Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


chủ nhân ngôi mộ này cũng không phải là một người quá vô tình, bảy cửa toàn chết, chỉ có duy nhất một cửa sống.

Mạnh Tâm Trúc và Lưu Bá Ôn cùng rơi xuống đáy mộ, ước chừng đã nữa ngày trời, Lưu Bá Ôn rốt cuộc cũng tìm được sinh môn.
Lợi dụng chướng khí sau vách đá làm cánh cửa nổ tung , Lưu Bá Ôn đỡ lấy Mạnh Tâm Trúc từng bước một dọc theo con sông ngầm mà tìm lối đi ra ngoài.

Mạnh Tâm Trúc bị trúng tên ở đùi , hành động không tiện lại mất máu quá nhiều dẫn đến thân thể suy yếu,  mỗi đi một bước đều phải dừng lại thở dốc nghỉ ngơi.

Lưu Bá Ôn hoàn toàn không bực, vẫn luôn duỗi tay đỡ lấy y, sợ y mất hết khí lực mà trực tiếp té xuống.

Thấy Lưu Bá Ôn như thế, Mạnh Tâm Trúc đi đường càng chậm.

tâm y đã loạn.

Phía trước không cẩn thận trượt chân y một lòng muốn rời đi cái nơi quỷ quái này .
Nếu không phải vì trúng tên bị thương, Lưu Bá Ôn không so đo hiềm khích trước đây, lấy máu cứu giúp, ý chí của Mạnh Tâm Trúc cũng sẽ không dao động.

Nghĩ nhiều rồi , con đường đi ra ngoài rất dài có thể  vĩnh viễn không có điểm cuối, nếu như vậy liền sẽ có người lại bên cạnh quan tâm mình, làm bạn với mình.

Không cần phải đi ra ngoài để đối mặt với những chuyện phiền lòng đó, không cần phải vì tử vi mà trăn trở về thái độ của mình đối với nàng, cứ như vậy lưu lại dưới lớp đất đá âm u này, cũng là một điều tốt đẹp.

Mạnh tâm trúc phát hiện chính mình bất tri bất giác mà thành người nhát gan, bắt đầu sợ hãi khi phải đi ra ngoài đối mặt với thế giới kia

trong thời gian ngắn ngủn không biết Lưu Bá Ôn đã dùng  yêu pháp gì làm ăn mòn tâm trí y, làm cho y nhút nhát trốn tránh.

Mạnh Tâm Trúc bước chân bắt đầu do dự, rõ ràng đến  mức Lưu Bá Ôn còn cảm thấy, cho rằng y là do thể lực chống đỡ hết nổi, nên mới ngồi xổm xuống bên cạnh Mạnh Tâm Trúc.

Trường bạo rộng lớn, bạch y nhiễm trần, chỉ có vẻ mặt  là Thái Sơn băng đỉnh kia vẫn như cũ.

“Đi lên, ta cõng ngươi.”

Thấy Mạnh Tâm Trúc chậm chạp không hành động, Lưu Bá Ôn thúc giục vài lần.

Hắn là thật sự muốn đi ra ngoài.

Mạnh Tâm Trúc trong lòng minh bạch, giờ này khắc này, y vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, càng không biết vì sao tâm mình lại rối loạn.

Một bên muốn thoát khỏi đây để có thể tìm về chính mình trước kia. Một bên là oán hận vì sao lại muốn đi ra ngoài, ở lại nơi này  chẳng lẽ không tốt sao?

Lưu Bá Ôn không thể đoán được suy nghĩ của y, chỉ thấy Mạnh Tâm Trúc rốt cuộc không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn mà nằm trên lưng hắn ,  cẩn thận tránh đi phần đùi bị thương của y , đem y che chắn chặt chẽ ở sau người.

Mạnh Tâm Trúc dựa đầu vào sau vai Lưu Bá Ôn , trong miệng lẩm bẩm gì đó đến Lưu Bá Ôn cũng nghe không rõ.

