Chap 8
Tác giả : Ry Đu Biadia
Edit : KNK
-Đại ca, đại ca thấy ý kiến của em thế nào? Ở đây tuyệt chứ? – Tên cao nhất nhìn tên chột mắt kính cẩn.
-Thằng ngu, nếu không tuyệt đại ca đã không ở lại đây một tháng qua – tên gầy tong teo quay sang mắng cho hắn cái tội ngu.
-Ê, ngươi mới là thằng ngu đó, đại ca có bao giờ khen hay nghĩ cái gì tuyệt hay không đâu – Thằng mập lên tiếng.
-Nè, A Trư, nhà ngươi không nói không ai bảo là ngươi câm đâu – Tên có vết sẹo trên mặt nheo mắt.
-A Sẹo, ngươi cũng bớt nói đi – Tên có dáng người cân đối, mặt nhìn được nhất bọn lên tiếng.
-Các ngươi im hết! – tên chột mắt đập bàn – Ta không hiểu bọn các ngươi ăn cái giống gì mà suốt ngày cãi vã, trêu nhau rồi phá hư đại sự
-Mà đại ca, nếu như bọn chúng lạc vào đây thì tốt. Chúng ta sẽ có cách bắt bọn chúng nhả tiền ra – Tên cao lại mơ mộng viển vông.
-Ngươi im đi! Nơi này không phải chỗ làm ăn lâu dài. Ta đoán, không chừng cỡ một tháng nữa Kinh thành sẽ cử người xuống đây xem xét thôi. Mỗi quý đều báo cáo một lần. Tháng sau là tới kỳ, đợi mãi không thấy báo cáo từ An Kim thành chắc chắn sẽ nghi ngờ cử người xuống xem xét. Ta nên tính trước đường lui
-Thì trước hết thủ tiêu hết đống vật dụng không dùng nữa. Của cải thu được mang theo. Còn cái thành này thì kệ nó. À, gỡ cái bảng Yên Chi thành ra nữa – Tên ốm tong teo hiến kế.
-A Tong, nãy giờ mới thấy ngươi nói một câu chí lý. Hai tuần nữa tiến hành gỡ bảng. Yên Chi thành chỉ là cái thành chúng ta bịa ra, không nên để quân triều đình biết. A Nhòng, ngươi không ý kiến gì sao? – Tên đại ca chột mắt nói một hồi rồi quay sang tên cao.
-Đống xác người đó chắc là nên thủ tiêu
-Nội tuần sau các ngươi dọn dẹp luôn đi. Hôi quá! – Hắn vừa nói vừa nhăn mũi – Cũng khuya rồi, các ngươi nên đi ngủ. Ta thấy mấy bữa trước các ngươi tha người về đây giết, thêm hôm nay rượt đuổi, chắc là mệt lắm rồi. Vậy nên, các ngươi đi ngủ đi, nhớ, tự tìm phòng cho mình, không được ngủ chung với ta và tránh mấy phòng đóng cửa ra
-Dạ, đại ca – Bọn chúng dạ ran.
[...]
Yên Vy ở phòng bên này nghe được tất cả. Nó bụm miệng lại. Thì ra chính bọn lâm tặc này đã sát hại người dân trong thành. Lại còn làm giả An Kim thành biến thành Yên Chi thành nữa. Không được rồi, phải báo cho thiếu gia!
Nó nghĩ vậy, bắt đầu bò ra cửa.
[...]
Vương Nguyên lại mơ thấy ác mộng. Cơn ác mộng này năm xưa đã tái đi tái lại trong đầu nó. Sau này thì đỡ hơn nhưng thỉnh thoảng nó vẫn gặp lại cơn ác mộng này.
-Phụ thân... Phụ thân... – Vương Nguyên nói mớ, tiếng có hơi lớn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Tuấn Khải hơi hoảng vội đánh thức Vương Nguyên. Thứ nhất hắn muốn kéo nó ra khỏi cơn ác mộng. Thứ hai hắn không muốn bọn lâm tặc phát hiện.
