lấy ra một bọc tiền, đưa về phía Liễu Dương.
-Phương phu nhân, Thiên Mạc từ đầu đã là người quen của ta. Ta xem Thiên Mạc như đệ đệ của mình, sao có thể vì chuyện này mà lấy tiền của mẹ Thiên Mạc? Số bạc này Phương phu nhân cứ giữ lại, mua quần áo, thức ăn cho gia đình mình đi. Ta nếu lấy đi số bạc này, sao có thể xem là tỷ tỷ của Thiên Mạc được – Liễu Dương lắc đầu, dúi bọc tiền lại vào tay Phương Tiên Thiệu.
-Liễu y sư, thật sự cảm ơn cô đã đến đây

[...]

Buổi chiều, nắng bớt gắt.
Liễu Dương leo lên ngựa, đem theo bọc hành lý của mình, vẫy tay từ biệt Phương gia rồi phóng ngựa rời đi.
Hơn một tháng qua nàng đã ở lại bên cạnh Thiên Mạc. Bây giờ nàng phải nhanh chóng đi thăm người họ hàng rồi quay lại Hồng Lâu thành báo tin cho Tuấn Danh học trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com