Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đông Moscow



Những nẻo đường của London hôm nay ngập tràn trong tuyết trắng và cái lạnh rét buốt đến thấu xương của mùa đông. Đồng hồ điểm sáu giờ chiều, tiếng bản tin thời sự hôm nay phát ra từ ti vi ồn ào đến mức làm Yoon Jong Woo đang ngủ gục trên bàn cũng phải lờ mờ bừng tỉnh. Cậu cáu kỉnh dụi mắt, miệng thầm rủa xả cái bản tin chết tiệt dám đánh thức một giấc ngủ ngon hiếm hoi suốt cả một tuần nay mà may mắn lắm cậu mới có được. Nhưng có lẽ trời không toại lòng người lắm vì chưa cáu gắt được bao lâu thì đống giấy tờ nằm vươn vãi trên bàn lại làm cậu suy sụp hơn bao giờ hết, chúng đưa cậu trở về thực tại với đống công việc nhàm chán mà bản thân phải giải quyết cho xong trước mười hai giờ đêm nay.

Yoon Jong Woo lầm bầm than vãn lại cảm thấy đầu mình dường như sắp nổ tung, nhưng thế nào đi nữa thì vẫn phải cầm bút hoàn thành cho xong nốt công việc. Đống giấy lộn toàn những dòng chữ khô khan làm cậu phát điên lên mất. Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, hơi lạnh phả vào trong từng đợt khí làm mờ đi tấm kính cửa sổ trước mặt. Jong Woo thoáng chốc lơ đễnh nhìn ra khoảng không mờ mịt cách một tấm kính dày, tầm mắt lại vô tình va phải khung ảnh gỗ được đặt trên bệ cửa sổ bên cạnh chậu hoa linh lan đã héo rũ do cái lạnh điêu tàn đang dần ùa về. Hình như đã lâu lắm rồi cậu không để ý đến nó, có lẽ là năm năm sau chuyến công tác rất dài ở Pháp. Một thời gian dài quên bén đi, bây giờ nhìn lại lại khiến trong lòng Jong Woo dâng lên một loại xúc cảm quá đỗi lạ kì.

Đó là một tấm ảnh cũ sờn và ố màu được lồng ghép trong chiếc khung gỗ nâu. Đã lâu lắm rồi cậu không để ý đến nó do quá bận bịu công việc, mặt kính cũng đã phủ lên một lớp bụi dày, che lấp đi bóng dáng con tàu đi xuyên Siberia Nga những năm 1965.

Trên những nẻo đường tuyết trắng, cạnh những rặng thông u buồn, chuyến tàu cô độc xé gió lướt đi, đi về phía mặt trời vĩnh viễn không bao giờ mọc.

Cậu tỉ mẩn mân mê khung tranh, tựa hồ như nhớ về câu chuyện đã xảy ra rất lâu vào những năm tháng trước đây. Cảm giác đầu mũi ửng đỏ vì lạnh, tầm mắt mờ đi vì mây sương, đôi bàn chân tê cứng đến mức không thể đi tiếp. Chỉ có những giấc mộng quá đỗi vô thực là vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.


Ajinoki 1965, eid i litnu uoy evol i

0O0

Yoon Jong Woo còn nhớ, đó là vào những ngày đầu năm 1966. Cậu mang theo mình hành lí xách tay xuất phát từ London đến sân bay Domodedovo tại Moscow. Chuyến bay kéo dài dằng dẵng mấy giờ đồng hồ nhưng cậu lại chẳng thể nghỉ ngơi nổi vì thông báo khẩn bản thân nhận được. Vừa đáp xuống Moscow, cậu đã vội vã chạy đến bệnh viện  Im. N.I. Pirogov trong tình trạng hết sức căng thẳng.

Vào xuân, nhưng khí trời vẫn còn lạnh lẽo. Cửa sổ mở toang lộ ra cả bầu trời xám ngoét. Moscow chào đón cậu bằng một cơn mưa phùn không dứt và cái tiết trời hết sức ẩm ương này. Vài hạt mưa đậu lại bên khe cửa, rơi vào mu bàn tay  tạo lên chút cảm giác lành lạnh. Người trên giường bệnh vẫn đang say giấc, mặc kệ mùa đông ghé thăm, tựa hồ như đang chìm vào một giấc ngủ thật ngon mà không có bất kì một đắn đo gì. Nhưng nếu không có một vài vết thương trên mặt và đôi bàn tay quấn băng trắng thì có lẽ người ta sẽ nghĩ cậu trai này đang chìm vào giấc mộng của riêng mình một cách yên bình.

