Chap 56
Tô Sầm mang bữa sáng vào phòng rồi đi ngay, Trân Ni cũng không màng đến việc mình chưa rửa mặt, ăn ngấu nghiến bát cháo cùng hai quả trứng gà, xong thì muốn xuống lầu đón Kim Trí Tú.
“ Trân Ni! Con đứng lại cho mẹ! Con mới hứa với mẹ thế nào hả?” Tô Sầm thấy nàng muốn ra cửa, lạnh giọng quát lớn.
“Mẹ, con không trốn, chị ấy nói sắp tới đây, con xuống lầu xem chị ấy thôi!” Trân Ni vừa nói vừa chỉnh lại tóc, mở cửa chuẩn bị xuống dưới.
Đột nhiên nghe tiếng chén sứ vỡ từ phía sau, quay đầu nhìn thấy mẹ lại đang cầm miếng sứ nhỏ đặt trên cổ tay, trừng mắt nhìn Trân Ni nói: “Nếu hôm nay con bước ra khỏi nhà, trở về nhà chỉ có thể thấy xác của mẹ thôi.”
“Tô Sầm! Mẹ có thể đổi chiêu được không! Hồi cấp hai con muốn nghỉ học vì không chịu được sự chửi rủa của bạn học, mẹ cũng đe doạ tự sát, hiện tại muốn bức con chia tay với chị ấy vẫn dùng lại trò này, mẹ không chán sao?” Trân Ni vẻ mặt nhàm chán, nhấc chân chuẩn bị ra cửa.
Thế nhưng Tô Sầm lại không chút do dự cầm mảnh sứ cắt cổ tay, máu đỏ theo miệng vết thương phun trào ra, dọa Trân Ni hô hấp ngừng lại, đại não trống rỗng, tay chân lạnh lẽo. Đến khi mẹ nàng ngồi bệt xuống sàn, máu từ cổ tay nhuộm đỏ váy áo màu trắng, lọt vào trong mắt chỉ còn là màu đỏ chói mắt.
Trân Ni lúc này mới hoàn hồn, chạy nhanh đến, một tay giữ miệng vết thương, một tay bấm điện thoại gọi 120.
“Nếu con không đồng ý với mẹ mà chia tay với cô ta, chuyện này vẫn còn tiếp diễn!” Tô Sầm uy hiếp nói.
“Mẹ! Vì cái gì? Chị ấy chỉ hơn con có mấy tuổi! Sao mẹ lại dùng phương thức cực đoan này để ép hai chúng con chia tay cơ chứ?” Nước mắt tràn khỏi làn mi, vừa lo lắng cho mẹ, vừa lo lắng cho tương lai cùng cô.
“Con chỉ cần nói cho mẹ, chia tay hay không chia tay!” Thái độ của Tô Sầm rất kiên quyết.
Trân Ni che lại vết thương trên cổ tay mẹ, còn có thể cảm giác được sự nóng bỏng của máu tươi khi tràn ra, trong mũi cũng toàn là mùi tanh của máu, giờ phút này nàng dường như có thể cảm nhận được cái chết chia lìa, nàng rất sợ mất đi mẹ, so với việc mất đi cô còn đáng sợ hơn.
“Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ, chia tay với chị ấy, về sau mẹ đừng làm chuyện ngốc nghếch vậy nữa!” Trân Ni nói xong nước mắt rơi như mưa, nàng không muốn chia tay với cô, nhưng lại càng không muốn để mẹ tự làm tổn thương bản thân thêm nữa.
Sau khi xe cấp cứu đến nơi, xe vừa mới ra khỏi cửa tiểu khu, Trân Ni liền nhìn thấy xe của Kim Trí Tú đi ngang qua, xem ra bọn họ đúng là không có duyên phận.
Nàng thậm chí còn suy nghĩ, nếu Trí Tú đến đây trước mười phút, thuyết phục mẹ nàng trước, tình hình có phải sẽ khác đi không. Đáng tiếc là không có nếu, nàng yêu cô, nhưng không dám lấy tính mạng của mẹ để thành toàn cho tình yêu của mình.
Sau khi tới bệnh viện kiểm tra, cũng may vết thương khá nông không đổ quá nhiều máu, bác sĩ băng bó lại kê chút thuốc thì cho đi về. Trong lúc đó Trí Tú gọi vô số cuộc điện thoại cho nàng, nhưng Trân Ni lại không có dũng khí nhận máy.
Trở lại tiểu khu, Trí Tú đang chờ dưới lầu, thấy hai người trở về bước lên đón, quan tâm hỏi han: “ Trân Ni, sao em không nghe điện thoại, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ lên trước, Trân Ni, đừng quên chuyện con đã đáp ứng với mẹ.” Tô Sầm nói xong liền chủ động rời đi. Trân Ni không nói một lời bước về hướng vườn hoa, Trí Tú không rõ nguyên do chỉ đành cất bước đi theo. Sau khi tới đình hóng gió, Trân Ni trầm mặc một lúc lâu rồi thấp giọng nói:
“Dì, chúng ta chia tay đi!”