-Tuấn Khải, ngươi... – Vương Nguyên dần tỉnh lại, lên tiếng, giọng nói vô thức vẫn giữ âm lượng bình thường.
-Im lặng nào, đừng nói lớn – Tuấn Khải ngay lập tức ngắt lời Vương Nguyên, đem nó ôm vào lòng.
Hắn cảm giác được có tiếng bước chân tới gần. Đặt Vương Nguyên nằm xuống, lấy tấm bạt thừa phủ kín người nó, hắn dặn dò
-Em ở đây. Yên lặng nhé. Ta sẽ bảo vệ em nên đừng hoảng sợ
Hắn đứng dậy, nép sát vào một bên cửa, chỗ mà cái cửa khi được mở ra sẽ che khuất hắn, tay cầm thanh bảo kiếm.
Vương Nguyên dù khó thở nhưng vẫn cố làm theo lời Tuấn Khải căn dặn.
[...]
-Tuấn Khải, ngươi... – Yên Vy nghe rõ giọng Vương Nguyên vang lên.
Có tiếng bước chân.
Chết rồi! Bọn chúng mà phát hiện là tiêu.
Yên Vy nép sát người trở lại góc khuất vừa trốn khi nãy. Nguy cơ bọn chúng kiểm tra các phòng là rất cao.
[...]
-Tuấn Khải, ngươi... – Tiếng kêu của ai đó khiến cả bọn 6 tên giật mình.
-A Nhòng, ngươi đi xem xem – Tên đại ca chột mắt nhíu mày.
Tên cao nhất bọn bước từng bước tới căn phòng bên cạnh. Mở tung cửa, hắn không thấy ai, kể cả Yên Vy đang nép sát trong góc. Căn phòng kế tiếp cũng không có gì.
Hắn tiến tới căn phòng cuối dãy. Hắn mở cửa thò đầu vào nhìn quanh xem xét. Đang nhìn thì đột nhiên hắn bị một cái gì đó đập vào gáy bất tỉnh.
[...]
Tuấn Khải nép sát người vào cánh cửa khi nó bị mở ra. Hắn cũng rất lo sợ nó bị phát hiện nên sẽ ra tay trước.
Hắn thấy một cái đầu người thò vào nhìn quanh xem xét. Tiện tay đang cầm kiếm, hắn rút kiếm ra dùng vỏ kiếm mà giáng một cái xuống ngay gáy tên cao nhòng đó. Tên đó "A" lên một cái rồi té xuống bất tỉnh.
Cùng lúc, những tên khác chạy lại căn phòng Tuấn Khải đang đứng còn hắn thì vứt vỏ kiếm sang một bên, giương bảo kiếm lên chuẩn bị lâm trận.
Bọn chúng năm đánh một nhưng không địch lại thanh bảo kiếm của Vương gia. Tuấn Khải đến năm 18 tuổi đã được sở hữu thanh bảo kiếm này. Hắn từ lâu đã quen dụng nó như một thứ vũ khí yêu thích. Hiển nhiên, hắn đánh kiếm thật tài tình. Những đường kiếm hiểm độc của hắn đủ để hạ sát hết bọn lâm tặc này.
Yên Vy bước ra khỏi căn phòng nó đang nấp khi nghe tiếng xoèn xoẹt của lưỡi kiếm. Nó chạy nhanh tới giúp yểm trợ cho Tuấn Khải.
-Yên nhi, ngươi chạy đi – Tuấn Khải hét lên.
Yên Vy một mực lắc đầu. Nó không bỏ ai lại cả.
Bọn lâm tặc nhìn thấy vẻ cương quyết của con bé thì cảm thấy nực cười. Con nhóc 12 tuổi này làm gì được ai mà đòi yểm trợ.
Nghĩ vậy bọn chúng động thủ tấn công con bé trước. Thật sai lầm khi khinh thường Hạ Yên Vy. Nó rất nhanh xoạc chân thủ thế rồi đỡ đòn, ra đòn. Những đòn nó đánh ra, lực tuy không mạnh nhưng ngay những chỗ trọng yếu, đủ để khiến bọn chúng xiêu vẹo.