“Đi thôi.” Lần này đổi lại là Mạnh Tâm Trúc thúc giục: “Chúng ta đi ra ngoài tìm tử vi.”

Hai người đi rất xa cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh sáng nhàn nhạt, Mạnh Tâm Trúc cường ngạnh làm cho Lưu Bá Ôn đem chính mình buông xuống, y muốn tự mình đi.

Khập khiễng bước đi dưới nền đất, ánh sáng ấm áp của mặt trời đã chiếu rọi đến y
Mạnh Tâm Trúc biết, mộng đã tỉnh.

trong lòng của y lúc này tất cả đều là Viên Tử vi ,y phải nhanh chóng đi ra ngoài.

Đến khi thấy được nữ tử kia đang đứng đối diện nhìn về  phía hai người bọn họ , Mạnh Tâm Trúc cho rằng Viên Tử vi đang nhìn mình, trong mắt  nàng tỏ ra vui sướng có lẽ là dành cho mình. Phần cảm tình này đã làm Mạnh Tâm Trúc lựa chọn quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở cổ mộ , đem mất mát cũng rung động ở sau trong nội tâm hết thảy ngăn chặn.

Y đã quên, y vốn không có phúc phận được người khác chiếu cố . Ánh mắt kích động vui sướng kia của Viên Tử vi cũng không phải là dành cho y, mà là Lưu Bá Ôn
Viên Tử vi thẳng thừng lướt qua y mà đi đến trước người Lưu Bá Ôn tuy nhiên Lưu Bá Ôn vẫn giữ thái độ  đạm nhiên thư thái.

Mạnh Tâm Trúc bừng tỉnh phát hiện, hình như y mới là kẻ  dư thừa ở đây .

Sự tình chuyển biến quá nhanh, y không hiểu vì sao vừa rồi trong mắt nàng rõ ràng chỉ thích Lưu Bá Ôn , sao đột nhiên lại nhào vào lòng mình.

Lúc này thân thể Mạnh Tâm Trúc cứng đờ, cũng không biết nên đặt tay ở nơi nào.
Trong lúc người khác đều cho rằng y đang mừng rỡ như điên vì đã đạt được ước nguyện, tại  góc khuất một con dao găm sắc bén đã đâm thẳng vào trái tim y , liên tiếp hai lần, tuyệt vọng hai đao.

máu tươi từ trên người tuôn rơi như nhỏ giọt, Viên Tử vi ôm chặt lấy Mạnh Tâm Trúc, dùng thân thể của mình che khuất miệng vết thương lớn đang xuất huyết trên người y.

Đây là cách mà nàng thực hiện lời hứa với y để y được toại nguyện , chỉ cần chết đi thì Mạnh Tâm Trúc sẽ không phải khó xử giữa hai bên.

Nàng nói rằng y có tư tâm, thật buồn cười.

Lưu Bá Ôn nhìn thấu qua sợi tóc của Viên Tử vi  thấy sắc mặt của Mạnh Tâm Trúc trở nên không đúng, liền phi thân tiến lên đem Mạnh Tâm Trúc đoạt trở về, phát hiện trên ngực y có dấu vết của dao nhọn, bên cạnh còn có miệng vết thương đang không ngừng chảy máu.

Mạnh Tâm Trúc sắc mặt so với việc trúng mũi tên ở cổ mộ còn muốn trắng hơn, y há miệng thở dốc, âm thanh đã suy yếu đến nỗi không thể phát ra nửa lời.

Y ngã vào trong lòng lưu bá ôn, tựa đầu lên tay hắn , hai mắt không ngừng rơi lệ

Tình cảm mà y đối với lưu bá ôn vốn đã phân không rõ , nói là hận vẫn không phải , y nghĩ không thông và trời cao sẽ không bao giờ bố thí cho y một ít thời giờ để nghĩ lại.

Chỉ cảm thấy tự giễu cùng tiếc nuối,
Từ nhỏ y đã thích nghĩa muội, người mà y trân quý nhất trong đời, cuối cùng vì lý do buồn cười kia mà không chút do dự xuống tay cướp đi tánh mạng của y.