“Vì cái gì? Không phải chị nói cho em rồi sao, chị đã có cách rồi.”
“Không vì cái gì cả, mẹ em không cho chúng ta ở bên nhau, em với mẹ sống nương tựa lẫn nhau mười tám năm, em thích dì là thật, cũng biết rằng sẽ có thể không gặp được người nào làm em rung động như dì nhưng em càng yêu mẹ hơn, em không thể vì cái gọi là tình yêu mà làm mẹ khổ sở.”
Kim Trí Tú nghe vậy nhíu mày nói: “ Chị biết em yêu mẹ, nhưng chúng ta có thể cùng đồng hành, tình thân cùng tình yêu không xung đột lẫn nhau, huống chi chị có cách để thuyết phục dì tin tưởng chị yêu em thật lòng.”
“Có thể cùng đồng hành hay không là phụ thuộc vào mẹ. Tóm lại em đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta chia tay đi. Mất dì cùng lắm em sẽ thương tâm, ba hay năm tháng, nhưng nếu mất mẹ em sẽ day dứt cả đời.”
Trân Ni rũ mắt kiên quyết nói, nhưng từ đầu đến cuối lại không nhìn cô một lần nào.
Trí Tú thấy Trân Ni kiên định như vậy, câu chia tay nàng nói lần này, khác với những lần trước do tức giận hay cãi nhau, lần này đã hạ quyết tâm. Trí Tú thường ngày trầm ổn là thế, nhưng lúc này lại hoảng loạn.
“Cho chị một cơ hội nữa được không, để chị gặp dì một lần nữa, chị nhất định có thể thuyết phục mẹ em.” Trí Tú đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng vào ngực.
Giọng nói hoảng loạn biểu tình nóng vội, ngay cả ôm lấy cô bả vai bàn tay đều run rẩy, Trân Ni biết cô thật sự sốt ruột, nàng làm sao không đau lòng cơ chứ, nhưng nàng thật sự sợ hãi, nếu đưa Trí Tú lên sẽ kích thích mẹ, nàng không muốn mạo hiểm như vậy.
Dùng sức đẩy Trí Tú ra nói: “Không cần! Chúng ta chia tay trong hoà bình. Lấy điều kiện của dì sẽ tìm được người tốt hơn em trăm ngàn lần, không cần lãng phí thời gian với em.”
Trân Ni dứt lời liền bước ra khỏi đình không quay đầu lại.
“Tình cảm hai chúng ta trong mắt em rẻ rúng thế sao? Không đáng để em phản kháng à?”
Âm thanh chất vấn của Trí Tú vang lên từ phía sau, nàng thậm chí không dám quay đầu lại sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô. Chỉ dừng bước chân lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tình cảm hai chúng ta còn lâu mới bằng được mẹ.”
Thời tiết giữa tháng chín, tuy không nóng như tháng tám, nhưng đứng dưới nắng lâu cũng làm người ta hoa mắt chóng mắt, nhưng giờ phút này, Trí Tú đứng dưới nắng lại cảm thấy lạnh lẽo, lần đầu tiên cô thấy mình buồn cười như vậy.
Trở lại xe, nhìn ghế phụ lái, giấy chứng nhận bất động sản, cửa hàng cô sở hữu cùng thẻ ngân hàng chứa tiền tiết kiệm của cô đều ở đó, màu đỏ của giấy chứng nhận đột nhiên chói mắt nóng bỏng làm cô không mở nổi mắt.
Tựa lưng lên ghế, Trí Tú xoa huyệt thái dương, ngón trỏ nhẹ lau đi khóe mắt ướt át, chính cô cũng không dám tin, một người phụ nữ gần 30 như mình, lại bị một nha đầu 18 làm cho tổn thương.
Kim Trí Tú thở dài, ngồi thẳng người, sửa sang lại xấp hồ sơ để vào trong giỏ. Cô suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra, để làm mẹ nàng tin tưởng mình, chuẩn bị đem toàn bộ chỗ bất động sản này chuyển sang tên Trân Ni, đi công chứng, làm mẹ nàng thật sự yên tâm.
Đáng tiếc còn chưa kịp nói ra, đã bị bác bỏ. Trí Tú cười khổ, trước khi cô làm lành với nàng, đã từng suy xét, nếu tương lai cưới nàng vào cửa, cha mẹ có phản đối cô cũng sẽ cố gắng đến cùng.
Nếu cha mẹ thật sự không đồng ý, lấy năng lực của cô mà nói, dù không dựa vào gia đình, vẫn có thể cho nàng cuộc sống thoải mái.
Cô đã suy xét tới mọi khó khăn, duy chỉ có không nghĩ tới, Trân Ni sẽ vì một chút trở ngại liền bỏ qua tình cảm giữa hai người, quả nhiên trong tình yêu, ai nghiêm túc suy nghĩ sẽ thua thiệt hơn.
Cô thua! Thất bại thảm hại! Thua triệt để!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com