Kwon Taekjoo nằm yên đó, lặng thinh không một tiếng động giữa gian phòng chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc đung đưa và tiếng máy sưởi rì rì phát ra.

Họ và tên: Kwon Taekjoo

Năm sinh:01/05/1932

Chẩn đoán: Bỏng lạnh, gãy tay, thương tích ngoài da 60%

Ổn, rất ổn, Yoon Jong Woo không hiểu tại sao Kwon Taekjoo lại thành bộ dạng này. Lần cuối gặp nhau là hai năm trước. Trước một ngày khi Taekjoo từ Berlin xuất phát đến Nga bằng tàu hoả, lúc ấy anh vẫn cười thật tươi với cậu, trên tay là một chiếc vali nhỏ đơn sơ làm hành trang đi đến nước Nga. Ngoài những thứ đó ra, anh không mang gì thêm vì bảo chẳng muốn tốn sức vì mấy thứ lặt vặt quá nhiều.

Khi ấy cậu bảo anh đúng là một con sâu lười. Anh cười nhưng trong mắt chứa đầy nỗi buồn, chỉ nhẹ nhàng bảo cậu nhất định phải thật mạnh khoẻ, nếu có cơ hội nhất định anh sẽ lại về thăm cậu.

Nhưng anh là đồ nói dối...

Giờ đây, " con sâu lười" trước đó cậu từng khiển trách, từng dặn cậu phải thật bình an, anh nhất định sẽ về thăm lại nằm ngủ yên tại nơi này, bộ dạng hết sức tiều tuỵ. Mà chính Yoon Jong Woo lại là người đến thăm anh.

Phải kể về tình cảnh anh và cậu gặp nhau ra sao, tại sao cậu lại quen biết anh thì đó có lẽ là một câu chuyện dài. Cậu và anh đều là người Hàn. Gia đình cậu có một tiệm bánh nhỏ tại London, cậu đã gặp anh trong một lần anh đến quán và gọi một cốc cà phê đắng thẩn thờ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lại xa xăm nhìn về dòng Thames thơ mộng êm đềm trước mắt.  Hai người Hàn gặp nhau giữa đất Châu Âu hoa lệ này những năm tháng đó thật sự là một sự trùng hợp hiếm khi gặp được. Vậy nên cậu và anh đã trò chuyện cùng nhau thật lâu.

Kwon Taekjoo vốn lạnh lùng, ít nói. Lần đầu gặp anh cậu đã nghĩ anh thật sự rất khó gần. Khuôn mặt đăm chiêu nghiêm túc đó tựa như có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào. Nhưng khi tiếp xúc một khoảng thời gian, cậu nhận ra Kwon Taekjoo thật ra rất ấm áp, anh không hay thể hiện tất cả cảm xúc ra ngoài nhưng lại dùng phương thức thầm lặng của riêng mình mà âm thầm quan tâm người khác.

Một chàng trai tốt bụng, nhưng lại có số phận khá đau lòng. Đó là một chuyện mà rất lâu sau này anh mãi mới tâm sự cho cậu nghe.

Cha của Kwon Taekjoo làm nhà báo tự do tại Berlin trong Thế Chiến II, mẹ anh thì cũng như bao người phụ nữ khác, bà ở nhà làm nội trợ chăm lo cho gia đình. Trên Kwon Taekjoo còn có một anh trai cũng làm nhà báo chiến trường, gia đình bốn người thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng ông trời có lẽ không cho ai toàn diện, cũng không muốn một người hạnh phúc quá lâu.

Cha anh mất vào một ngày mưa trên mặt trận Kursk Liên Xô năm 1943 được chỉ huy bởi tướng quân Đức Erich von Manstein. Đó là một trận chiến hết sức khốc liệt đến mức sau đống phế tích đổ nát, người ta chẳng thể tìm ra xác của ông, duy chỉ còn quyển sổ tay ghi chép và tấm ảnh gia đình bốn người chôn vùi dưới lớp cát bụi là những gì duy nhất về ông còn sót lại.

Những phóng viên, nhà báo chiến trường vốn luôn là công việc đầy rủi ro, nhưng ông vẫn quyết định đi và rồi chẳng thể trở về. Một nhà báo vô danh mất đi vốn chẳng ai quan tâm, nhưng người trong cuộc vẫn luôn là những người đau khổ nhất. Chuyện đó đến bây giờ vẫn luôn là cú sốc lớn đối với mẹ Taekjoo.