Ánh mắt mông lung nhìn con người ấm áp trước mặt,đáng tiếc y còn chưa kịp cùng hắn ngồi xuống hảo hảo uống mượt ly rượu,y lắp lắp nói.

“…Lưu… Bá…… Ôn……” Mạnh Tâm Trúc vươn tay.

ngón tay rõ ràng đã bị máu nhuộm thành đỏ sậm, Lưu Bá Ôn một phen nắm chặt lấy tay y , đôi tay luôn khô ráo ổn định giờ phút này như run  rẩy.

Không, phải nói rằng toàn thân hắn đều đang run rẩy.
Lưu Bá Ôn cũng không thấy được vẻ mặt của mình lúc này có bao nhiêu dữ tợn cùng không thể tin khi sắp phải mất đi thứ quan trọng với mình nhất.

Hắn từ trước đến nay bình tĩnh bình thản, những chuyện có thể làm hắn tâm thần đại động tới nay chỉ đếm trên đầu ngón tay một bàn tay .
Nhưng lúc Mạnh Tâm Trúc ngã  vào lòng hắn , sắc mặt trắng bệch đến trong suốt, máu từ miệng vết thương ngày một ít đi, thật sự đây là lần đầu tiên trong cuộc đời  hắn cảm thấy bất lực.

Tâm can như bị ai xé mất đi một nửa ,đau đến không thở được

Giây phút Mạnh Tâm Trúc ngã vào trong ngực hắn , những tia máu của y bắn lên người hắn, tâm Lưu Bá Ôn cũng theo đó nát dần.

Sư tôn nói hắn cả đời khó thể gặp  nhân duyên tốt đẹp, chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại thì ra là có ý này.

Hắn gặp, lại không biết coi trọng, đến khi mất đi, mới nhìn ra được lòng mình

Đến lúc đó đã là sinh ly tử biệt.

Xuyên qua ánh mắt tâm tối, Mạnh Tâm Trúc thấy được Lưu Bá Ôn thống khổ, y cảm thấy có chút vui  vẻ, thật ra người buồn đâu phải chỉ có mình hắn mà còn có... người kia.

Trước khi chết, còn điều gì để kiêng kỵ nữa đâu .
Chi bằng thành toàn mình mình một lần, để khi đi được thoải mái hơn.

Mạnh Tâm Trúc thở sâu, dùng hết sức lực cuối cùng , đứt quãng nói: “Có thể tặng cho ngươi…… Là tình nghĩa...... chân thật nhất trong kiếp này……của ta”

“…Tâm trúc……” Lưu Bá Ôn hốc mắt đỏ bừng,  hắn tận mắt nhìn thấy Mạnh Tâm Trúc nôn ra một búng máu cuối cùng.

“…… Ở cổ mộ…… Ta nợ ngươi một cái mạng…… Một chén máu…… Ngô……” Thân thể càng ngày càng lạnh, đồng tử tan rã, đã thấy không rõ người trước mắt.

“ nợ ngươi…… Chỉ có kiếp sau…… Lại báo…… Kiếp sau…… Ta không muốn cùng ngươi làm địch nhân……” ngón tay yếu ớt run rẩy trong tay Lưu Bá Ôn  sắp sửa trượt xuống
“Ta muốn cùng ngươi làm……” Trong miệng từng dòng khí chảy ngược ngăn lại lời y nói.

Mạnh Tâm Trúc đã chết.

Trừ bỏ thân xác này , hồn của Lưu Bá Ôn cũng đã đi theo mạnh tâm trúc , trong miệng hắn lẩm bẩm vài câu thơ

Khiêm khiêm quân tử trúc hữu tiết,

Cầm tay thả tới cộng sinh ước.

Kiếm Đảm Cầm Tâm thù tri kỷ,

Cùng trời cuối đất nghĩa vĩnh kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com