Tuấn Khải hơi bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại khí thế. Hắn cầm bảo kiếm lao vào tấn công những tên còn lại. Hắn không đánh cho chúng chết. Hắn chỉ muốn chúng trọng thương, đủ để sống không được chết không xong.
Tên vừa nãy hắn tặng cho một cái vỏ kiếm cũng lồm cồm bò dậy. Y nhanh chóng nhập cuộc yểm trợ cho đồng bọn mình nhưng rồi rất nhanh chịu chung số phận.
Bọn chúng cả thảy sáu tên lần lượt bị trói vào cột nhà. Tuấn Khải vứt thanh bảo kiếm xuống nền nhà quay trở lại căn phòng khi nãy đưa Vương Nguyên ra ngoài. Nó có chút kinh sợ những tên lâm tặc này, nép sau lưng Tuấn Khải mà nhìn chúng.
-Tuấn Khải, ngươi đã đánh? – Nó lên tiếng hỏi.
-Phải, là ta đánh
-Bằng gì?
-Bảo kiếm
-Cái đó à? – Vương Nguyên chỉ tay vào thanh kiếm đang nằm trên nền nhà.
-Phải
-Sao dính máu nhiều thế?
-Nương tử à, em không thấy người bọn chúng tên nào cũng đầy máu sao?
-Ngươi đã làm chúng ra như thế à? – Vương Nguyên nói đầy vẻ xót thương.
-Chúng đã sát hại dân làng, làm em hoảng sợ. Ta chưa giết chúng là may rồi. Em còn xót thương cho chúng?
-Ngươi làm vậy chẳng phải rất giống chúng sao? Ta không muốn bất cứ ai cạnh ta vấy máu
Tuấn Khải thấy ấm lòng. Nương tử hắn, cuối cùng thì cũng chấp nhận hắn là một người ở cạnh rồi.
-Ta sẽ không như vậy nữa. Ngày mai sẽ tức tốc cấp báo lên Hoàng thượng, sẽ có người đến xử lý bọn chúng. Sau đó chúng ta sẽ đến Tuyệt Ngư thành. Giờ em đi ngủ đi
-Yên nhi đâu?
-Con bé đánh xong mệt nên ngủ rồi
-Yên nhi biết võ? – Nó sửng sốt.
-Phải. Ta cũng chỉ mới biết lúc nãy thôi
-Ừm...
-Thôi, em vào trong ngủ tiếp đi – Tuấn Khải nói rồi đẩy Vương Nguyên trở lại căn phòng khi nãy.
Còn lại mình hắn với bọn lâm tặc đang rên rỉ ở phòng ngoài. Hắn cầm bảo kiếm lên, lấy khăn tay ra lau sạch máu. Ngày mai hắn phải tìm chỗ nào có nước rửa sạch mới được. Nhơ nhớp quá!
-Bọn chúng bay, phải giao cho triều đình xử mới được – Hắn quắc mắt nhìn bọn lâm tặc.
Cũng may bọn chúng đuổi hắn lạc vào đây. Nếu không chắc dân xứ này còn khổ dài dài.
[...]
Tuấn Khải kiểm tra lại dây trói của bọn lâm tặc một lần nữa để chắc chắn chúng không thoát được. Hắn sau khi kiểm xong đến ngồi khoanh chân ở cửa phòng, nơi Vương Nguyên và Yên Vy đang ngủ, mắt dán vào bọn lâm tặc đã bắt đầu thoi thóp.
-Phụ thân... Phụ thân... đừng bỏ con... –Tiếng kêu của Vương Nguyên vang lên từ trong phòng khiến hắn giật mình.
Tuấn Khải vội chạy vào trong lay nó tỉnh dậy. Trán nó lúc này ướt đẫm mồ hôi còn mặt thì trắng bệt, đẫm nước mắt.
Hắn xót xa lau mồ hôi và nước mắt cho nó, gắt gao đem nó ôm vào lòng.
-Em không sao chứ? – Hắn hỏi khi cảm giác nó đã bình tâm.