Sau sự ra đi của người cha đáng kính thì không lâu sau đó anh trai của Kwon Taekjoo cũng không tránh khỏi số phận bi kịch. Những cuộc không kích liên tục của quân Đồng Minh vào Hamburg cũng đã cướp đi sinh mệnh của anh khi anh đang tác nghiệp giữa đống hoang toàn đầy rẫy mùi thuốc súng và đạn dược. Năm ấy anh trai của Kwon Taekjoo vừa tròn mười tám tuổi.

1943,1944... hai năm quá đỗi đau lòng với một gia đình hạnh phúc. Taekjoo từng nói anh trai đã luôn mong rằng có thể được ra chiến trường, khoác lên mình bộ quân phục để đấu tranh vì lẽ phải. Anh và Taekjoo luôn hy vọng về một tương lai tươi sáng, khi quân Đồng Minh đại thắng và chủ nghĩa Phát Xít tiêu tan, anh mong chờ một ngày được sống lại trong hoà bình, dưới ánh nắng ấm áp của ngày đại thắng. Anh ấy căm ghét Đức Quốc Xã, căm ghét cái chủ nghĩa Phát Xít thối nát đã tàn sát biết bao nhiêu người. Nhưng anh không thể phản kháng hay đấu tranh vì anh là một người tầm thường nhỏ bé sống trong lãnh thổ của kẻ địch. Vậy nên vào một ngày của năm mười tám tuổi, anh ấy đã chết dưới nòng súng của quân Đức vì cố gắng bảo vệ một đứa trẻ Do Thái đang trên đường chạy trốn. Thân xác một lớn một nhỏ ôm nhau giữa tình cảnh hỗn loạn. Anh ra đi với bao nhiêu tiếc nuối dở dang, khi bầu trời nước Đức vẫn chìm sâu trong tăm tối. Nghe được tin dữ, mẹ của Taekjoo dường như đã ngất đi.

Năm 1944, Kwon Taekjoo chỉ mới mười hai tuổi. Độ tuổi vô lo vô nghĩ nên vui chơi sung sướng ấy thế mà lại mất cả cha và anh trai, trở thành điểm tựa tinh thần duy nhất cho mẹ và là trụ cột gia đình.

Yoon Jong Woo cảm thấy mình vẫn thật may mắn nhưng đồng thời cũng ngưỡng mộ anh - người đã sống một cuộc đời kiên cường hơn tất thảy những gì cậu từng biết.

Anh sang London học tập khi vừa tròn mười tám tuổi. Nước Đức lụn bại sau thất bại thảm hại trong Chiến Tranh và chịu sự chia cắt Đông Tây theo hai chế độ khác nhau. Kwon Taekjoo cùng mẹ đến London sống. Anh học ngành khoa học chính trị tại đại học Queen Mary và làm biên tập viên về mục chính trị cho toà soạn Times không lâu sau đó.

Một chàng trai có nước da bánh mật, khuôn mặt ưa nhìn và nội tâm cứng rắn - đó là những gì về Kwon Taekjoo mà cậu ấn tượng.

Khẽ thở dài một hơi dứt ra khỏi dòng hồi ức mê man, Yoon Jong Woo lấy ra từ trong túi áo một lá thư gấp gọn, bên trên là tấm di ảnh đã rách của một người. Dù chỉ qua một tấm hình trắng đen đã rách nát, cậu vẫn có thể cảm nhận mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt xanh thẳm nhưng ương ngạnh không bao giờ chịu khuất phục. Một nửa gương mặt đã biến mất cùng với nửa kia của tấm ảnh, nhưng chung quy lại người này thật sự rất đẹp. Một vẻ đẹp ma mị đến khó tả.

Hai năm trước, Kwon Taekjoo đến Nga cũng vì người này, hiện tại nằm đây cũng vì người này.

Vừa tầm thường nhưng cũng thật vĩ đại.

Không ai biết rõ tại sao khi ấy anh rời đi không một lời từ biệt, đem theo bóng lưng cô độc vĩnh viễn khuất dạng dưới ánh hoàng hôn, từ Berlin tiến về nước Nga xa xôi tìm kiếm hình bóng một người

Người anh yêu và yêu anh

Vào những ngày đông năm 1960

Vĩnh viễn chưa bao giờ nguôi ngoai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com