-Ta ổn... – Nó lí nhí trả lời. Nó tuy vẫn chưa hẳn là bình tĩnh nhưng cái lồng ngực rắn chắc và ấm áp kia khiến nó không thể nghĩ gì mà tận hưởng sự ấm áp đó.
-Là cơn ác mộng ban nãy? – Hắn lại hỏi. Nó đã liên tục gọi phụ thân mấy lần rồi.
Nó hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Im lặng một lát, nó mở miệng
-Phụ thân ta, Vương Tuyên, lúc ta 6 tuổi đã bị thảm sát. Ta đã tận mắt chứng kiến cảnh đó. Lúc đó là buổi tối ta ngủ cùng với phụ thân ta. Hắn ta một thân hắc y, mang theo lưỡi kiếm sáng lòe. Người hắn thực sự nhắm tới là ta. Hắn muốn bắt ta đi. Nhưng phụ thân đã kịp thời cứu ta. Phụ thân bị hắn đánh mạnh đến máu phun ra cả lên người ta rồi còn hứng chịu hàng ngàn vết chém trên thân người. Đêm đó phụ thân chết trước mặt ta còn ta thì dính đầy máu của người. Ta... thật sự bị ám ảnh. Ta sợ...
-Em không cần phải sợ nữa. Có ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ cho em – Tuấn Khải cầm lòng không đặng mà đem nó ôm chặt vào lòng trấn an. Hắn thực xót xa khi nghe những lời đó – Em cứ yên tâm ngủ đi. Ta sẽ bảo vệ em. Tuyệt đối không chuyện gì xảy ra
-Ngươi hứa nhé... – Vương Nguyên ngước lên giương đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn.
-Ta hứa. Em ngủ đi – Hắn hôn nhẹ lên trán nó.
Nó tuy biết là hôm nay hắn đã vi phạm rất nhiều nhưng cũng bỏ qua. Hắn vì nó làm rất nhiều chuyện. Hơn nữa, không biết tại sao, nhưng hình như nó thích cái hơi ấm này của hắn...
-Vương Tuấn Khải, ta không ghét ngươi đâu... – Vương Nguyên thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Tuấn Khải
Hắn nghe được câu nói đó của nó, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười sung sướng.
Đêm đó, lần đầu tiên nó ngủ trong vòng tay hắn, lần đầu tiên Vương Nguyên nhận ra, Vương Tuấn Khải thực sự rất ấm áp.
[...]
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Yên Vy được giao cưỡi Ngọc Mã phi đến Kinh thành tìm Vương đại nhân và Phu nhân thuật lại mọi chuyện. Con bé thúc ngựa chạy thật nhanh. Con Ngọc Mã cũng biết tại sao nó phải chạy nhanh nên cố gắng tăng hết tốc lực.
Tin tức nhanh chóng đến tai vua. Một toán lính triều đình được cử đến An Kim thành bắt giam bọn lâm tặc đang bị trọng thương ở đó. Bọn chúng rất nhanh được đưa về kinh thành.
Vị tướng dẫn đầu toán lính đó đột nhên nói hắn đến Kinh thành để vua ban thưởng vì đã có công với triều đình. Hắn một mực từ chối. Nhận thưởng, có nghĩa là hắn khó mà ra khỏi Kinh thành nha. Hắn thì tuyệt không muốn ở Kinh thành chút nào. Hơn nữa, hắn lâu rồi không đến Tuyệt Ngư thành. Tuy không muốn đến thật nhưng dù sao Tuyệt Ngư thành mới là nơi để hắn làm ăn, cũng có thể sẽ là nơi hắn trau dồi tình cảm với nương tử của hắn.
Mọi việc xong xuôi thì trời cũng đã nhá nhem tối. Hắn đưa Vương Nguyên và Yên Vy tìm cái gì đó ăn rồi đi nghỉ ở một chỗ khác. "Hảo Yên" đã khiến cả ba ớn lạnh rồi. Đêm nay ăn uống ngủ nghỉ xong, sáng mai lập tức lên đường. Đáng lý ra, hắn và nó hôm nay đã ở Tuyệt Ngư thành rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com